Đoạt Tình Nữ Sư - Cô Giáo Đừng Rời Xa Tôi!

Chương 53: Phóng Khoáng


trướctiếp

Từ Lăng Cách có vẻ không hài lòng vì hành động của cô, nhưng rồi chiếc môi bạc khẽ nhuếch lên nụ cười tà mị.

"Cô giáo, lâu rồi cô chưa thưởng cho tôi nhỉ?"

Làng hơi nóng nhẹ nhè thổi vào tai, có chút ấm nóng lại nhồn nhột làm cô run người, gương mặt trắng cũng phím sang hồng.

"Tôi...tôi buồn ngủ rồi, về phòng trước, chúc anh ngủ ngon" Cô cảm thấy mùi vị của thú ăn thịt đang đến gần nên tìm đại lý do chuồn nhanh.

Nhưng anh nào dễ dàng để con mồi trốn thoát, giữ cô càng chặt hơn.

"Nếu đã buồn ngủ, chi bằng ngủ tại đây, đêm nay sương dày khá lạnh ngủ chung sẽ càng ấm áp"

"tôi không lạnh lắm, ngủ một mình cũng quen rồi" Cô vùng vẫy mong cố thoát khỏi người anh, nhưng tất cả sức lực đều vô ích.

"Nhưng tôi thì không giống em..."

Ngay sau câu nói anh đẩy cô ngã xuống giường cả thân người to lớn đè lấp thân thể cô.

"Đừng!" Cô vội ngăn cản đưa tay chặn anh lại, lại vô tình chạm vào cơ ngực săn chắc, bản tính mê sắc cũng theo đó trỗi dậy vô thức xoa xoa, cảm nhận sự săn chắc dưới lòng bàn tay.

Anh nhìn cô nở nụ cười tà.

"Có qua có lại, tôi không muốn lỗ vốn đâu" lời nói nghe qua như đang trao đổi nhưng trong hoàn cảnh này lại đầy ám muội.

"Không...không tôi xin lỗi" Âu Khả Lam nghe vậy thì thức tỉnh vội toan rút tay lại.

"Không được rồi, em sờ đã sờ nắn đã nắn, tôi đây không muốn lỗ đành phải làm lại thôi."

"Không được..."

Chưa đợi cô nói xong đôi môi anh đã cuối xuống áp chế, gặm nhấm đôi môi anh đào đỏ mọng của cô.

Cô rút kinh nghiệm từ những lần trước, cắn chặt môi lại không để hở ra, không cho anh cơ hội xâm chiếm khuấy đảo.

Từ Lăng Cách tình trường thao luyện, dùng răn cắn lấy môi cô, cảm giác đau nhói xông tới làm cô không khỏi hít lấy ngụm khí lạnh, miệng theo đó cũng mở ra khe hở nhỏ.

Anh nhuếch môi, thành công để lưỡi chen vào lấn chiếm đùa giỡn với chiếc lưỡi đinh hương ngọt ngào làm cô mơ hồ dâng lên tầng hơi sương mờ ảo.

...

"Bà An...bà An tỉnh dậy đừng làm tôi sợ" Bên ngoài truyền vào tiếng hớt hải của ông An, những tiếng gọi dồn dập đầy lo lắng làm cô và anh cũng kinh hãy chạy ra xem.

"Có chuyện gì vậy chú?" Âu Khả Lam lo lắng nhìn ông đang lay bà An đang nằm bất tỉnh trên đất, mặt họ đều tái đi.

"Cháu gọi điện đưa bà ấy vào bệnh viện." Ông An không tiện giải thích nhiều chỉ vội lên tiếng bảo cô.

"Vâng vâng" Âu Khả Lam thấy vậy cũng gấp gáp tay bấm điện thoại run run chỉ vài con số mà nhấn mãi cũng chẳng xong.

Từ Lăng Cách thấy tình hình nguy cấp đưa tay cầm lấy điện thoại nhanh chóng bấm số.

...

Ngoài phòng cấp cứu...

"Chú rốt cuộc có chuyện gì xảy ra vậy?" Âu Khả Lam nhìn ông lo lắng không yên nên cất tiếng hỏi.

"Lúc nảy, thằng An Quân nói họi về, giọng nó lo lắng ảo não nói với bà ấy, việc làm ăn nó không thành công lại bị người khác hãm hại bây giờ thiếu một khoảng tiền khá lớn, nếu không kịp thời giải quyết sẽ bị bắt đi" Dù ở cái tuổi đã chịu nhiều khổ cực sống gió nhưng khi nghe tin xấu từ con ông An cũng không nén nổi sự cảm giác bất an, hai mày cũng vì thế mà nhíu chặt lại.

Ông nhìn vào phòng cấp cứu đang sáng đèn thở một hơi mệt nhọc tiếp tục cất tiếng.

"Bà An thì có bệnh huyết áp trong người nghe xong thì huyết áp tăng lên, mặt mày tái mét rồi ngã ra như thế"

"Chú đừng lo, thím An sẽ tốt thôi, ông trời luôn giúp người thiện lương mà." Âu Khả Lam lúc này chẳng biết làm gì ngoài vài câu nói trấn an ông.

Từ Lăng Cách từ nảy đến giờ im lặng không nói tiếng nào, như đang suy tính chuyện gì vậy, một lúc sau chân mày anh hơi dãn ra, cất tiếng hỏi:

"Anh ấy cần bao nhiêu tiền thế chú?"

Ông lại nhíu chặt mày, nhắm mắt lắc đầu với vẻ bất lực.

"Nhiều lắm"

"Chú cứ nói, nếu được cháu sẽ giúp."

Ông An nghe vậy hơi ngạc nhiên ngước mắt lên nhìn anh, từ đôi mắt sâu đen đó nói cho ông biết những điều anh nói là sự thật, nhưng rồi ông vẫn mệt nhọc cuối xuống.

"Số tiền tương đối lớn lên đến vài trăm vạn."

"Được, cho cháu chút thời gian" Từ Lăng Cách nghe xong không nói thêm nhiều lời vội vàng nhấc điện thoại ra cuối dãy hành lan gọi cho ai đó.

Ông An nhìn anh quá đỗi kinh ngạc, ông không ngờ rằng anh lại dễ dàng cho ông mượn số tiền lớn như thế, nổi nặng nhọc trong lòng giảm bớt, nhưng cũng phần nào nghiêm túc đánh giá lại anh một lần nữa.

Dáng người anh tuấn phong thái hiên ngang, đầu đội trời chân đạp đất như một bậc chính nhân quân tử, lại thêm khí chất vương giả như bật đế vương cường lực quyền. Dưới ánh trăng bóng lưng cao ngạo che lấp cả bầu trời sao sáng, tỏa ra một loại hào quang che mờ mọi vật, khiến người ta sinh lòng nể phục vạn phần cung kính.

Âu Khả Lam cũng khá bất ngờ về quyết định của anh, dẫu biết gia đình anh khá giả nhưng số tiền đó cũng quá lớn đi, nhưng anh một lời liền đồng ý phóng khoáng cho mượn.

"Lam Lam rốt cuộc cậu ta là người như thế nào?" Ông An hiện tại dồn mọi thắc mắc lên người cô, không thật sự không nhìn ra được anh có thân thế to lớn bao nhiêu.


trướctiếp