Đoạt Tình Nữ Sư - Cô Giáo Đừng Rời Xa Tôi!

Chương 13


trướctiếp

Âu Khả Lam cứ ngỡ mình ngủ say mơ thấy anh nhưng sự ấm nóng cùng mùi hương nam tính quen thuộc cứ lấn át bao quanh không rời đã khiến cô nhận ra một điều.

1...2...3 "Aaaaaa". Dừng lại một lúc khẽ mở một bên mắt nhìn người lúc nảy. Cô giật mình hét toán lên.

" E... Em sao lại ở đây?" Âu Khả Lam kinh hãi miệng không khỏi lắp bắp hỏi anh.

"Gọi tôi bằng gì? hửm?" Từ Lăng Cách nheo mắt nhìn cô nàng còn đang lơ mơ trên giường.

Âu Khả Lam nghe vậy hơi lạnh người, ngước đôi mắt long lanh tầng nước lên nhìn gương mặt gần trong gan tấc, đôi mắt đen huyền như vực sâu không đáy chực nuốt chửng con mồi, cánh mũi cao thẳng tấp, hiên ngang, quật cường, tiếp đến là cánh môi mỏng thâm trầm đang mím lại rồi từ từ cong lên một độ cong đầy nam tính, khí thế áp người không ngừng lan ra khiến người khác lo sợ thập phần. Người nam nhân này quả thật yêu nghiệt, có một vẻ đẹp kiêu ngạo làm bao cô gái si mê nhưng lại lạnh lùng gạt bỏ.

Người nam nhân trên quá mức hấp dẫn làm cô cứ ngẩn ngừng ngắm nhìn mà quên rằng mình đang thất thố, phải một lúc lâu sau cô mức lấy lại chính mình mà ngượng ngùng lấp bấp gọi nhẹ lại một tiếng "a... Anh".

"Ngoan lắm." Anh cười nhẹ xoa đầu cô.

" Sao anh lại có thể ở đây?" Lúc này Âu Khả Lam mới sực nhớ ra chuyện quan trọng.

"Vì sao tôi lại không thể ở đây?" Từ Lăng Cách không trả lời mà quay ngược lại hỏi cô.

" Sao anh có thể...vào đây được vậy?"

Âu Khả Lam ngẫm nghĩ lại hỏi anh, bình thường cô cũng có lúc đãng trí quên đóng cửa nhưng lúc nảy cô nhớ kĩ mình đã cẩn thận đóng cửa rồi mà.

" Cánh cửa đó, em nghĩ nó làm khó được tôi sao?" Từ Lăng Cách nhướng một mày thông dông trả lời vẻ ngạc nhiên của cô.

"Anh là ăn trộm à, sao có thể vào nhà người khác một cách dễ dàng như thế?" Như này là xâm phạm gia cư bất hợp pháp rồi, cô có nên báo cảnh sát không nhỉ? Cô thầm nghĩ, nhưng khi nhớ lại khuôn mặt giận dữ của anh thì không dám làm nữa.

"Tôi không phải là trộm."

- Anh xô cửa vào sao? Sao giống mấy tên cướp liều mạng vào cướp của vậy? Âu Khả Lam suy nghĩ rồi lỡ lời lên tiếng.

" Tôi nói cho em biết, tôi đây đường đường là Từ Lăng Cách một thiếu gia giàu có, dư ăn dư sài không thèm đến trộm hay cướp đồ của em đâu." Cái cô gái này thật là, đầu óc nghĩ toàn những điều ngốc nghếch gì không thế?

"Aaaa... Anh anh đứng lên đi, sao lại...sao lại..." Âu Khả Lam ấp úng đỏ mặt không biết nên nói gì, lúc nảy do đang ngủ say lại bị anh làm tỉnh giấc nên không tránh khỏi não không phản ứng kịp nên không nhận ra tư thế của hai người lúc này.

" Sao phải đứng lên chứ? Tôi còn chưa làm gì mà." Từ Lăng Cách nghe vậy cười tà càng ép sát vào người cô.

Hai cánh tay nhỏ nhắn của Âu Khả Lam cố gắng dùng hết sức lực đẩy anh ra, nhưng so với sức anh thì việc này thật vô nghĩa.

Thấy cô quấy phá, anh nắm chặt hai tay cô đưa lên đỉnh đầu rồi tiếp tục công việc đang dang dở.

Cảm nhận đôi môi anh đang tiến sát vào môi mình cô liền ngăn cản, quay mặt sang một bên, tránh né nụ hôn nóng bỏng đang rơi xuống của anh.

"Đừng, không được hôn...ưm" nhưng xem ra lời cô vẫn như gió thoảng qua tai không làm thay đổi được chủ ý của anh.

"Ưm..." Âu Khả Lam vùng vẫy phản đối muốn thoát ra, nhưng chẳng thể thể làm được gì nên đành dùng răng cắn vào môi anh.

"Aizzz, em làm gì vậy?" Dám căn tôi sao? Vì bị cắn đột ngột anh không khỏi rên lên một tiếng.

"Chẳng... Chẳng phải hôm nay là ngày đi hẹn hò sao, chắc cũng gần đến giờ rồi tôi...tôi nên chuẩn bị một ít." Âu Khả Lam cố gắng tìm cho mình một con đường thoát thân nhưng có lẽ nó không được như ý muốn...

"Nhưng bây giờ tôi muốn làm việc khác không muốn đi hẹn hò nữa." Anh nở nụ cười gian áp sát xuống người cô.

"Không được...là anh hẹn tôi đi anh phải giữ đúng lời hứa chứ."

Cô thề cô ghét nhất là cách bị bao vây thế này thật mất tự do và còn ở thế bị động chẳng phản công được gì. Thiên a, cầu người giúp con thoát thân, cô uất ức nhìn anh khóc không ra nước mắt.

Nhưng câu nói của cô chẳng có tác dụng gì với anh, anh vẫn đang áp sát lại người cô, cô thấy vậy theo phản xạ nhắm chặt hai mắt, răng nhẹ cắn chặt đôi môi.

Một bộ dáng đáng yêu trước mắt làm anh nhìn đến say đắm, quả thật "đàn bà không phải rượu nhưng vẫn khiến người ta say" / câu nói trong tác phẩm của Nam Cao/

Đợi lâu vẫn chưa có phản ứng gì cô khẽ hé một bên mắt ra nhìn, lại chạm trúng ánh mắt dịu dàng của anh nhìn cô, tim đã đập nhanh lại càng thêm nhanh.

"Thôi, trừng phạt em bây nhiêu cũng đủ rồi, cho em nửa giờ chuẩn bị đấy."

"Sao còn chưa đi?" Anh nhìn cô hỏi.

" Anh đứng lên tôi mới ngồi dậy được."

Haizzz sao lại quên mất mình đang ở trên người cô ấy chứ?

Anh buông tay cô, một thân cao lớn đứng phất dậy, còn không quên lịch thiệp nắm lấy tay kéo cô đứng lên.

"Khỏi cần phiền đến Từ thiếu gia, dân thường như tôi đây vẫn có thể tự mình ngồi dậy được."

"Em thử không nắm lấy nó xem?" Anh lên tiếng đe doạ.

Rút kinh nghiệm mấy lần trước nên khi nghe thấy lời cảnh cáo của anh liền trở về bộ dáng ngoan ngoãn như con mèo nhỏ, nếu không chắc cô lại bị giầy vò nữa mất.

"Như vậy mới ngoan chứ." Anh theo thói quen lại đưa tay còn lại lên xoa đầu cô.

Cô theo phản xạ đưa đầu né tránh, nhưng vẫn không thể tránh khỏi bàn tay to lớn kia. Cô đưa tay gạt phăng nó ra, nhăn mày nhìn anh.

"Từ Lăng Cách, anh đừng có xoa đầu tôi nữa. Tôi không phải trẻ con."

" Tôi thích điều này, và trong mắt tôi em chẳng khác gì cô gái nhỏ cả."

Đó cũng là điều thật lòng anh nói ra. Cô tuy lớn hơn anh vài tuổi nhưng hình dáng và nét mặt chẳng khác mấy nữ sinh là bao, đôi khi còn có các hành động trẻ con hơn nữa chứ, trách sao anh luôn xem cô như một cô gái nhỏ hơn là tiểu lão sư.

"Tôi không thích nó." Cô trong cơn ngủ say bị đánh thức nên không khỏi tức giận và có chút bạo gan, phản biện lại lời anh.

"Không cần biết em có thích hay không chỉ cần tôi thích là được, với lại em nên ngoan ngoãn nghe theo hơn là cãi lại đấy."

- Tôi mới không...

- Hửm? Không gì...?

Vừa định nói thêm thì bắt gặp nét mặt hung dữ của anh, nên cô đành im bật không nói nữa.

" Không...không gì." Cô vội lắc đầu xua tay.

"Vậy em vào chuẩn bị nhanh lên, sắp trễ đến nơi rồi."

" Tôi biết rồi, nhưng cũng tại anh đấy thôi."

"Hửm?"

Cô lỡ lời nhưng biết điều nên nhanh chóng chạy vào nhà vệ sinh đóng rầm cửa lại.


trướctiếp