Ngữ khí của cô tàn nhẫn, dù không nhìn thấy biểu lộ nhưng sát khí trong giọng nói kia nghe không giống giả bộ.
Bùi Vu Lượng cứng đờ tại chỗ, bất động.
Hắn bất động, Khúc Nhất Huyền cũng không hành động thiếu suy nghĩ. Cô cất
bước, đi đến bên cạnh Phó Tầm, sau đó tập trung lắng nghe hô hấp của anh trước. Chắc là bị thương nặng nên hô hấp của anh vừa trầm vừa nặng, một tiếng lại một tiếng tựa như bị nhốt trong thùng giấy thở không ra hơi.
Cô thấp giọng, gọi: “Phó Tầm?”
Người nằm trên đất khẽ rên đáp lại một tiếng.
“Bị thương chỗ nào?” Cô hỏi.
“Eo.” Giọng Phó Tầm trầm trầm, âm cuối còn cuốn theo hơi thở nặng nề, nghe có chút tốn sức: “Trầy da, không phải xuyên thủng.”
Vậy là tốt rồi.
Cô cất giọng gọi: “Viên Dã.”
Viên Dã ngây người như phỗng rốt cục lấy lại tinh thần, cậu ta buông Bản
Thốn bị mình đặt ở trên mặt đất ma sát đến không thành hình dạng ra,
lộn nhào vượt qua khung cửa đặt mông ngồi cạnh Phó Tầm.
“Tầm, Tầm ca… Vết thương của anh thế nào rồi?”
Phó Tầm không nói chuyện, anh ‘hừ’ nhẹ một tiếng, lòng bàn tay nhẹ nắm ở
mắt cá chân cô, không nhẹ không nặng nhéo nhéo. Lòng bàn tay của anh ấm
áp, còn hơi ươn ướt, nhưng bụng tay vẫn khô ráo nhẹ vuốt ve mắt cá chân
của cô, nhẹ nhàng như tình nhân thì thầm, rả rích liên miên.
Tim
Khúc Nhất Huyền khẽ xiết chặt. Cô nắm quyền, móng tay cơ hồ đâm vào lòng bàn tay, ép ra từng đợt đau nhức: “Người nào nổ súng.” Thanh âm khàn
khàn đâm vào khiến da đầu run lên.
Còi báo động trong lòng Bùi Vu Lượng khẽ kêu, cảm giác nguy cơ từ lòng bàn chân chạy lên đến đỉnh đầu
mỗi giờ mỗi khắc không ngừng nhắc nhở hắn nơi này nguy hiểm cỡ nào. Hắn
không muốn tốn thêm thời gian, mắt thấy Cruiser cách mình chỉ mấy bước
chân, hắn nghiêng người khóe mắt đảo nhẹ, quét đến ghế phụ xe, nhếch môi không lên tiếng.
Khúc Nhất Huyền đề phòng hai người này lại đột nhiên gây rối loạn, bước từng bước đến gần.
Mắt thấy cô sắp đến gần, Bùi Vu Lượng dùng ngón tay khẽ đụng mu bàn tay
đang cầm súng của lão Tổng. Trong bóng tối, tầm mắt của lão Tổng lóe
lên, ngón tay cầm súng nắm chặt. Ở nơi xa, mơ hồ có tiếng bước chân
truyền đến.
Bùi Vu Lượng nghiêng tai nghe ngóng, sau khi xác nhận không phải nghe nhầm, lưng lạnh lẽo, biết không thể cứu vãn được nữa.
Hô hấp của hắn hơi trầm xuống, giảm thấp âm thanh, nghiến răng nghiến
lợi nói: “Nổ súng đi!”
Cùng một lúc, Khúc Nhất Huyền bước lên, vai phải mượn sức dùng lực, một quyền đánh ra, vung thẳng lên mặt lão Tổng.
Cô xuống tay độc ác, một quyền này năm ngón tay khép lại, nắm đấm bóp
chặt, xương ngón vút một cái bay thẳng lên mặt lão Tổng, hung hăng đánh
một quyền.
Bùi Vu Lượng cơ hồ là lập tức, rút súng trong tay lão Tổng, xoay người chạy. Biến cố xảy ra chỉ trong nháy mắt.
Lão Tổng ăn thua thiệt, chỗ bị đấm trên mặt đau nhức. Mắt thấy Bùi Vu Lượng quay người, biết đã hết hy vọng, gầm thét một tiếng, trở tay đi bắt.
Không ngờ bắt hụt, lại muốn chạy thì đã không kịp.
Khúc Nhất
Huyền đá ngang, đầu gối của hắn khẽ cong xuống, không thể nào phản kháng mà mềm nhũn gối quỳ xuống. Cô thừa thẳng xông lên, kéo tay lõa Tổng bắt chéo ra sau lưng, đầu gối đè lên lưng hắn dùng sức, triệt để ép chặt
người trên mặt đất.
Lần này Viên Dã cơ trí hơn. Cậu ta đuổi theo
Bùi Vu Lượng thấy không đuổi kịp, cong người quay lại chặn lão Tổng thay Khúc Nhất Huyền.
Khúc Nhất Huyền không chậm trễ, nhanh chóng cất bước đuổi theo.
** ** **
Phương án dự phòng của Bùi Vu Lượng là Quyền Khiếu. Mắt thấy tiểu tổ cảnh sát
náu mình tại kho vũ khí nhanh chóng bọc đánh đến, Quyền Khiếu mở động
cơ, lên số, động cơ của Cruiser ầm ầm vang lên, hắn điều khiển xe tại
chỗ, chỉ còn chờ Bùi Vu Lượng thoát thân lên xe.
Trong thân xe
lay động, Quyền Khiếu quay đầu nhìn Giang Doãn bị trói ném ở chỗ ngồi
phía sau khóc đến không dừng được, ‘phi’ một tiếng, hung hăng xoa xoa mu bàn tay bị cô ta cắn đến máu thịt be bét.
** ** **
Chỉ mấy giây sau.
Bùi Vu Lượng sải bước mở cửa, lên xe. Cả người hắn lạnh lẽo, hòa vào nhau
như lệ khí ở quỷ môn quan, đóng mạnh cửa xe: “Mau lái xe.”
Đèn xe sáng rõ trong nháy mắt. Quyền Khiếu trầm hai mắt, nhìn về phía Khúc
Nhất Huyền đuổi theo chậm một bước, tà tà giật khóe môi cười một tiếng,
đảo tay lái, đèn xe đâm thẳng hướng tiểu tổ cảnh sát đang muốn đánh bọc
đến.
Lập tức, đèn xe tối sầm lại, tiếng động cơ tựa tiếng quạt
gió bỗng nhiên tăng lớn. Khúc Nhất Huyền mắt thấy đầu xe Cruiser hơi
dựng ngược lên, giống như dã thú nhào về phía con mồi, trong nháy mắt
tăng tốc.
Sắc mặt cô trầm xuống, chưa từ bỏ ý định đuổi theo hai
bước, trơ mắt nhìn đèn sau Cruiser càng ngày càng xa, còn chưa kịp trút
giận, động cơ của Discovery trong doanh địa cũng vang lên, ngay sau đó
quay đầu chạy đến trước mặt cô.
Cửa sổ xe cạnh ghế lái hạ xuống,
gò má căng thẳng của Phó Tầm xuất hiện sau cửa sổ. Anh nhìn chằm chằm
Cruiser sắp biến mất, cắn răng nói: “Lên xe, tôi dẫn em đuổi theo.”
Khúc Nhất Huyền khẽ giật mình, cô quay đầu mắt nhìn Cruiser sắp biến mất
trong tầm mắt, kéo cửa xe cạnh ghế lái không thương lượng nói: “Anh
xuống xe.”
Phó Tầm càng kiên trì hơn cô: “Đi lên.”
Khúc
Nhất Huyền hung hăng cắn môi dưới, thấy mặt mày anh vẫn bất động, đôi
mắt kia trầm đến độ sắp nhỏ nước, khẽ cắn môi, vịn giá để hành lý trên
nóc xe trực tiếp chui vào chỗ ngồi phía sau.
Không đợi cô ngồi vững, cửa xe cạnh ghế lái chạm mạnh, Discovery như mũi tên, cực nhanh đuổi theo.
Khúc Nhất Huyền không ngồi vững, lưng mạnh mẽ đụng vào chỗ ngồi phía sau,
đụng đến mức xương cốt của cô suýt thì rớt ra, không chờ cô tỉnh táo
lại, Điêu Thuyền không nắm vững trực tiếp trượt xuống khỏi vai cô, từ
trước ngực cô lăn xuống, mông đâm vào đùi cô. Nếu không phải cô lanh tay lẹ mắt, đưa tay ôm lấy thì không biết còn tiếp tục lăn đến đâu.
Cô ôm chồn, từ chỗ ngồi phía sau vượt đến ghế phụ xe. Không chờ ngồi vững, mở đèn xe trên trần xe xem thương thế của anh trước. Vết thương ở bên
trái, chảy không ít máu. Áo jacket màu tối bị máu thấm ra một vòng gợn
sóng, còn chưa tới gần, đã có thể ngửi được mùi máu tươi.
Phó Tầm đuổi theo Cruiser, không rảnh phân tâm, nghe cô khàn giọng như muốn
phát cáu, tay cầm tay lái duy nhất hơi nới lỏng, nhẹ bóp gáy cô: “Tay
trái trật khớp, vết thương đạn bắn không sao.”
“Không sao?” Khúc
Nhất Huyền đè ép lửa giận, thấp giọng khiển trách: “Choáng một lúc lâu
mà anh nói với em không sao?” Cô đè Điêu Thuyền đang xao động bất an
trong ngực, không hề thương lượng kéo khóa áo jacket của anh xuống để
cầm máu.
Phó Tầm không cản, sắc môi của anh dưới ánh đèn có vẻ
hơi nhợt nhạt, cứ như vậy cúi đầu, khẽ hôn lên tóc cô: “Đạn chỉ là trầy
da, choáng mấy giây là do bị đánh trúng đầu, thật sự không sao.”
Khúc Nhất Huyền mím môi không nói, cau mày xốc góc áo lên xem. Phó Tầm không lừa cô. Đạn đích thật chỉ làm trầy da, vết đạn làm cho da thịt bỏng đến đen lại, hòa với màu máu nhìn thấy mà giật mình. Cô chỉ nhìn một chút,
bình tĩnh nhịn lại nhịn, đến cùng nhịn không được, cực kỳ kiềm chế mắng
một câu: “Chết tiệt.”
Cô buông tay, lại từ ghế phụ xe vượt đến
chỗ ngồi phía sau tìm hòm thuốc chữa bệnh. Lúc cô vơ vét vật tư của Bùi
Vu Lượng đã từng thấy trên xe Bản Thốn có chuẩn bị hòm thuốc chữa bệnh.
Ở chỗ nào? Cô lục tung, càng vội càng không tìm được đồ, đến cuối cùng
toàn bộ chỗ ngồi phía sau bị cô lật đến rối tinh rối mù cũng không thể
tìm được hòm thuốc chữa bệnh kia. Phó Tầm mượn kính chiếu hậu trong xe
nhìn cô một cái, thấy cô đỏ mắt, dáng vẻ đằng đằng sát khí, sau khi trầm mặc vài giây, gọi cô: “Tới ngồi ghế phụ xe.” Khúc Nhất Huyền nêng mắt,
tóc mai phía trước tán loạn. Ánh mắt của anh từ kính chiếu hậu đối mắt
với cô, ôn hòa nhưng không mất trấn định: “Tôi có kinh nghiệm xử lý vết
thương, em nghe lời ngồi lên đây.”
Một câu của anh đốt đến lửa
giận trong tim Khúc Nhất Huyền bùng phát vì hận không thể đánh Bùi Vu
Lượng một trận tơi bời tiêu tan trong nháy mắt. Cô mềm lòng, hốc mắt
nóng lên, còn cảm thấy tủi thân hơn cả anh.
Khúc Nhất Huyền không nói tiếng nào dụi dụi mắt, thuận tay ném đồ đạc linh tinh về phía sau,
một lần nữa ngồi trở lại ghế phụ xe.
Điêu Thuyền nằm bên chân cô, lúc đứng lên, móng vuốt cào cào lên đầu gối của cô, thấy cô đưa tay ôm, đôi chân ngắn nhún một cái thuận lực nhảy vào trong ngực cô, không nhúc nhích im lặng nằm sấp. Lúc Phó Tầm quay đầu nhìn qua, nó trông mong
ngẩng đầu, cất móng vuốt, cẩn thận từng li từng tí nhìn anh.
“Xăng sắp hết, nhiều lắm là có thể chống đỡ mười cây số.” Anh nhìn về phía
trước từ đầu tới cuối luôn duy trì khoảng cách nhất định với Cruiser,
thấp giọng, bình tĩnh nói: “Lượng xăng của Cruiser không khác Discovery
là bao, em tìm xem trên xe có thiết bị thông tin có thể liên hệ với Cố
Yếm không.”
“Không có.” ngữ khí của Khúc Nhất Huyền kiềm chế: “Bộ đàm của Discovery đã bị phá hỏng, Bùi Vu Lượng đã chuẩn bị lái Cruiser
sẽ không để lại thiết bị cho Discovery…” Mi tâm của cô vặn một cái,
trong lòng như bị cột chặt, thình thịch rạo rực. Cô nâng mắt, mắt nhìn
hướng tay lái Phó Tầm đang cầm, thái dương đập mạnh hai lần: “Bùi Vu
Lượng sớm biết… Hắn đã sớm quyết định như thế này…” Khúc Nhất Huyền nhớ
lại nửa giờ cô nấu cháo, Bùi Vu Lượng vẫn luôn bám lấy chiếc xe kiểm tra tu sửa, cảm giác bất an càng ngày càng mãnh liệt: “Nhất định không chỉ
phá hủy thiết bị, hắn nhất định còn động tay chân ở chỗ khác.”
Lời của cô vừa dứt, sắc mặt của Phó Tầm cũng biến đổi theo: “Là phanh.” mi
tâm của anh nhíu chặt, tựa như không quá xác định: “Dây phanh bị cắt.”
“Không phanh được?” Khúc Nhất Huyền xác nhận.
“Ừ.”
Khúc Nhất Huyền cơ hồ là lập tức quyết định: “Không đuổi nữa, thả lỏng chân
ga, để tốc độ xe tự chậm lại.” Nơi này là khu không người, không cần lo
lắng sẽ có xe đi ở phía trước, chỉ cần tốc độ xe ngừng lại, một lát nữa
Viên Dã có thể đuổi tới.
Vết bánh xe còn mới, nhiều lắm là lúc
thăm dò sẽ tốn chút sức, không đến mức không được, có lẽ không cần chờ
quá lâu cứu viện sẽ tới.
Cô bắt đầu lo lắng, ép buộc bản thân
không nghĩ đến Giang Doãn, không nghĩ đến Bùi Vu Lượng. Đợi tốc độ xe
chậm lại, cô nhìn bản đồ, chỉ huy Phó Tầm xông lên một dốc thoải ven
đường. Lực lên dốc ngăn lực xe Discovery lại trong nháy mắt, Phó Tầm kéo phanh xe, tắt lửa. Ánh đèn trong xe tắt ngúm, anh nghiêng người đưa tay vòng gáy cô kéo đến trước mặt, cúi đầu xuống hung hăng hôn cô.
Môi anh khô ráo mềm mại, chưa bao giờ nóng như lửa đốt như lúc này.
Khúc Nhất Huyền từ lúc mới bắt đầu kinh ngạc đến tiếp nhận, giống như được
ngâm trong nước ấm, từng sợi thần kinh căng cứng chợt thả lỏng. Phó Tầm
ép lên môi cô, bàn tay ôm lấy gáy cô lại dịu dàng đến không thể tưởng
tượng nổi, tựa như ôm mèo, ngón tay mềm mại, như có như không xoa cổ cô.
Cô chậm rãi nhắm mắt lại, thuận theo, tiếp nhận anh từ gặm cắn, liếm láp đến mút vào.
Môi khẽ tê dại, trong lòng mềm mại, sâu trong đáy lòng khẽ rung động khiến
cho phòng tuyến vốn lung lay sắp đổ của cô triệt để vỡ nát.
“Bồi thường Phó Tầm cho em, hả?” Anh chống lên trán cô, ánh mắt sâu thẳm chăm chú nhìn.
Trong toa xe tối đen yên tĩnh, kỳ thật cũng thấy không rõ nét mặt của anh,
nhưng không khó để cảm nhận được ba phần vui vẻ, bảy phần mừng rỡ trong
giọng nói của anh, tựa như là nhặt được cái lợi gì không bằng.
Cô vẫn không dám nghĩ đến tiếng súng kia, cảm giác tê dại từ da đầu đến
tận xương làm cho tim cô giờ phút này còn cảm thấy phát lạnh, toàn thân
mềm nhũn.
Khúc Nhất Huyền đưa tay, ôm cổ anh. Cô cúi đầu, chóp
mũi chống lên chóp mũi anh. Lúc mở miệng, giọng hơi khàn, dùng thanh âm
nhẹ đến mức không thể nhẹ hơn nữa gần như rỉ tai nói: “Sau này đừng liều mạng như thế.” Cô thở dốc một hơi, ôm cổ anh ra hiệu anh nhìn cô: “Em
đi theo anh.”
* Tác giả có lời muốn nói: Cuối cùng nếu còn nói đọckhông hiểu là tôi thả chồn muội cắn đó nha ~