Sau những lời kể, Hứa Sơ Sơ cuối cùng cũng hiểu, cô lắc đầu lên tiếng:
- Hàn học trưởng, anh ấy và Lệ Lệ đã kết thúc từ lâu rồi, em
cứ nghĩ, người này chẳng thể nào xen vào giữa hai người được
chứ?
Hứa Sơ
Sơ có lường trước, cũng lường không được lí do lại là ở Hàn
Cẩn Du, cô không nghĩ anh ấy lại có thể xuất hiện ở đây, chen
ngang vào cuộc tình vốn bền vững hơn 5 năm rồi của Mạc Lệ.
Mạnh Huyền Chân nghe vậy, đáp:
- Anh không biết, khi nhìn thấy, mọi chuyện đều đã xảy ra rồi.
Mạc Lệ đưa ra lời chia tay, anh không biết làm gì ngoài chấp
nhận.
Hứa Sơ Sơ nhíu mày, có chút tức giận hỏi:
- Và?? Anh cứ như thế mà chia tay sao? Vì cái gì chứ? Mạnh
Huyền Chân, chẳng lẽ anh tự ti đến mức nghĩ mình sẽ thua một
người yêu cũ ư? Hay là anh ngu ngốc đến mức đem người phụ nữ
của mình hai tay dâng lên cho kẻ khác?
- Anh không dâng cô ấy cho ai cả. Anh chỉ là trả cô ấy về với
thế giới của mình, để cô ấy.... có thể bình tâm suy nghĩ một
chút. - Mạnh Huyền Chân ngay lập tức đáp lại, ánh mắt anh kiên
quyết, cứ như là không hề hồi hận vì những quyết định lúc đó của mình.
Anh rũ mắt, tâm trạng buồn phiền, nói:
- Sơ Sơ, em và Thời Cảnh Thường từng lạc nhau ba năm, cũng chỉ
vì không thể đặt vào vị trí của đối phương mà hiểu cho nhau.
Anh không muốn cũng giống như em vậy, không đặt vào vị trí của
Mạc Lệ, để hiểu cho suy nghĩ của cô ấy.
- Hàn Cẩn Du dù bây giờ có là gì, cũng đã từng trở thành kẻ
tạo nên vết thương lòng trong trái tim Mạc Lệ. Anh muốn hiểu cô
ấy, nên thay vì ép buộc quên đi, anh chọn cách để cô ấy tự
quyết định câu chuyện này.
- Nếu như việc chia tay có thể làm cô ấy cảm thấy tốt hơn, anh sẽ không ngần ngại chấp nhận!
Hứa Sơ Sơ nghe đến ngẩn người, cô không ngờ bản thân sẽ nghe những
lời nói như vậy từ miệng của Mạnh Huyền Chân.
Trong kí ức của cô, anh ấy vốn là người rất cao ngạo và đầy tự
tin, sự cao ngạo phát ra từ trong xương cốt , từ trong cả chính
sự đào hoa phong lưu ấy đã tạo nên một Mạnh Huyền Chân không sợ trời không sợ đất.
Nhưng mà... vì sao... bây giờ Mạnh Huyền Chân lại thay đổi đến mức
này? Chỉ vì sợ anh sẽ mất đi Mạc Lệ như Thời Cảnh Thường đã
từng mất đi cô ư?
Không thể nào... đây không phải là Mạnh Huyền Chân mà cô quen biết!
Mạnh Huyền Chân nhìn Hứa Sơ Sơ, ánh mắt anh đen láy, bình tĩnh không 1 gợn sóng, nói tiếp:
- Sơ Sơ, em từng nói, tình cảm là chuyện không thể cưỡng cầu.
Con người dù có làm gì cũng không thể níu kéo một người đã
dứt áo muốn ra đi. Vậy nên, lần này, anh tin mình đã đưa ra
quyết định đúng. Bởi vì.. nhân cơ hội đó, Mạc Lệ có thể một
mình tự suy nghĩ, rằng cô ấy... thật sự là yêu ai?
- Anh chấp nhận đánh cuộc một lần, xem thử xem mình có may mắn
hay không, nếu như duyên vẫn chưa dứt, anh nhất định sẽ kéo cô
ấy về lại với mình, không bao giờ buông ra nữa. Nhưng.... nếu
duyên không còn, vậy thì.. so với ba năm, anh nguyện lạc nhau cả
đời, muôn kiếp không gặp lại....
Bản thân mình suy nghĩ cho mình là đã đủ rồi, bây giờ là suy nghĩ cho cả ba người, chuyện này anh không làm được. Mà điều cốt
yếu ở đây cũng chỉ phụ thuộc vào Mạc Lệ, cô ấy không tự
quyết định, cả ba sẽ đau khổ mà thôi!