Hà Như nhếch mép nhìn Hứa Sơ Sơ, không nhanh không chậm lên tiếng:
- Đừng sợ, vẫn còn đủ thời gian cho hai chúng ta nói chuyện với nhau. Trong lúc đó, ngươi sẽ không đột ngột nổ tung đâu!
Hứa Sơ Sơ nắm chặt tay, cô cắn môi, cố bình tĩnh lại cơ thể của mình.
Hà Như ngược lại nhàn nhã hơn nhiều, bà ta chống một tay lên cằm, nói:
- Rất đúng lúc, ta đang rảnh, có muốn ta kể cho cô một ít chuyện không?
Hứa Sơ Sơ vẫn im lặng, không có ý định lên tiếng. Bà ta cứ độc
thoại một mình đi, cô không muốn bồi theo chút nào.
- Ta là con riêng! Là con riêng của chủ nhân Hà gia với một người phụ nữ ngoài. Bà ấy sinh ta ra rồi đem đến trước cổng Hà gia
để được công nhận. Thế nhưng, người nhà đó lại vô tâm đến mức
không chịu nhận đứa cháu ruột thịt này. Mẹ ta đã quỳ ở đó
hai ngày hai đêm, cùng với ta mà không ăn một chút gì. Cuối
cùng kiệt sức chết đi!
- Cũng không biết là do ông trời, hay là đã có kì tích, đứa
trẻ mới sinh như ta lúc đó, đã sống sót một cách thần kì. Ta
được Hà gia đưa vào trong nhà, được nhận làm con, làm cháu,
mang cái danh hiệu mà người người muốn có.
- Thế nhưng, ngay lúc bắt đầu đó, ta đã không biết, nơi ấy so với địa ngục, còn ghê tớm hơn đến mức nào!
- Những người vợ của Hà gia, từ chính đến lẻ, đều không coi
một tiểu thư như ta là gì, ngày ngày dùng đủ mọi cách để
hành hạ, để mắng nhiếc, thậm chí là bị chặn đầu vào hồ
nước đến chết đi sống lại.
Hứa Sơ Sơ liếc Hà Như, có chút ngạc nhiên không nói nên lời.
Bà ta đang kể chuyên của mình sao? Ánh mắt bình tĩnh hờ hững đó
cùng giọng điệu lạnh nhạt, không nghe ra nhiều hận thù như cô
tưởng!
Hà Như đưa ánh mắt ra xa, vẫn tiếp tục bình thản nói:
- Ta còn nhớ, một lần bị đánh đến sắp chết. Những người phụ
nữ đáng ghê tởm đó, đã dùng dây điện không có vỏ bọc nhựa bên ngoài đánh ta, đánh vào tất cả những nơi trên cơ thể, không
sót một chỗ nào, thậm chí còn có một bộ phận bị lở loét,
đến mức tế bào da bị hủy hoại không thể cứu chữa được.
- Những ngày tháng đó, quả thật ta đã sống như một con súc vật hơn là một con người. Cứ những tưởng cuộc đời mình sẽ như
vậy, nhưng rồi... ta đã gặp một người thay đổi cuộc đời của
ta. Chính là Hà Mãn Châu.
- Ông ta là trưởng lão của Hà gia, vô tình gặp được trong phòng
thí nghiệm lúc ông ta đang làm việc. Vì có trí thông minh vượt
trội, ta đã được ông ấy đào tạo rất nhiều về y dược. Sau này
lớn lên, còn được chuyển sang Mỹ học tâm lí học.
- Kể từ lúc đó, ta đã trở thành một công cụ của Hà gia, trở
thành một kẻ có tri thức cao hơn hẳn những người bình thường
về mọi mặt. Trí tuệ, năng lực, mọi thứ... ta đều có đủ. Nhưng lúc đó ta chỉ thiếu một thứ để có thể chứng tỏ được bản
thân mình. Chính là....
- Địa vị! - Lời Hà Như chưa nói xong, Hứa Sơ Sơ đã lên tiếng cắt ngang.