Hứa Sơ Sơ cạn lời với cậu của mình, cô
bất đắc dĩ lắc đầu ngao ngán. Sở Bắc đường đường là một
tổng thống một nước đứng trên vạn người không dưới kẻ nào,
tại sao đôi khi trí óc lại như có vấn đề, phát ngôn giống trẻ
con vậy nhỉ?
Cô thật không hiểu, con người hai tính cách này, sao lại có thể
có đứa cháu xinh đẹp thông minh như cô được chứ? May mà cô không
di truyền tính nào từ ổng! Cảm tạ trời xanh a~
- Cháu biết mà, con mắt nhìn người này cháu dùng hơn một thập
kỉ rồi đấy, còn có thể chọn sai được sao? Cậu rồi sẽ có một em rể, à không, một đứa cháu rể cực kì tài giỏi trong tương
lai không xa đâu!
Nói rồi, cả hai cùng nhìn nhau bật cười, nụ cười sảng khoái phát ra từ đáy lòng, không chút che giấu phô bày với người trước
mặt.
Đó
chính là sức mạnh của tình thân, đôi khi không nhất thiết phải
có tình mẫu tử hay tình phụ tử cao cả, mà đơn giản chỉ cần
những con người có cùng dòng máu thân thuộc này, chia sẻ những cảm xúc chân thật từ trong nội tâm là được rồi.
Không ràng buộc, không áp đặt, thoải mái kể nhau nghe, sảng khoái
chia sẻ với nhau, cuộc đời này, không phải dễ sống hơn sao?
Chỉ có điều, không thể nói được hết sự thật, cũng không thể thay
thế được nỗi lòng muốn tâm sự với mẹ, thậm chí, chẳng thể
nào có được sự bảo vệ của cha, vậy nên đôi lúc sẽ cô đơn một
chút.
Hứa Sơ
Sơ vốn không còn ai cả, nên không mơ ước gì đến điều đó, tình
mẫu tử hay phụ tử đều trở nên rất phù phiếm, chia sẻ với Sở
Bắc xong rồi, nỗi cô đơn lại kéo cô trở về mà thôi....
Bây giờ, mặc dù đã có Thời Cảnh Thường bên cạnh, nhưng đôi lúc cô vẫn thiếu thốn tình thân đến mức cô độc, cứ tưởng như mình ở trong một căn phòng trống, bốn bề đều kín mít, không có lối
ra.
Cô và anh
đều có quá nhiều bí mật, không thể cũng không cách nào chia
sẻ được với nhau, vậy nên, trừ những lúc vui vẻ, quan tâm nhau,
yêu thương nhau, thậm chí là... hòa quyện chung một chỗ, giữa
bọn họ mới không còn khoảng cách. Lúc đó, thế giới bên ngoài
mới thật sự bị lu mờ, những bí mật đều không tồn tại nữa,
chỉ có hai người yêu nhau và muốn trao bản thân cho đối phương.
Nhưng rồi, khi nhìn lại thực tế, mới cảm thấy, họ thật quá khác
biệt, khác biệt đến mức..... tưởng chừng như ở hai đầu thế
giới, không thể chạm vào nhau.
Mối quan hệ chú - cháu trên danh nghĩa luôn nhắc nhở họ sự tồn
tại của một gia đình, và bọn họ đang sống trong gia đình lớn
đó. Chỉ cần sơ sẩy lộ ra một chút, gia đình sẽ vỡ tan.
Còn ông nội cô, ba cô, thậm chí là 36 tộc Hứa gia và cả người
ngoài, họ sẽ nghĩ mối quan hệ của hai người thế nào đây?
Ví như chuyện của Hứa gia vừa rồi, chỉ cần là điều mà ông nội
nói, Thời Cảnh Thường sẽ không tiếc đồng ý, chấp nhận kích
thích cô... mối liên hệ của bọn họ quá mỏng, căn bản là,....
không chịu nổi sức nặng của quyền lực.
Cuộc tình của hai người vốn chẳng có người thứ ba, hoặc thậm chí
có người thứ ba cũng không làm ảnh hưởng được đến cảm xúc
giữa họ, nhưng mà.... lại khó khăn và trắc trở hơn thế gấp
trăm ngàn lần. Chỉ sợ sai một li, sẽ đi một dặm....
Không có tiểu tam thì sao? Không có kẻ thứ ba thì sao? Không có
những cuộc chiến tranh giành tình cảm thì sao? Bọn họ..... vẫn còn hàng ngàn lí do không đến được với nhau.
Đây không phải cuộc chiến tình cảm, bọn họ không đơn thuần phải
chiến đấu với cảm xúc của bản thân hay của đối phương, thứ
bọn họ còn phải đối mặt, chính là chiến tranh từ nhiều phía
nữa: gia đình, bạn bè, người thân, công việc, quyền lực, thân
phận, địa vị.... Không chỉ một mà là mười!
Đối với Hứa Sơ Sơ mà nói, níu kéo dây tơ hồng mỏng manh giữa cô
với Thời Cảnh Thường, gần như 1% cơ hội cũng không có. Thế
nhưng, cô thà nắm lấy số phần trăm ít ỏi đó, còn hơn là nó
không tồn tại để rồi mối tình này phải đi về với suối vàng.
Bởi vì chỉ có cách này, cô mới có thể tiếp tục có dũng khí sống tiếp....
Sở Bắc nhìn Hứa Sơ Sơ ngẩn ngơ, anh nhớ đến điều gì đó, lên tiếng hỏi: