Đại Hải theo Trần Khát Chân cùng chúng tướng vào cung diện thánh, theo
sau là chục xe ngựa thồ chở đầy vàng bạc nặng chịch, ngựa thở phì phò,
bánh xe kẽo kẹt theo từng bước đi. Càng vào sâu trong nội thành, nhà cửa càng khang trang rộng rãi, phủ đệ tráng lệ của vương hầu quý tộc.
Tường thành dài cao chót vót ngăn cách hoàng cung với kinh thành. Hàng trăm
năm chiến hỏa, hàng chục hàng trăm đời vua đi qua, thời gian như in dấu
lên từng viên gạch của hoàng thành.
Vượt qua hộ hà, xuyên qua đại môn, là sân rồng rộng hàng trăm mét lát đá trắng, xa xa điện Tuyên Hòa
lẳng lặng đứng đó….. uy nghi tráng lệ. Trung tâm chính trị của Đại Việt, hôm nay, nơi đây sẽ quyết định vận mệnh của Đại Hải và có thể là của cả Đại Việt sau này.
Dọc theo bậc cầu thang hai bên là tượng đá ngũ
trảo kim long giương nanh múa vuốt, điêu khắc tinh xảo uy nghiêm đầy
mạnh mẽ, như cái khí thế của dòng giống Đông A ngày lập nước đánh đuổi
Mông Nguyên. Ngự lâm quân đao thương sáng loáng đứng gác. Mỗi bước một
trầm trọng, hơi thở thô nặng, mặt mày đỏ au, tay chân run rẩy. Không
phải do mệt mà là do kích động. Ở đây, tất cả quân tướng kể cả Khát Chân cũng chỉ là những võ quan nhỏ, không danh không tiếng, nay được tiến
vào trung tâm quyền lực của Đại Việt, ai có thể không kích động. Khát
Chân có vẻ bình tĩnh hơn vì hắn dù gì cũng là hoàng tộc, đã trầu vua
nhiều lần nhưng bàn tay run rẩy đầy mồ hôi kia đã bán đứng nội âm
gã…..hôm nay cũng không phải võ quan nhỏ Khát Chân, mà là đại soái Trần
Khát Chân, vừa đánh bại Chiêm quân, giết vua Chiêm, cứu nguy cho Đại
Việt…..
“Run hả? Có sợ không?”
Khát Chân quay sang hỏi Đại Hải, hơi thở thô nặng, lấm tấm mồ hôi.
“Thưa không sợ nhưng….quá phấn khích. Đây là lần đầu thuộc hạ được diện thánh.”
“Ha hả, bình tĩnh lại, đừng để mất mặt, trường hợp lớn còn ở phía sau kia”
“Cảm tạ tướng quân, thuộc hạ đã rõ”
Đại Hải tự véo vào đùi, hít sâu cố làm cho mình bình tĩnh lại. Quá mất mặt, dù sao cũng là người hiện đại, trường hợp hoành tráng nào mà chưa thấy, lãnh đạo cấp cao thấy trên TV như cơm bữa, còn run cái gì chứ, để cổ
nhân chê cười…...Bình tĩnh, gặp mặt chủ tịch nước kiêm bí thư Đảng thôi
mà, không được kích động... Thật bình tĩnh!!!! Nhưng ai lại bình tĩnh
như không được khi giáp mặt với lãnh đạo tối cao của đất nước được cơ
chứ!!!! Dù đã cố hít sâu thở đều nhưng tay hắn vẫn đổ mồ hôi, chân cũng
có chút run rẩy….còn căng thẳng hơn cả khi bị thám báo Chiêm quân vây
lại.
TRUYỀN CHINH NAM ĐẠI TƯỚNG QUÂN TRẦN KHÁT CHÂN CÙNG BỘ HẠ VÀO”
Một giọng nam mạnh mẽ vang lên,không phải thứ giọng the thé của thái giám.
Cửa điện nặng nề từ từ được mở ra…….hai bên là hàng trụ chống cao cả chục
mét, chạm khắc tinh mỹ….hai ban văn võ mũ áo chỉnh tề dàn đều hai bên,
chính giữa đại điện, trên thềm cao là ngai vàng của hoàng đế….Tất cả
những con người quyền lực nhất Đại Việt tề tụ nơi đại sảnh này, hướng
ánh mắt tới đoàn võ tướng trẻ tuổi đang tiến vào.
Đoàn võ quan sải bước tiến đến chính giữa điện, đồng loạt quỳ xuống.
“HOÀNG THƯỢNG, VẠN TUẾ,VẠN VẠN TUẾ”
“Các ái khanh bình thân”
Một giọng nói hơi khàn của thiếu niên đang tuổi vỡ giọng từ trên ngai cao
vọng xuống. Lúc này đây, Đại Hải mới có cơ hội để diện kiến long nhan
của thiên tử Đại Việt, một câu bé choai choai, nếu đặt ở thời hiện đại
chắc mới vừa tốt nghiệp cấp 2, thế mà ở nơi đây đã là vua một nước,
chưởng khống sinh mệnh của hàng triệu thần dân….bên cạnh cậu bé là một
người đàn ông trung niên, không, phải nói là đã hơi lớn tuổi, khoảng 60, dáng người bệ vệ, ngũ quan uy nghiêm, hồi trẻ chắc là một anh tài xông
xáo các nơi…..nhưng….dù cho được bảo dưỡng khá tốt nhưng đã không còn
cái khí thế hăng hái,cái chí đánh đông dẹp bắc như hồi còn trẻ….. đôi
mắt già nua đã đầy vẻ mỏi mệt, chán chường. Nếu hắn đoán không sai thì
đây chính là thượng hoàng Nghệ Tông, người có công lớn trong việc cứu
lại triều Trần khỏi tay họ Dương...nhưng cũng là người đã “trao” vương
quyền vào tay họ Hồ.
Quả là Đại Hải đoán không sai, đó chính là
vua Thuận Tông và Thái thượng hoàng Nghệ Tông...vua Thuận Tông tuổi còn
nhỏ, không nắm thực quyền, mọi sự vụ trong nước vẫn là do thái thượng
hoàng Nghệ Tông xử lý. Về Nghệ Tông, hồi trẻ, khi tiên hoàng hoang dâm
vô độ, lập Nhật Lễ (Dương Nhật Lễ) lên làm vua, vương triều sắp đổi chủ
sang họ Dương, Nghệ Tông đã tập hợp tông thất, sửa sang quân đội tiến
đánh mới lật được Nhật Lễ, bảo vệ cơ ngơi nhà Trần rồi được suy tôn lên
làm vua…..Tưởng chừng như một vị minh quân mới của nhà Trần ra đời, cứu
vớt triều đại đã mục ruỗng này nhưng không….khi lên nắm đại quyền, đến
lượt Nghệ Tông hoang dâm vô độ, lăng tẩm cung điện xây dựng khắp nơi,
thuế má lao dịch nặng nề, quân đội thì bỏ bê, không lo luyện tập, trang
bị….để rồi, Chiêm quốc phương nam hàng trăm năm xưng thần nay dấy quân
sang xâm chiếm, 4 lần thành Thăng Long thất thủ, trăm họ ly tán, quốc
lực suy yếu đến cùng cực...nếu không phải Trần Khát Chân đẩy lùi được
quân Chiêm thì Đại Việt không biết còn tồn tại nữa hay không….đến đây,
nhà vua tỉnh ngộ, Đại Việt lại trở lên hùng cường? Dĩ nhiên là không,
họa diệt quốc cũng không khiến vua tỉnh ngộ, ông càng nghe lời, tin dùng gian thần, Đỗ Tử Bình, tên bại tướng, tham tài hại chết vua Duệ Tông,
anh tài cuối cùng của hoàng tộc, thế nhưng Nghệ Tông vẫn tha cho y, vẫn
tin dùng, theo lời y mà tăng thuế phú….Rồi đến Hồ Quý Ly ngăm nghe hoàng vị, thế nhưng Nghệ Tông cũng không diệt trừ,vẫn trao cho y quyền cao
chức trọng, rồi theo lời y mà diệt hoàng thân quốc thích, đến cả cháu
trai ruột thịt cũng không buông tha...để rồi khi sắp qua đời, thượng
hoàng chỉ nhắc nhở nhẹ Quý Ly hãy phò tá nhà Trần, chớ phản trắc...y
theo lời vua, mấy năm sau khi vua mất, Quý Ly diệt sạch tông thất, lên
ngôi cửu ngũ, lập ra nhà Hồ. Than ôi Nghệ Tông, tuổi trẻ hùng tài đại
lược mà khi có tuổi lại hoá hồ đồ, nuôi ong tay áo...phá tan cơ ngơi
trăm năm Trần triều, đẩy nhân dân vào cảnh nồi da nấu thịt, binh đao
loạn lạc mấy chục năm…..