Quay về phòng, Lập Hạ mở hộp quà của Thất Thất trước. Lúc bóc giấy gói
quà ra, Lập Hạ nhìn thấy một bộ đồ giống y chang bộ đồ của Lý Yên Nhiên
đã bị mình làm bẩn, trong hộp còn có một mảnh giấy, bên trên có nét chữ
của Thất Thất, "Hãy để những ác mộng xấu xí kia biến mất đi". Chắc là
Phó Tiểu Tư và Lục Chi Ngang nói cho Thất Thất biết rồi, Lập Hạ cảm thấy vô cùng ấm áp.
Còn quà của Lục Chi Ngang thì khá quái dị, là một con búp bê nam đầu tóc rối bù trông gần giống với cậu ta. Lập Hạ vừa sờ vào tóc của nó thì nó liền phát ra mấy tràng cười khiến cô giật bắn
mình, nghe một hồi mới biết đó là tiếng cười của Lục Chi Ngang. Trong
hộp còn có một tấm thiệp, bên trên có nét chữ đẹp đẽ của Lục Chi Ngang:
"Ghi lại giọng cười ngầu nhất, hào sảng nhất của mình, hy vọng những lúc buồn, nghe nó sẽ khiến cậu quên đi phiền não."
Cuối cùng là quà
của Phó Tiểu Tư. Lập Hạ cầm chiếc hộp trên tay một hồi mới mở ra, nhưng
mở ra rồi, Lập Hạ lại há hốc miệng không nói nên lời. Trong hộp là bảy
bức vẻ của Tế Tư và một tấm thiệp viết: "Lập Hạ, sinh nhật mười bảy tuổi vui vẻ."
Lúc đóng nấp hộp lại, Lập Hạ cảm thấy có thứ gì đó chảy dọc trên mặt, nóng như thiêu đốt.
Sinh nhật vui vẻ nhất trong mười bảy năm qua, cảm ơn các cậu.
Về Thất Huyện được một tháng, kỳ nghỉ hè cũng đã trôi qua một nửa. Thật ra nghĩ lại cũng chẳng nhớ học kỳ trước đã kết thúc thế nào, chỉ biết kỳ
kiểm tra cuối như muốn lấy mạng cô vậy, vật lộn tới trầy da tróc vảy.
Nhưng tốt xấu gì, cô cũng được lọt vào top 10 cả năm, giành được học
bổng cao nhất.
Những ngày ở nhà thường rất rảnh rang, Chủ nhật
nào cô cũn gọi điện cho Ngộ Kiến, có lúc còn nói về cả chuyện trước kia
của Ngộ Kiến và Thanh Điền nữa. Lập Hạ rất ngưỡng mộ Ngộ Kiến vì có
người bạn trai ở bên từ khi còn nhỏ tới lúc trường thành như vậy. Mỗi
lần như thế, cô đều nói với Ngộ Kiến rằng Ngộ Kiến thật hạnh phúc. Ngộ
Kiến cũng chẳng nói gì, chỉ cười cười.
Thực ra cũng không phải
chẳng có chuyện gì phiền lòng trong kỳ nghỉ. Lúc kết thúc học kỳ, thầy
giáo tuyên bố việc chọn ban Xã hội hay ban Tự nhiên, nhưng bản thân Lập
Hạ vẫn chưa biết chọn thế nào. Mặc dù cô thích ban Tự nhiên, nhưng môn
Hoá thật khó nhằn, học Văn thì lại quá mệt mỏi. Lập Hạ vốn dĩ không
thích mấy người quàng khăn trắng cả ngày thương cảm ngâm thơ, nhưng
trong trường vẫn có nhiều người hay cố làm ra vẻ lắm, cũng chỉ lừa được
mấy em gái nhỏ cấp hai mà thôi, Lập Hạ nghĩ.
Lập Hạ cứ trì hoãn
mãi, nghĩ còn lâu mới khai giảng, nhưng cứ vậy hoài rồi một tháng cũng
đã trôi qua, dù gì cũng phải đưa ra quyết định.
Mọi chuyện đều
cần có kết quả. Học kỳ sau đã là lớp 11 rồi, chớp mắt sẽ qua một nửa năm tháng học cấp ba. Mà năm 1997 sắp tới cũng là một năm rất quan trọng,
việc Hồng Kông trở về với Trung Quốc ngày càng thu hút sự chú ý của quần chúng. Trên những con phố lớn, người ta rất hay thấy những tấm biển đếm ngược. Mỗi lần đi dưới những tấm bảng điện tử đó, Lập Hạ đều nghĩ một
năm nữa thôi, phía sau lớp học sẽ có rất nhiều tấm bảng thế này, bên
trên ghi "Cách ngày thi đại học XX ngày." Trước đây, cô đã từng thấy
chúng ở trong phòng học của lớp khoá trên. Nhưng mình mới học xong lớp
10 mà, lo chuyện này hình như vẫn hơi sớm, chi bằng nghĩ việc chọn ban
Tự nhiên hay ban Xã hội đi cho thiết thực.
Trời càng ngày càng nóng. Mặc dù Thất Huyện được bóng mát cây xanh bao phủ, nhưng vẫn bị ánh mặt trời thiêu đốt.
Lập Hạ ăn xong một miếng dưa hấu thì cầm điện thoại lên gọi cho Tiểu Tư,
hỏi han về vấn đề chọn ban, không biết cậu ấy và Lục Chi Ngang quyết
định thế nào. Nếu như phải rời xa bọn họ, chắc mình cũng sẽ có chút cô
đơn nhỉ? Lần trước, Phó Tiểu Tư gọi tới và để lại hai số di động, là số
mà cậu ấy và Lục Chi Ngang mới mua. Vì trong trường không được dùng điện thoại, chỉ lúc nghỉ hè, hai người họ mới được lấy ra sử dụng. Lúc ấy,
Lập Hạ còn mắng bọn họ xa xỉ quá, bởi vậy nên Trung Quốc mới không thể
giàu lên được.
Điện thoại đổ chuông rất lâu mà không ai nghe máy, chắc là cậu ấy không mang theo người rồi. Lúc chuẩn bị cúp máy, Lập Hạ
lại nghe thấy giọng nói không chút cảm xúc của Phó Tiểu Tư: "Alô..."
Lập Hạ vội vàng nói: "Tiểu Tư, mình là Lập Hạ. Còn tưởng cậu không cầm điện thoại chứ. Cậu đang làm gì thế?"
"Dự đám tang."
"Đám tang của ai vậy?"
"... Mẹ Lục Chi Ngang..."
Phó Tiểu Tư chợt nghe thấy tiếng "Cạch" truyền ra từ điện thoại, sau đó, đầu dây bên kia đột ngột cúp máy.
Ngẩng đầu lên thấy Lục Chi Ngang vẫn đang ngồi ở góc tường, đầu vùi sâu vào
đầu gối, Phó Tiểu Tư rất muốn đi qua nó gì đó với cậu ấy, nói gì cũng
được, nhưng lại không đủ dũng khí để bước đến.
Sợi dây thần kinh nào đó trong có thể phát ra tín hiệu đau đớn.
Mùa hạ chắc sắp trôi qua nhỉ. Mùa hạ dài lê thê, buồn ngủ và mơ hồ.