Nhìn thấy chiến ý trong mắt Diệp Bất Phàm phảng phất, Dương Cường bỗng
nhiên nhếch môi cười, điệu cười cực kỳ tà dị, biểu tình kinh thường, tựa hồ nhìn thấy một tên hài tử trẻ người non dạ dám đối với cường giả bất
kính, mấy hơi thở qua đi vẻ mặt hắn dần hòa hoãn trở lại, tay áo nhấc
lên, liếc mắt nhìn Diệp Bất Phàm, thanh âm trầm trầm.
"Ngươi rất
đúng khẩu vị của ta, có cao ngạo, có điên cuồng, khác xa những kẻ kia,
bất quá, Dương Cường nói một là một, ngươi tự đoạn cánh tay ta để cho
ngươi toàn mạng rời đi, bằng không, bổn công tử một khi xuất thủ ngươi
hẳn phải chết!".
"Khẩu vị của ngươi cũng quá mặn a!.. Được thôi, lão tử tại đây chổng mông cho ngươi tùy tiện, muốn làm gì thì làm.. Cường Dương.. Tới tới.." Diệp Bất Phàm nhếch môi cười, ngón tay hướng Dương Cường ngoắc ngoắc.
" Ngươi vừa gọi ta cái gì?" Dương Cường sầm mặt.
"Cường Dương! Bàn ăn đã dọn, tới tới.." Diệp Bất Phàm cười ha hả, nhấc mông vỗ vỗ mấy cái, nụ cười chứa đựng đầy đủ điên cuồng, nhãn thần lóe lên một
tia lăng lệ.
Thể nội linh khí lập tức được điều động tại đan điền cuồn cuộn vận chuyển, tu vi thời khắc này triệt để buông lỏng, như cũ
là Ngưng Khí trung kỳ nhưng ở trên cường độ thậm chí không chút thua kém Ngưng Khí hậu kỳ, mi tâm hắn ngân quang lượn lờ, trường kiếm bản mệnh
tùy thời đều có thể gào thét giết ra, ấn ký Diệp Lục Đồ Đằng quay cuồng
trong thức hải phát tán trận trận thanh âm reo hò kích động.
Diệp Bất Phàm cũng là hạng người tâm cơ, biết chắc chắn đối phương bị mình
chọc cho phát điên sẽ xuất thủ bất kỳ mới làm ra hết thảy chuẩn bị, trận chiến này chung quy khó tránh, mức độ hung hiểm càng là thập tử nhất
sinh, nhưng trong chỗ sâu thâm tâm, Diệp Bất Phàm không hề muốn kéo dài
thời gian tìm đường sống, càng không muốn trốn chạy.. Mà hắn muốn đánh
bại, hoặc có thể thì tận tay giết chết đối phương.
Đám đệ tử Tứ
Phương Môn mắt tròn mắt dẹt, bọn hắn không biết từ đâu bỗng nhiên nhảy
ra một tên tu vi hạ đẳng không sợ chết, dù là như vậy nhưng trong thâm
tâm mỗi người đều bất giác dâng lên một tia kính úy.
Mà mặc kệ
cho đối phương đứng ra chết thay thì rốt cuộc cũng sẽ lần lượt tới phiên bọn hắn, minh bạch điều này, 9 tên đệ tử Tứ Phương Môn lẳng lặng truyền tin cho nhau, đồng thuận đợi khi Dương Cường xuống tay với Diệp Bất
Phàm sẽ đồng loạt động thủ chớp lấy tiên cơ.
"Ngươi đoạn trăm
cánh tay còn chưa đủ!" Dương Cường gầm lên một tiếng, Ngưng Khí hậu kỳ
tu vi phóng xuất, bốn phía cơ thể có phong bạo gào thét, y phục nhấc lên liền hướng về phía trước bước ra một bước, một bước này cách không rơi
xuống trước mặt Diệp Bất Phàm, không biết hắn dùng đến loại thủ đoạn hay Thần thông gì, nhưng tốc độ vô cùng nhanh chóng, khoảng cách 10 trượng
biến mất chỉ trong chớp mắt, đồng thời tay phải nắm chặt khiến cho gân
xanh nổi lên, linh khí màu đen cấp tốc lan ra, ở trên năm đầu ngón tay
vặn vẹo di chuyển.
" Ầm!" Một quyền lấy thế trăm tấn nặng nề rơi
xuống đánh ra không gian một cái vết nứt bàng bạc, quyền thủ hung hăng
nện thẳng lên ngực Diệp Bất Phàm không để cho hắn kịp làm ra bất kỳ phản ứng nào.
Từ khi động thân cho đến khi đánh ra một quyền vỏn vẹn
mất thời gian chưa đầy cái chớp mắt, ở trên phương diện tốc độ chênh
lệch quá nhiều, Diệp Bất Phàm tê cả da đầu, may mắn cho hắn là Dương
Cường xuất thủ chỉ dùng tới chưa đầy 3 thành thực lực, bằng không một
quyền kia rơi vào người, Diệp Bất Phàm không chết cũng nhất định trọng
thương.
" Hộc!" Diệp Bất Phàm há miệng phun ra một búng máu lớn,
thần sắc lập tức tái nhợt, vùng ngực tê dại tựa hồ cự thạch nện trúng,
cả người như lưu tinh ném mạnh về phía sau đâm gãy một gốc đại thụ,
trong đan điền linh khí loạn thất bát tao.
Bản thân hắn từ trước
đã làm ra chuẩn bị nhưng hết thảy đều vô dụng, Diệp Bất Phàm cho tới lúc này mới minh bạch ở trong chiến đấu phương diện tốc độ là quan trọng
đến chừng nào, dưới một kích kia cảm giác đau nhức nổ tung lồng ngực,
sau khi đâm sập gốc đại thụ mới chịu dừng lại, xé xuống đại địa một cái
rãnh dài, xương sườn cũng gãy mất mấy cái.
Thương thế dạng này
đối với tiểu tu sĩ chính là chí mạng, nhưng Diệp Bất Phàm có diệp lục
đan điền, không mất bao lâu thương thế hoàn toàn khôi phục, xương gãy
khép lại, thần sắc thâm trầm xuống, ánh mắt khốc liệt mang theo cố chấp.
Một quyền vừa rồi tốc độ quá nhanh, chúng nhân gần như không kịp quan sát
chỉ thấy một viên đạn pháo gào thét bay đi, khi đám người Tứ Phương Môn
dằn xuống hoảng sợ muốn đồng loạt xuất thủ thì ở gần đó mặt đất bỗng
nhiên vang lên một tiếng nổ trầm đục theo sau là cát bụi tứ tán, một đạo nhân ảnh thon dài xuất hiện, nhân ảnh kia đằng không mà lên, khí thế
cuồn cuộn bộc phát, chiến ý trong sát na mãnh liệt phun trào.
Diệp Bất Phàm đằng không 5 trượng, y phục gần như phá toái, vùng ngực lõm
sâu, hàm răng trắng ởn còn vương máu tươi, Diệp Bất Phàm nhếch miệng
cười, đối với Dương Cường tỏ ra cực kỳ khinh bỉ, cho rằng vừa rồi đối
phương nhất định là đánh lén hắn.
Một quyền không làm cho Diệp
Bất Phàm run sợ, trái lại càng khiến cho hắn trở nên điên cuồng, tựa hồ
một con mãnh thú bị người ta dồn đến đường cùng, mãnh thú kia nhất định
sẽ không bỏ chạy mà ngược lại còn quay đầu tấn công.
Ánh mắt
ngoan lệ nhìn Dương Cường, ngoắc ngoắc ngón tay:" Cường Dương a! Lại đến đánh ta thêm một quyền" Diệp Bất Phàm cong môi cười, cùng Dương Cường
cách nhau 2 trượng song song, đằng không mà đứng, y phục tán loạn tung
bay, tóc dài buông xuống che khuất nửa mặt.
Nhìn thái độ đối
phương gần như là kẻ không sợ chết Dương Cường có chút giật mình, vừa
rồi mặc dù hắn chỉ đánh ra 3 thành thực lực, nhưng là 3 thành chân
chính, 3 thành thực lực Trúc Cơ kỳ, nếu đổi lại một tên Ngưng Khí khác
chắc chắn đã trực tiếp sụp đổ:" Tên này năng lực phục hồi quá khủng
khiếp, không biết hắn tu luyện môn công pháp gì!" Dương Cường kinh hãi
nói thầm, nét mặt trầm xuống, ánh mắt hiện lên hung tàn, chằm chằm nhìn
Diệp Bất Phàm.
"Nếu ngươi đã muốn chết như vậy thì được rồi, một
quyền này nhất định để ngươi chết thật thống khoái!" Dương Cường lạnh
nhạt nói, đồng thời nhấc tay, quyền thế nhấc lên phong bạo, cả người
cong lại tụ lực, hai chân ở giữa trời vẽ thành một vòng bán nguyệt, nắm
tay thôi sơn, một đạo quyền ảnh bàng bạc do linh khí ngưng tụ trực tiếp
hình thành rồi xé mở không gian mà đi.
Diệp Bất Phàm không kịp
chớp mắt, thần sắc ngưng trọng, quyền ảnh kia mang theo liệt thạch chi
thế, bản thân hắn hoàn toàn không dám chống đỡ, mặc dù Tàng Thân Thuật
có thể tạm thời che mắt đối phương nhưng thời gian không cho phép.
Phản ứng nhanh nhạy, Diệp Bất Phàm gầm lên một tiếng bén nhọn, đại kiếm tam
phẩm Pháp Binh trên vai tự hành nhấc lên bay vòng qua đầu, sau một tiếng kiếm ngân, đại kiếm ở trước ngực Diệp Bất Phàm hóa thành khiên chắn chờ đón một quyền kia.
" Oanh!" Oanh minh vang trời, đại kiếm mặc dù to lớn gần như là che chắn cho cả người Diệp Bất Phàm nhưng ở dưới một
quyền kinh tâm động phách không thể bảo trụ quá một cái chớp mắt.
Đại kiếm bay ngược nện thẳng lên người Diệp Bất Phàm, Diệp Bất Phàm tiếp
tục thổ huyết nhưng lần này quyền lực đã bị đại kiếm tiêu hao gần hết
bản thân hắn tiếp nhận không nhiều, đồng thời mượn thế lùi lại, huy động cực hạn linh lực, hai tay bắt quyết, bỗng nhiên đánh ra chưởng pháp
Nhất Thủ Già Thương Khung.
Nhất Thủ Già Thương Khung giữa trời
huyễn hóa đón gió mà lên chưởng ấn màu đen mang theo hàn khí bức người,
lực như cửu Mã thế tựa cửu Long, một cái hư ảnh bàn tay trống rỗng xuất
hiện trực tiếp bắt lấy thanh đại kiếm ép ngược trở về.
Mọi chuyện diễn biến rất nhanh, cơ hồ là bộc phát trong chớp mắt, Diệp Bất Phàm cũng không có nhiều thời gian suy tính.
Đại kiếm hướng Dương Cường vặn vẹo nện tới, Dương Cường mặt không biến sắc, nhếch môi cười nhạt:" Ta cứ tưởng thế nào!" Nói xong một bước cách
không bước ra, khí thế bạo tăng, tốc độ bộc phát muốn bỏ qua đại kiếm,
trực tiếp trấn áp Diệp Bất Phàm.
Dường như chỉ đợi đúng thời khắc này, vẻ mặt Diệp Bất Phàm kịch liệt biến hóa, ánh mắt lóe lên quang
mang quyết đoán, ý niệm vừa động ngón tay hướng đại kiếm dứt khoát điểm
nhẹ, thanh âm băng hàn:" Bạo!".
Gần như ngay lập tức một tiếng nổ lớn rung trời vang lên, hư vô vặn vẹo, lực lượng tự bạo hóa thành lốc
xoáy quét sạch bát phương.
Dương Cường bởi khoảng cách quá gần
trực tiếp bị cuốn vào bên trong sống chết chưa rõ, riêng Diệp Bất Phàm
bị lực lượng trùng kích thổi bay ở giữa bầu trời như diều đứt dây phun
ra từng dòng máu tươi, lông tóc đều bị lột xuống, da thịt bong tróc từng mảng lớn, cả người hắn thương thế cực kỳ khủng khiếp.
Diệp Bất
Phàm rơi xuống mặt đất, hai chân loạng quạng súc thế, chật vật định trụ
thân thể, trên người hắn máu tươi ào ạt phun ra, cảm giác choáng váng
dội thẳng lên đại não, thời khắc này thần trí bắt đầu mơ hồ, Diệp Bất
Phàm cắn răng gầm nhẹ, hung hăng nuốt vào một viên đan dược trị thương.
Trận chiến này từ đầu đến cuối diễn biến quá nhanh chỉ trong vòng mấy cái
hơi thở, từ đầu vốn dĩ không cân sức, chúng nhân bị thực lực của Dương
Cường làm cho kinh sợ, nhưng đến cùng lại bị thủ đoạn của Diệp Bất Phàm
làm cho khiếp đảm.
Tại trong sinh tử chiến, ở dưới chênh lệch
thực lực cùng hoàn cảnh hết sức khốc liệt hắn vẫn đủ tỉnh táo đưa ra
quyết định tự bạo Pháp Binh.
Pháp Binh tự bạo nghịch chuyển cục diện.
Thượng Quan Môn Khánh đỡ lấy Diệp Bất Phàm, năm ngón tay kích động xiết chặt,
đám người đệ tử Tứ Phương Môn đồng dạng phấn kích, có loại cảm giác mọi
chuyện phát sinh không mấy chân thực.
Một màn này khiến cho mấy
tên đồng bạn của Dương Cường nhao nhao hấp khí, có kẻ đã bất giác bước
lùi, nhưng sau khi thất thần mất vài giây đều lựa chọn tế xuất ra binh
khí, biểu tình oán độc cùng căm hận nhìn chằm chằm Diệp Bất Phàm.
Nhưng đúng lúc này đạo lốc xoáy ở giữa bỗng nhiên chấn động, một tiếng nổ
tiếp theo một tiếng nổ rung trời vang lên, bốn phía hư vô liền kề oanh
minh vặn vẹo, chớp mắt lốc xoáy tán đi để lộ ra một cái nhân ảnh thanh
sam, hắn đằng vân mà đứng khí thế quay cuồng, tóc dài bị vén cao phủ kín nửa lưng, y phục rách nát nhưng phiêu phiêu dật động.
Chúng nhân giật mình hướng mắt nhìn lại, nhân ảnh thanh sam chính là Dương Cường,
hắn ở dưới lực lượng tự bạo kinh thiên động địa kia vậy mà không chút
tổn hao, chỉ có y phục vài nơi bị phá toái, thậm chí khí tức còn bạo
tăng một cách mãnh liệt, mơ hồ đè ép hết thảy.
Chúng nhân cảm giác được áp lực khủng khiếp đang giáng xuống, hô hấp vạn lần khó khăn.
Thượng Quan Môn Khánh biến sắc.
Diệp Bất Phàm thở hổn hển mệt mỏi nhìn lại, đáy lòng bất lực gào thét, tuy
nhiên trong mắt lại có tinh mang lập loè, vừa rồi xem như chính diện
cùng Dương Cường một kích, đại khái đã đoán được chiến lực của mình ở
vào khoảng Ngưng Khí hậu kỳ, cộng thêm tam phẩm Pháp Binh tự bạo phóng
xuất ra uy lực không dưới Trúc Cơ, Diệp Bất Phàm quả quyết Dương Cường
kia không thể không chút nào tổn hao, rất có khả năng đã nhận lấy thương thế nhưng đang tận lực đè xuống.
Gầm nhẹ một tiếng, Diệp Bất
Phàm không chút đắn đo xuất ra bản mệnh trường kiếm, cả người hóa thành
một vệt tàn ảnh, hướng đạo vòi rồng vừa mới tán đi cách không chém ra
một kiếm.