Trên một ngọn núi nhỏ mang tên Phổ Đà, mấy vị đại năng quây lại thành một vòng tròn, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm vào Tiểu Phượng Hoàng trên bàn.
"Thật sự là Phượng Hoàng!"
"Thần thú!"
"Thế nhưng còn sống!"
Bọn họ càng ngày càng kích động, mắt trợn to dán trên mặt bàn, chỉ còn
thiếu nước đem Tiểu Phượng Hoàng lên bàn giải phẫu để nghiên cứu cẩn
thận thôi!
Văn Khanh và Hoa Âm ở một bên yên lặng cắn hạt dưa, đến cả mí mắt cũng không muốn nâng lên.
Văn Khanh: "Không phải chỉ là Phượng Hoàng thôi sao?"
Hoa Âm: "Cũng chẳng khác gì một con gà con!"
Văn Khanh: "Cả người không đến hai lạng thịt, không đủ nhét kẽ răng!"
Hoa Âm: "Đúng đấy, thấy một đám các ngươi kích động như vậy, đúng là chưa hiểu rõ việc đời!"
Thấy hai người không ngừng khoe khoang, đám người xung quanh chỉ hận không
thể lao vào hội đồng. Này, đã chiếm được tiện nghi còn khoe mẽ, rõ ràng
là muốn ăn đòn mà!
Náo loạn một lúc, Thanh Nguyên mới nghiêm mặt hỏi: "Muội tử à, Phượng Hoàng cũng là của ngươi rồi, thế Cảnh Châu đâu? Thứ đồ kia dù sao cũng không
thể so với Phượng Hoàng, khế ước Phượng Hoàng ngươi cũng đã lấy rồi,
nhưng bí cảnh Tiểu Hoàng Sơn có liên quan đến truyền thừa của Tu Chân
giới, không thể dễ dàng lấy như thế được, nói không chừng sau này sẽ gặp báo ứng."
Biết Thanh Nguyên có ý tốt nên mới nhắc nhở, Văn Khanh gật đầu: "Đúng là nó ở chỗ ta. Ta cũng không muốn lấy đâu, nhưng nếukhông cầm thì sẽ rơi vào
tay Khúc Thiên Ca. Chẳng may bị nàng ta cầm đi thì sẽ hữu khứ vô hồi
(*). Thế nên ta mới tạm thời thu lại, chờ chuyện này qua đi, ta sẽ hoàn
trả ngay."
(*) Hữu khứ vô hồi: một đi không trở lại.
"Vậy là tốt rồi." Thanh Nguyên thấy nàng biết rõ hậu quả, cũng không nhiều lời nữa.
"Nhưng mà Khúc Thiên Ca kia, ngươi vẫn nên cẩn thận một chút, ta có cảm giác
nàng ta kỳ quái cực kì, nhưng lại không thể nói rõ là kỳ quái ở chỗ
nào."
"Ta biết, ta sẽ cẩn thận hơn."
Xem ra không chỉ mình Hoa Âm nhìn ra sự cổ quái của Khúc Thiên Ca, Văn Khanh thầm nghĩ.
*
Đại Thanh Phong huyên náo một lúc lâu vẫn chưa bình tĩnh lại, cuối cùng
Khúc Thiên Ca không còn chút kiên nhẫn nào, dứt khoát bế quan tu luyện.
Chính chủ biến mất, những người khác cũng chậm rãi rời đi. Tuy rằng bên
ngoài không còn ai, nhưng ai biết có bao nhiêu người còn chưa chịu từ
bỏ ý định.
Khúc Thiên Ca ở trong không gian, không ngừng tự hỏi rốt cuộc sai ở chỗ nào. Theo như nàng biết, bởi vì Cảnh Châu biến mất nên mọi người mới bị ném
ra ngoài. Lúc ấy Phượng Hoàng ở bên cạnh Cảnh Châu, nếu bản thân nó thật sự thuộc về bí cảnh, hẳn là nó đã biến mất cùng với bí cảnh. Hoặc là có tình huống khác, đó là bí cảnh và Phượng Hoàng đã bị một vật thần bí
nào đó 'nuốt'. Nếu vậy rốt cuộc Cảnh Châu bị thứ gì nuốt vào?
Còn có cả Văn Khanh, chuyện này có liên quan gì đến nàng ta không? Lúc chạm mặt Hà Văn Khanh, nàng cũng không có suy nghĩ gì sâu xa, nhưng bây giờ
nghĩ lại, càng nghĩ càng cảm thấy nàng ta có gì đó không đúng. Biểu hiện của nàng ta quá bình tĩnh! Phản ứng đầu tiên của người bình thường khi
thấy Phượng Hoàng chắc chắn là chiếm làm của riêng, nhưng Hà Văn Khanh
lại hoàn toàn không có chút dao động nào, vừa không đuổi theo, vừa không ngăn cản mình đuổi theo.
Chẳng lẽ nàng ta không nhận ra đó là Phượng Hoàng sao?
Không, nếu là người khác thì có thể, nhưng Hà Văn Khanh tuyệt đối sẽ không!
Trực giác của Khúc Thiên Ca nói rằng Hà Văn Khanh có liên quan đến chuyện
này! Kiếp trước nàng ta có số kiếp mạnh mẽ, không lý nào đời này lại
biến mất, nói không chừng lúc ấy Phượng Hoàng đã nhận nàng ta làm chủ,
mà nàng ta vì mê hoặc chính mình mới để cho Phượng Hoàng bay về hướng
tây, Cảnh Châu biến mất có khả năng cũng là do nàng ta!
Sau khi nghĩ thông suốt, khuôn mặt Khúc Thiên Ca trở nên lạnh như băng,
việc do Văn Khanh làm ra lại khiến nàng ta cõng nồi (*), thật sự đáng
hận!
(*) Cõng nồi: kiểu như bị đổ vỏ.
Không thể không nói Khúc Thiên Ca trọng sinh một lần, thông minh hơn kiếp
trước rất nhiều, thậm chí có thể từ dấu vết suy đoán ra chân tướng sự
việc.
Thế nhưng dù nàng ta biết rõ sự thật thì có ích lợi gì chứ? Dẫu nói ra đi chăng
nữa, người khác cũng không tin, cho rằng nàng ta tùy tiện đẩy một người
ra phân tán lực chú ý của bọn họ. Hơn nữa cho dù nàng ta kéo theo một
cái đệm lưng, cũng phải tìm một cái đáng tin cậy chút, Hà Văn Khanh là
ai? Sư môn ở nơi nào? Tu vi ra làm sao? Hoàn toàn chưa từng nghe về
người này!
Khúc Thiên Ca tức giận đến thổ huyết, hận nghiến răng, tuy nhiên cũng không
có cách nào, bởi vì chính nàng cũng không biết Hà Văn Khanh ở đâu, nàng
ta vừa ra khỏi bí cảnh thì giống như biến mất khỏi nhân gian, không có
một chút tin tức nào.
Lòng Khúc Thiên Ca lại có chút bất an mơ hồ, những chuyện xảy ra sau khi
trọng sinh hoàn toàn vượt khỏi tầm kiểm soát của nàng, thậm chí hoàn
cảnh nàng ta bây giờ còn không bằng kiếp trước . Đời trước Hà Văn Khanh
chiếm được thần thú Phượng Hoàng, nhưng không liên quan gì đến mình,
những người kia ghen tị đỏ mắt, thậm chí âm thầm truy sát Hà Văn Khanh.
Nhưng kiếp này thì sao? Hà Văn Khanh vẫn lấy được thần thú, thậm chí còn có cả Cảnh Châu, còn mình lại thành người ngăn cản những phiền phức kia giùm nàng ta!
Một chút lợi ích nàng cũng chẳng có mà phải cõng nồi thay người khác!
Như vậy xem ra, khí vận của Hà Văn Khanh dường như càng mạnh mẽ hơn, mà vận may của nàng đã dùng hết cho lần trọng sinh này ra, vậy nàng còn có thể giết Hà Văn Khanh để báo thù ư? Trong lòng Khúc Thiên Ca bỗng trở nên
hụt hẫng.
Bởi
vì chút lo lắng này, Khúc Thiên Ca bế quan bốn năm, trong không gian bốn mươi năm, nhưng tu vi lại chỉ tăng có một cảnh giới nhỏ bé, cũng chính
là Kim Đan trung kỳ. Tại đây, thế nhưng tâm ma còn tiến giai (*) khiến
nàng vô cùng chật vật.
*Tiến giai: lên cấp
Khúc Thiên Ca hiểu rõ Hà Văn Khanh đã trở thành tâm ma chấp niệm của nàng,
không diệt trừ nó, nàng rất khó để tu thành đại đạo. Nhưng vấn đề mấu
chốt là, nàng căn bản không tìm thấy Hà Văn Khanh!
Mà Văn Khanh - người bị Khúc Thiên Ca tâm tâm niệm niệm nhớ đến, đang ở
Phổ Đà cách Đại Thanh Phong một đỉnh núi. Ngoài thời gian tu luyện ra,
nàng còn làm một chút đồ ăn ngon, trêu đùa với Tiểu Phượng Hoàng, thời
gian trôi qua vô cùng tốt đẹp.
Nhưng trái ngược Hoa Âm lại có chút lo lắng: "Văn Khanh, tu vi của ngươi tăng quá nhanh, ta cảm thấy hơi không ổn."
Mười hai tuổi kết đan, mới qua bốn năm đã tu luyện xong Kim Đan kỳ, còn một
bước nhỏ nữa là trở thành Nguyên Anh! Dù nói ra cũng không ai tin! Mười
hai tuổi làm tu sĩ Kim Đan, mọi người còn có thể đồng ý, dù sao trong
lịch sử cũng có, nhưng mười sáu tuổi đã là tu sĩ Nguyên Anh thật sự quá
nghịch thiên! Hoa Âm không rõ chẳng may có người biết thiên phú tu luyện của nàng yêu nghiệt như vậy thì sẽ xảy ra chuyện gì, tuy rằng đã hạ
lệnh không ai được bước chân lên núi Phổ Đà, cũng đã nói với chưởng môn
không được cho bất kì kẻ nào tiết lộ tin tức của Văn Khanh, nhưng hắn
vẫn vô cùng lo lắng.
Ngược lại Văn Khanh chẳng có cảm giác gì, nàng biết tốc độ tu luyện của mình
nhanh, thứ nhất là bởi vì có công pháp, thứ hai là do ngộ tính. Tu luyện không chỉ có tư chất linh căn và thiên phú, quan trọng nhất là ngộ tính và nghị lực, đúng lúc Văn Khanh không thiếu mấy thứ này, thế nên nàng
tu luyện dễ dàng như ăn cơm uống nước.
Chẳng qua Hoa Âm cũng là muốn tốt cho nàng, bởi vậy nàng cười khuyên hắn:
"Ngươi đừng lo lắng, không có gì không ổn cả, có một nữ tử trọng sinh
bất cứ lúc nào cũng muốn giết chết ta, thực lực của ta càng cao thì mới
tự bảo vệ bản thân được."
"Điều này cũng đúng." Hoa Âm gật đầu: "Có điều, người tên Khúc Thiên Ca này
phải nhanh chóng diệt trừ, không thể để một nhân tố không an toàn tiếp
tục trưởng thành như vậy được."