" Có vớ vẫn đâu, hiện tại vợ đi bệnh viện thử xem biết đâu hiện tại đã
có. " Vân Liêm nói vô cùng tự tin, vì anh tính toán hết cả rồi, Diệu
chắc chắn có thai.
Nhưng cò chưa nói dứt câu, Diệu đã đánh mạnh tay đang ôm cánh tay cô, nhíu mày nói.
" Nói chắc như đúng rồi nhỉ? Nếu không có thì anh phải thừa nhận anh đang yếu đó. "
" Yếu? " Vân Liêm mờ mịt không hiểu rõ ý tứ câu nói của Diệu.
Môi Diệu câu lên, không nhanh không chậm nói.
" Yếu Sinh Lý. "
Vân Liêm nghe xong, rốt cuộc hiểu rõ ý tứ của Diệu nói, mặt anh đen hơn than nhìn chằm chằm Diệu nói.
" Có YẾU hay không YẾU, không lẽ vợ không biết? " dừng một chút. Môi Vân Liêm câu lên nham hiểm nói tiếp.
" Hay là để anh chứng minh cho vợ thấy. . . " vừa nói, Vân Liêm vừa chồm lên.
Diệu nhìn thấy có nguy hiểm, không nhanh không chậm chui xuống dưới chăn la lên.
" Đi ra ngoài em muốn ngủ. . . "
Vân Liêm nào ra, kéo chăn của Diệu nói.
" Vợ chui ra đi, để anh còn chứng minh cho vợ thấy anh mạnh chứ không yếu. "
" Aaaa, tên khốn nhà anh. . . đừng có kéo chăn em. . . aaaa "
" Vợ. . . chui ra. . . "
" Không. . . anh đi nhìn An An đi đừng có mà quấy rầy em. "
Diệu nắm chặt chăn, Vân Liêm phì cười một tiếng, không chần chừ dùng lực
giựt tấm chăn quăng xuống giường, Diệu hai mắt mở to trừng ra nhìn chằm
chằm Vân Liêm run rẩy nói.
" Anh muốn. . . muốn làm gì? "
Vân Liêm không nói gì cứ tiến về phía Diệu.
Diệu run rẩy la lên.
" A. . . "
" La gì mà la. " Vân Liêm sợ cô la đến khan họng, không nhanh không chậm lấy tay che miệng Diệu lại.