Vừa lên máy bay, Vân Liêm liền dẫn Diệu đi sang
phòng VIP trong máy bay mà chính anh đặt sẵn, và một phần nào đó phòng
này có được cũng là nhờ ông nội của Diệu giúp mới nhanh chóng có được
như vậy.
Diệu nhíu nhíu mày nhìn tay bị nắm, lòng không khỏi nghi hoặc, đây là làm sao? Tại sao lại đưa cô đi hướng ngược lại. . .
Chính là trong lòng vốn đang thắc mắc thì Vân Liêm cuối cùng cũng dừng bước lại trước cửa phòng.
Diệu một đường đi theo vẫn đang mãi suy nghĩ mà không nhìn về phía trước,
chính là còn chưa kịp hoàn hồn thì cái đầu nho nhỏ của cô liền đụng vào
lòng ngực vạm vỡ của anh.
Diệu bị giật mình không khỏi ' A ' lên một tiếng, ngẩng đầu lên nhìn Vân Liêm, môi khẽ câu lên nở nụ cười tươi tắn hỏi.
" Đến rồi sao? "
Vân Liêm cúi đầu nhìn Diệu một lúc lâu, môi anh khẽ câu lên, đôi tay to lớn khẽ nâng cằm cô lên mà ngấu nghiến hôn xuống đôi môi đỏ mọng của cô.
Nụ hôn kéo dài không quá lâu, Diệu phì phò thở nhìn Vân Liêm một lúc, nhón chân lên ôm lấy cổ Vân Liêm kéo mạnh xuống, môi cô khẽ câu lên cười
nham hiểm sau đó hôn lấy môi Vân Liêm.
Vân Liên từ kinh ngạc, trong mắt tràn ngập ý cười mà nhanh chóng từ bị động chuyển sang bị động.
Đôi tay to lớn của anh nhanh chóng ôm lấy Diệu đi nhanh vào phòng.
Cánh cửa vừa đóng, môi lại một lần nữa dính lấy nhau, không những thế bàn
tay to lớn không ngừng cởi nhẹ nhàng từng bộ quần áo trên người Diệu, cả hai cứ như vậy giúp nhau cởi. . .
Khi cả hai không còn một mảnh vải che, Diệu nhìn nhìn, lại không nhịn được bật cười. . .
" Hahaha. "
Vân Liêm ôm Diệu ngồi lên đùi đối diện với anh khẽ hỏi.
" Sao vợ cười. " lời nói vừa dứt, ngón tay bên dưới khẽ chen chút vào trong hang động của Diệu.
" Em. . . thấy. . . vật nam tính. . . chưa gì đã. . A. . . "
" Đã làm sao? " Vân Liêm cảm giác câu sau của Diệu chắc chắn là không tốt vội vàng đẩy nhanh tốc độ.
Diệu cắn mạnh vào vai Vân Liêm một cái, hai mắt đỏ ửng lên án hành vi xấu của Vân Liêm.
Vân Liêm nheo mắt nhìn Diệu, như nghĩ ra gì đó môi khẽ câu lên, anh không nhanh không chậm nằm xuống.
Diệu ngơ ngác nhìn Vân Liêm, đầu óc suy nghĩ một lúc lâu mới hiểu ra Vân Liêm đây là muốn cô làm gì. ..
Hai mắt Diệu đỏ ứng trừng to ra, Vân Liêm thì im lặng nhưng môi khẽ câu lên.
" Liêm. . ." Diệu gọi một tiếng.
Vân Liêm lắc đầu.
Diệu méo mó cả khuôn mặt, không nhanh không chậm hít một hơi sâu đưa tay ra
sau nâng vật nam tính trướng to kia, chạm vào nơi đó. . . chính cô mới
cảm giác sợ là gì. . . chính là ' KHÔNG VÀO'.
Diệu ngồi xuống vài lần vẫn không vào, hai mắt to tròn nhìn chằm chằm Vân Liêm cầu cứu.
Vân Liêm kéo cô nằm sấp lên người anh, sau đó nhanh chóng đưa vào. . . nhẹ nhàng nhẹ nhàng sau đó lại nhanh dần.
Hai người trần như nhộng, quấn quít lấy nhau không rời, cũng không biết
tiếng va chạm da thịt vang lên bao lâu mới dừng. . . nhưng là tiếng nức
nở cứ như thế mà phát ra một lúc lâu mới dừng lại.
Sau khi dọn dẹp xong bãi chiến trường kịch liệt kia, Vân Liêm ôm lấy Diệu
cả người không còn một chút gì gọi là sức lực đi nhanh vào phòng tắm tẩy rửa thân thể cả hai.
Từ đầu đến cuối, Vân Liêm đều là người giúp Diệu tắm và lau người sau đó lại ôm cô đi ra ngoài đặt trên giường.
Hôn nhẹ môi Diệu một cái, Vân Liêm nhìn Diệu một lúc lâu mấp máy nói.
" Vất vả vợ rồi. "
Chính anh biết. . . Diệu về gấp như vậy. . . có một phần nào đó không phải
vì nguyên nhân gì khác chính là Diệu đang trốn tránh ông nội của mình. . .
Giúp họ,
đúng là tình cờ nhưng khi biết được một vài sự thật. . . chính Diệu cảm
thấy lo lắng cho ông Adam. . . lần này đi không biết khi nào mới được
về. . . nhưng anh tin. . . tin một ngày nào đó Diệu sẽ chính mình đối
diện mọi thứ.