Sáng hôm sau, Diệu thức dậy trên người vô cùng ê ẩm.
Đang định ngồi dậy thì Vân Liêm bước vào.
" Vợ tỉnh! Đói chưa? "
Vân Liêm đi nhanh đến ngồi cạnh Diệu, tay nhịn không được mà xoa xoa đầu Diệu. Diệu nắm lại tay Vân Liêm vùi vào lòng của Vân Liêm, cô nhõng nhẽo than vãn.
" Đói! Nhưng khó chịu lắm. "
Vân Liêm nghe thấy Diệu nói cô khó chịu, mặt anh vô cùng lo lắng ôm chặt cô, để tay lên trán cô xem có sốt không hỏi.
" Chỗ nào vợ khó chịu ? " Không sốt, không lẽ bị khác sao?
Nhìn thấy ánh mắt lo lắng của Vân Liêm, trái tim Diệu cứ như có một
dòng nước ấm chảy vào, cô im lặng vùi vào ngực Vân Liêm, hít hít mùi
hương cơ thể anh rồi mới nói.
" Chỗ nào người ta cũng khó chịu hết á. "
Nhìn Diệu cứ cọ cọ vào ngực anh, lòng Vân Liêm ấm áp nên ôm cô chặt hơn rồi thì thầm bên tai Diệu.
" Hay để anh làm em hết khó chịu nha. " nói xong hai tay Vân Liêm
không thành thật mà đưa vào áo Diệu, làm Diệu nhảy dựng nắm chặt tay Vân Liêm.
"
Không...không được. " Diệu giật mình, giữ chặt tay Vân Liêm, cô dù có
muốn chiều Vân Liêm nhiều ra sau thì không thể mới dừng được vài tiếng
lại nhào vô nữa.
Vân Liêm thấy biểu tình nghiêm túc của Diệu nở nụ cười, anh chỉ là
trêu chọc bảo bối một tý thôi không nghĩ tới bảo bối phản ứng mạnh như
vậy. Trong càng ngày càng dễ thương.
" Thôi dậy đi ăn nè. " Không nói hai lời, anh ôm Diệu lên vào phòng
vệ sinh để kem đánh răng xong đưa Diệu đánh rồi đem nước súc miệng đưa
Diệu.
Vệ
sinh xong, Diệu được Vân Liêm ôm ra ngoài, cô ôm chặt cổ Vân Liêm thi
thoảng lại lén hôn hôn cổ anh. Vân Liêm trong lòng nổi lửa nhưng anh
không muốn cô mệt nên nhẫn nhịn.
" Em muốn ăn cái này cái này cái này... " Diệu nhìn chằm chằm cái hình món ăn treo ở trên góc quán chỉ chỉ.
Vân Liêm chỉ nhìn chằm chằm Diệu, rồi sao đó gật đầu với phục vụ cái, họ đi chuẩn bị.
Trong lúc chờ món Diệu đột nhiên hỏi Vân Liêm.
" Nếu lỡ em có em bé thì sao ? " Diệu ngây ngô hỏi, cô vốn không
định vừa sinh mới bảy tám tháng lại có, nhưng dù sao vẫn phải hỏi Vân
Liêm, đã ba lần quan hệ Vân Liêm không mang bao ! Lỡ như có tính sao ?
" Phụt, khụ khụ khụ... " Vân Liêm đang uống tách cà phê trên bàn
nghe Diệu nói anh sặc sụa trận, Diệu hoảng hốt vội vỗ lưng cho anh trách cứ " Sao không cẩn thận gì hết vậy ? " Vân Liêm nhìn Diệu thầm nói '
không phải tại vợ sao ? Tự dưng nhắc em bé làm anh không phòng bị kịp.
'
Diệu thấy Vân Liêm cứ nhìn chằm chằm cô, cô nhíu mày hỏi.
" Sao nhìn em ? " Vân Liêm chớp chớp mắt hỏi lại : " Em có ? "
Vân Liêm nói : " Em có em bé ? " nếu thật sự có thì công suất anh
hiệu quả thế sao ? Một lần lúc có An An là do rượu say xỉn còn lần này
haha anh cười thầm nếu có thật thì đẻ thôi rồi không để Diệu có nhanh
như vậy nữa. Anh còn muốn cho Diệu một hôn lễ thật lớn.
Diệu bĩu môi nói : " Anh mới có ! Em chỉ hỏi thôi. "
Vân Liêm xoa xoa má Diệu cái thẳng thắn nói : " Đợi An An lớn khoản
năm sáu tuổi gì hả có được không ? Anh còn muốn thế giới của hai ta thôi nha. Mỗi mình An An dàng vợ làm anh đủ đau đầu rồi. "
Diệu chọt chọt má Vân Liêm nhẹ giọng cười ngọt ngào, chồng cô hơn ba mươi rồi mà cứ như con nít đấy, tối ngày cứ tranh dành với con trai.
" Được không? " thấy Diệu không trả lời, Anh lại hỏi.
" Được nha, em cũng định vài năm nữa. "
" Vậy sao em hỏi ? "
" Còn không phải tại anh! " Giọng điệu trách móc nhưng mặt Diệu đỏ bừng xấu hổ.
Nhìn mặt vợ đỏ, Vân Liêm vui vẻ cười to rồi nói : " Trong túi có thuốc, để lát ăn xong đưa vợ uống ! "
Diệu '" A " một tiếng cúi đầu ăn, nhưng mặt vẫn đỏ bừng. Cô cứ ăn mỗi món xào, Vân Liêm nhíu mày gấp thịt bỏ vào chén.
" Ăn đi. "
Diệu ăn mà không nói, Vân Liêm thấy lạ nên hỏi lại.
" Vợ làm sao vậy ? "
" Muốn ôm ôm. " Diệu bĩu môi nói, Vân Liêm cười đi đến ngồ cạnh Diệu ôm cô.
" Nào được chưa? "
" Được nha. "
Hai người ăn xong, Vân Liêm ôm Diệu lên lại phòng.
Vân Liêm nắm tay Diệu, rồi ôm Diệu thật chặt thủ thỉ bên tai cô.
" Được nha. " Vân Liêm xoa đầu Diệu, hôn lên trán cô rồi nói tiếp.
" Mình đính hôn đi Vợ. "
Diệu nghĩ gì đó rồi nói.
" Được nha. "
Vân Liêm lại nói tiếp.
" Hai ngày sao nha. "
" Nhanh...nhanh vậy? "
" Phải nhanh chứ. Chỉ có như vậy mới có thể không để ai mơ tưởng đến vợ." Vân Liêm vừa nói vừa ôm chặt Diệu hôn hôn. Phải biết là mỗi lúc ra ngoài thật sự anh chỉ muốn đem khăn quấn chặt cô để không ai có thể
thấy, chứ nếu cứ đi đâu ai cũng nhìn với ánh mắt thèm khát làm anh vô
cùng không thích.