Lời vừa dứt, Hạ Tử Phi mở to mắt không thể tin được. Tại sao LyDa
lại ở đây? Không phải ở Mỹ sao. Nếu cô ta nói chuyện lúc ở Mỹ ra thì Vân Liêm sẽ không để ý tới mình nữa. Nhất định phải làm cô ta im miệng,
nhất định.
" Cô là ... ? " Hạ Tử Phi giả vờ không quen biết LyDa, chỉ có cách này cô mới có thể để Vân Liêm không tin LyDa.
LyDa và Diệu há hốc mồm, nói thầm Hạ Tử Phi đúng là diễn giỏi, không làm diễn viên đúng là uổng mà.
" Hay để tôi nhắc cô nhớ làm sao chúng ta quen biết nhau " LyDa cười chế giễu, muốn diễn thì cô sẽ chơi chung.
Hạ Tử Phi giật mình, không không thể để cô ta nói. Khó khăn lắm mới về được nước không thể để cô ta nói, không thể.
Hạ Tử Phi xoay người cầm ly rượu vang trên tay giả vờ xảy chân ngã
hớt rượu lên người LyDa, nhưng người ngu tính sao bằng người thông minh
tính, Diệu thấy không ổn lập tức kéo LyDa qua tránh khỏi ly rượu. Phải
biết LyDa dị ứng nho, nên rượu cũng là một trong số đó.
Hạ Tử Phi không ngờ Diệu lại nhanh tay như vậy, bèn giơ tay định tát vào mặt Diệu thì bàn tay cứng cáp nắm chặt lấy tay cô, bàn tay đó còn
dùng lực như thể muốn bóp cho gãy tay cô. Cô la lên, xoay người định mắn tên không có mắt dám nắm chặt tay cô bóp. Vừa xoay người thấy được ánh
mắt sát bén của người đó làm cô hoảng sợ. Trác Vân Liêm nắm chặt tay cô
bóp mạnh không hề để ý đến cô đau đến đâu, trước đây anh ấy chưa bao giờ đối xử với cô như vậy, lúc xưa dù cô có làm gì thì anh ấy cũng không
xen vào, bây giờ anh ấy lại chặn tay cô đánh tiện nhân kia.
" Anh bị tiện nhân kia mê hoặc đến độ không phân biệt ai mới là vợ
anh hay sao Vân Liêm ? " Hạ Tử Phi vừa nói vừa khóc, đã phóng lao thì
phải theo lao, cô đã bị nhục nhã thì Vân Liêm cũng phải bị người ta nói
là tên đàn ông mê bồ nhí bỏ vợ.
Vân Liêm bóp chặt thêm nữa, Hạ Tử Phi la lên, nước mắt lả chả rơi.
" Cô nói ai là tiện nhân ?" Vân Liêm giận dữ nói.
" Hứ thì ả ta chứ gì, anh mê mẫn ả ta bỏ em không đúng ... " Hạ Tử
Liêm chưa nói hết câu đã bị bàn tay đánh mạnh vào má trái, người đó
chính là Diệu. Cô nhịn từ nảy tới giờ, hết hại người này đến người khác
giờ còn trước mặt bao nhiêu người nhận chồng cô là chồng cô ta.
" Đồ ngực to não nhỏ " Diệu xoay người ngồi xuống ghế, Vân Liêm
buông tay Hạ Tử Phi cũng bước qua ngồi, nhưng vừa bước lại bị nắm lại,
Vân Liêm cau mày hất bàn ty của Hạ Tử Phi đang nắm lấy tay anh như thể
sợ bị lây bệnh.
Vân Liêm ngồi cạnh Diệu, tay nắm lấy tay Diệu vỗ về, anh biết Diệu
đã thật sự tức giận. Diệu vốn sát khí đằng đằng bắn về phía Hạ Tử Phi,
bỗng nhận ra bàn tay mình bị phủ bởi một tia ấm áp, nhìn phía đàn ông
bên cạnh mặt như hoà hơn.
Hạ Tử Phi đứng đó nhìn được hết, cô không tin vào mắt mình, cô khóc nức nở nói.
" Anh bỏ vợ đúng không? Hôm nay anh nhất quyết theo con tiện nhân
này đúng không ? " Cô như mất bình tĩnh gào thét lên, xung quanh không
biết bao nhiêu tiếng cười nhạo cô, coi thường cô. Cô càng mất bình tĩnh
mà vơ chén dĩa trên bàn đập.
LyDa vốn đứng một mình, nhưng bây giờ đang trong vòng tay cửa Trần
Hưng. Trần Hưng đi bàn hợp đồng mở thêm một chi nhanh về thì thấy ồn ào
trong đây, vừa vào thấy sự việc làm anh vốn vui vẻ cũng khó chịu. Nhìn
đến Hạ Tử Phi là anh khinh thường, lúc đó nếu không nhờ LyDa đến kịp thì anh và LyDa đã chia tay rồi haizzz.
Diệu nhìn Hạ Tử Phi thật lâu, cau mày nói chuyện:
" Vốn tôi không muốn tính toán với cô, nhưng cô đã bám theo Vân Liêm tới đây còn gây sự thì tôi nói cô biết, có những thứ đã vụt mất thì
không bao giờ tìm lại được, tôi không biết cô và Vân Liêm đã xảy ra
chuyện gì, nhưng bây giờ anh ta là chồng tôi. Cô đừng bám theo chồng tôi nữa" Diệu đứng lên đi ra, xoay người lại nhìn Hạ Tử Phi " Cái tát hôm
nay chỉ là cảnh cáo, nếu cô còn chứng nào tật nảy thì tôi không ngại ác
hơn đâu ". Đi sắp ra khỏi cửa thì giọng Diệu vang vọng lại khiến ai cũng run rẩy " Hể mắt cô nhìn chồng tôi, tôi móc, tay cô chạm chồng tôi, tôi đánh gãy, chân cô bám theo chồng tôi, tôi cũng không ngại chặt bỏ đâu . "
Vân
Liêm đi theo sao Diệu trong lòng mừng như con nít vậy, từ nảy tới giờ
câu nào cũng là chồng tôi chồng tôi. Thấy Diệu lên xe, anh bước nhanh
tới cửa ra vào rồi xoay người nói " LyDa tiền chén dĩa bị đập nhớ đòi
bồi thường, ở đây không phải ai cũng có thể tùy tiện làm bừa được đâu "
rồi lên xe chở Diệu đi.
An An lúc mới ồn ào thức oa oa khóc, nên Diệu đã để bà vú với An An
đi nhà lớn trước rồi nên hiện tại chỉ còn hai vợ chồng Diệu thôi.
Hạ Tử Phi ngã trên mặt sàn, không thể tin được những lời Diệu nói,
cô rất hoảng loạn nhưng càng sợ hãi hơn khi Diệu nói sẽ chặt chân móc
mắt cô, cô run cầm cập, đang trong lòng suy nghĩ thì có người bước qua.
" Cô Hạ tổng cộng mời cô chi trả 27tr 789 đ" Nhân viên nhà hàng từ trên nhìn xuống nói.
" Tao đâu có ăn gì đâu mà trả mày điên hay sao " Hạ Tử Phi giận dữ
mắng, 27tr lấy đâu ra, cô về nước một phần cũng do thiếu tiền, nhà cô
bây giờ cũng thua lỗ quá chừng lấy đào đâu ra 27tr.
" Cô quên mình đã đập vỡ chén dĩa à ? Hay để tôi liên hệ ông Hạ qua đây giải quyết ? " LyDa tức giận nói.
" Trả thì trả, nhưng giờ tôi không có tiền phải về nhà lấy ... " Hạ Tử Phi nói giọng ngày càng nhỏ.
" Được, A Tứ đi theo Cô Hạ về nhà thu tiền đi " nói xong LyDa và Trần Hưng xoay người đi " Vâng "
" Cô ... " Hạ Tử Phi trợn mắt nhìn LyDa đi này một xa.