Làm U Lãnh Tuyệt nhìn thấy vẻ chấn kinh trên khuôn mặt các vị Đế
Cảnh thời điểm, hắn lạnh lùng cười nói, trong giọng mang theo nồng đậm
trêu tức ý vị:
“Sao? Sợ rồi sao? Long Chính, mới lúc đầu ngươi còn bảo là bổn đế ngông cuồng, không biết tự lượng sức mình, thế sao bây
giờ im ắng thế?”
Nói xong tay hắn vẫy một cái, vô số quang mang
ngưng tụ lại thành từng đợt xích, hướng về phía Đế Cảnh của Đấu Thiên
đại lục cùng với Hồn Ảnh đại lục lao đến.
Các vị Đế cảnh cố gắng
chống cự, bất quá từng đợt quang mang kia thoạt nhìn mềm mại yếu đuối,
mờ ảo như làn sương mù, tựa như phẩy tay là gẫy, thế nhưng lại lộ ra vô
cùng là kiên cố và linh hoạt, nhanh chóng trói lấy cả thần hồn cùng nhục thân tất cả.
U Lãnh Tuyệt nói tiếp:
“Các ngươi cũng đừng
mong xuất hiện viện quân, tuy rằng Đế cảnh tốc độ vô cùng nhanh nhưng
muốn đến được đây đó cũng là chuyện trong vài nén hương nữa, mà bọn hắn
có đến cũng không lật được gợn sóng nào, chỉ càng đỡ mất công ta đi tóm
mà thôi. Ha ha ha! Đúng là một lũ phế vật.”
Long Chính giờ phút
này hắn vô cùng muốn phản bác lại, nhưng đứng trước nguồn sức mạnh khổng lồ của làn quang mang kia khiến cho hắn chỉ có thể trầm mặc, hai con
mắt trợn trừng nhìn về phía U Lãnh Tuyệt.
Các Đế Cảnh cường giả
còn lại cũng nhanh chóng bị từng đợt xích bắt được, sức mạnh áo nghĩa
đứng trước luồng quang mang tổng hợp này lộ ra có chút không đủ dùng.
Phong Vũ Hồn Đế trải qua thiêu đốt thần hồn làm đại giới, mới miễn cưỡng thoát thân trốn về Hồn Đế.
Một tên Tinh Đế ngũ tinh thấy vậy hướng về U Lãnh Tuyệt, đang định nói gì, thì đã thấy hắn giơ tay cản lại, nhẹ nhàng nói ra:
“Một con bại khuyển mà thôi, không lật được một chút bọt nước nào. Huống chi ta cũng có sẵn toạ độ của Hồn Ảnh đại lục rồi, coi như chúng có định
cắt đứt liên kết với Đấu Thiên đại lục thì có như thế nào? Ta vẫn sẽ như cũ tìm ra.”
Giờ phút này trên người hắn, lộ rõ một cỗ bá khí liên miên bất tuyệt, tự tin hào hùng, tựa như mọi thứ đều nằm trong tay hắn
đồng dạng.
Trang xong cái bức, U Minh Tinh Đế mới quay về phía đám Hồn Đế cùng Đấu Đế, mỉm cười lạnh lùng.
“Các vị đã hết đất diễn! Tất cả đều có thể đi chết được rồi. Yên tâm là sau
đó ta sẽ nâng niu lấy hai món tiên khí, một món ở dưới đất kia cùng với
Tầm Long Kiếm trong tay Long Đế, đảm bảo không để chúng có chút sứt mẻ
nào. Chết dưới tay ta cũng là các ngươi vinh hạnh!”
Lời nói đến
đây để lộ vô hạn sát cơ, U Lãnh Tuyệt nâng lên tay phải, ngón trỏ duỗi
thành chỉ. Ở ngay trung tâm luồng năng lượng kia ngưng tụ thành một
thanh kiếm, hoành không hướng về phía Long Chính rơi xuống.
Bất
quá ngay tại lúc thanh kiếm chuẩn bị đi ngang qua vai của U Minh Tinh
Đế, Thái Thượng Trưởng Lão Đan Tông cùng với thiên phú quan sát tuyệt
vời của mình, ấn ẩn phát hiện một tia như có như không nhân quả.
Long Chính nhận thấy rằng mình không thể nào chống cự được, chỉ có thể nhìn
lấy thanh cự kiếm kia nhanh chóng rơi xuống, đâm xuyên ngực mình. Hắn
nhắm mắt lại, lắc đầu, mặt tràn ngập biểu lộ không cam tâm, bất quá cũng đã sẵn sàng đón nhận cái chết của mình, ngay cả thần niệm cũng bị thu
lại.
Tích tắc... tích tắc...tích tắc...
Thời gian đã trôi
qua được ba cái hô hấp, tuy thế nhưng Long Chính vẫn không có chút cảm
giác nào khác biệt, cảm giác chân tay mình bị trói như cũ.
“Sao lại...?” Long Chính có chút không thể tin được :” Ta vẫn còn chưa chết?”
Mở mắt ra thì cảnh tượng trước mắt mới thực sự làm cho hắn kinh hãi, đồng
thời tràn ngập mộng bức. Không chỉ hắn mà toàn bộ Đế Cảnh, bao quát
người của Tinh Quang, Hồn Ảnh, Đấu Thiên đại lục đều giật mình, trên mặt lộ rõ vẻ không thể tin được.
Vì giờ phút này, nguyên bản vị trí
mà U Minh Tinh Đế U Lãnh Tuyệt đang đứng, một thanh cự kiếm không lồ kéo dài đến hàng chục mét đã đâm xuyên qua cổ hắn, trực tiếp khiến cho hắn
thần hồn câu diệt, chết không thể chết hơn.
U Lãnh Tuyệt vừa chết, nguyên bản Quang Thiểm Tinh Lôi Sát trận không có người khống chế, từng đợt xích để phong cấm đám Đấu Đế cùng Hồn Đế nhanh chóng được buông
lỏng.
Tận dụng cơ hội đó, tuy chưa rõ điều gì xảy ra, bất quá Long Chính cùng với những Đấu Đế cùng Hồn Đế còn lại nhanh chóng sử dụng tự
thân áo nghĩa để trốn thoát.
Mất đi đỉnh tiêm chiến lực là U Lãnh Tuyệt, đám Tinh Đế còn lại nhanh chóng bị diệt sát không khoan nhượng,
thời gian cũng tức thì chỉ có một nén hương. Bất quá tham gia diệt sát
Tinh Đế hoàn toàn không có người của Hồn Ảnh đại lục, bởi vì ngay khi
nhận thấy chiến lực mạnh nhất phe mình chính là Phong Vũ Hồn Đế đã bỏ
chạy, họ biết được rằng nếu mình còn dám ở lại thêm sẽ ngay lập tức bị
Long Chính lấy lôi đình chi thế diệt sát.
Hồn Ảnh đại lục mặc dù
một mực lâm vào chiến tranh với Đấu Thiên đại lục, bất quá kì thực là tự thân chiến lực đỉnh tiêm kém hơn một bậc, bởi vì Đấu Thiên đại lục sở
hữu Tiên Khí! Bất quá điều này cũng không phải thể hiện rằng là Đấu
Thiên đại lục có thể nhanh chóng tiêu diệt lấy Hồn Ảnh địa lục, bởi nếu
vậy thì họ đã làm rồi.
Nguyên nhân chính ở đây kì thực chính là do Phong Vũ Hồn Đế, tự thân mang hai loại áo nghĩa đều chính là tám thành, Thuỷ Chi Áo Nghĩa cùng Phong Chi Áo Nghĩa. Tuy nó không thể giúp được
hắn đánh bại được Long Chính bất quá cũng đủ để đồng quy ư tận, thậm chí còn có thể kéo thêm một hai Đấu Đế nữa, tất nhiên là trong tình trạng
thiêu đốt thần hồn.
Phong Vũ Hồn Đế tự thân sở hữu một loại bí
pháp đó chính là tự thiêu đốt thần hồn, có thể nâng cao chiến lực của
hắn gần 2 lần, do đó có thể thấy được sự cường hãn của Quang Thiểm Tinh
Lôi Sát trận. Bất quá đại giới phải trả của Phong Vũ Hồn Đế rất lớn,
không có hồi phục nguyên khí gần ngàn năm là không thể nào.
Ngay
tại lúc diệt sát xong vị Tinh Đế cuối cùng, Long Chính cũng hơi thoát
lực, từ từ hạ xuống mặt đất, xung quanh chính là các vị Đấu Đế còn lại.
Hắn lấy ra một thanh Đế Binh, gãi gãi lưng. Thấy cảnh đó, một số vị Đấu
Đế còn lại đều sắc mặt không tốt nhìn, bởi vì tuy nói là Đế Binh, bất
quá không phải ai đạt đến Đế Cảnh cũng có, tất cả đều tuỳ vào bản sự của mình.
Có ngươi tinh thông chút luyện khí, hoặc cũng phải có quen
biết với luyện khí đại sư, hoặc là từ trong bí cảnh thượng cổ lưu lại.
Dù thế nào đi nữa, thì với danh nghĩa là Thái Thượng Trưởng Lão của Thanh
Long Đế quốc, Long Chính hoàn toàn có thể tự ngạo là vị Đấu Đế giàu nhất rồi.
Đế Binh tam kiện, Tiên Khí nhất kiện. Hoàn toàn có khả năng tiện sát hết thảy cái đám không có nổi dù chỉ là nguyên vật liệu.
“Được rồi, thống kê kết quả cuộc chiến, bên ta tổn thất 3 vị Đế Cảnh, Hồn Ảnh đại lục bên kia mất đi tận những 7 vị, Tinh Quang đại lục gần như bị
diệt tuyệt, ta cũng không rõ ràng là bọn chúng có bao nhiêu, nhưng nếu
chỉ có thể đi đến đây tổng cộng tận những hơn mười vị nghĩa là chúng gần như chắc chắn vẫn còn hậu thủ, bất quá khẳng định là cũng bị tổn thương nguyên khí rồi, hiện tại tuy là Đấu Thiên đại lục thắng được một nước
cờ lớn nhưng bàn cờ lại trở nên càng thêm rối rắm, ai biết được còn có
đại lục nào khác đứng sau hay không, vậy nên chư vị tốt nhất nên về cố
gắng bế quan tu luyện đi, cũng không phải lúc để chúng ta thả lỏng.”
Thái Thượng Trưởng Lão của Đan Tông nói ra.
Nghe vậy xong, tất cả mọi Đấu Đế đều không có dị nghị, cùng gật đầu đồng ý.
Thấy vậy, Long Chính bây giờ mới nói đến:
“Bất quá hình như chúng ta có quên một chuyện.”
“Chuyện gì?” Huyền Vũ Đế Quốc lão tổ hỏi. Đây là một vị Đấu Đế thất tinh, may mắn sống sót qua trận chiến.
“Tiên khí... biến mất.” Long Chính hơi trầm giọng xuống, nói ra.
Các loại Đấu Đế nghe vậy xong, đồng loạt hướng ánh mắt về phía vị trí vốn
nên là làn Tiên vụ, bất quá giờ đấy chỉ có mỗi một bãi cỏ không. Căn bản là các Đấu Đế vốn là không thể không nhìn thấy việc này, bất quá lúc
trận chiến diễn ra, tất cả tinh lực đều đặt vào chiến đấu rồi, ai quản
đến mặt đất cơ chứ.
“Hèn hạ! Thừa cơ chúng ta chiến đấu cuỗm đi Tiên Khí!” Một tên Đấu Đế nói ra.
Long Chính nghe vậy vội cản hắn lại:
“Ngươi nói cái gì đấy? Muốn chết sao? Ngươi có nhớ là vừa nãy thanh cự kiếm đã đâm vào U Minh Tinh Đế sao? Ngươi nghĩ rằng đó là do hắn lỡ tay? Không, ta gần như có thể khẳng định là có một vị tiền bối xuất thủ, khả năng
cao chính là vị tiền bối đó lấy đi Tiên Khí rồi.”
Tên Đấu Đế kia
nghe vậy xong giật mình kinh hãi, tự động gắn ghép tất cả mọi dữ kiện
vào, có vẻ như đúng thế thật, vậy là vội hướng về hư không vái lạy:
“Xin tiền bối thứ lỗi, vãn bối lỡ miệng....”
Bỏ mặc tên Đấu Đế kia khóc lóc ỉ ôi, Thái Thượng trưởng lão Đan Tông mới lôi riêng Long Chính ra nói nhỏ:
“Này, có phải như thế thật không?”
Long Chính nhún vai:
“Ta cũng không biết, bất quá đó có vẻ như là cách giải thích duy nhất rồi.
Lúc đấy ta nhắm hết mắt lại, ngay cả thần niệm cũng thu về, đâu có cảm
thấy gì đâu? Tuy thế, nếu có người mà có thể trước mắt chúng ta điều
khiển lấy thanh cự kiếm đó mà không ai hay biết thì tu vi phải đáng sợ
cỡ nào.”
“Tiên cảnh?”
“Vô cùng có khả năng. Vậy nên sự việc cứ đến đây là dừng thôi, nếu không ngày nào lão nhân gia ông ta không
vui thì xác định thật rồi.”
Đan Tông Thái Thượng trưởng lão nghe vậy hơi trầm ngâm chút, bất quá trong lòng lại đang nhớ lại cảnh tượng lúc đấy.
“Ta nhớ kỹ là ta cảm thấy lộ tuyến nhân quả hình như có tác động vào thanh kiếm đấy mà, chắc là tiền bối chăng?” Ông thầm nghĩ.
Vân thượng vũ hạ, thương thiên huyết lệ, tâm tình của vạn vật ở trên Đấu
Thiên đại lục đều lâm vào trầm lặng, tất cả là do có 3 vị Đấu Đế đã ngã
xuống. Sau trận chiến này, các vị Đấu Đế đã tụ họp đề ra quyết định, đó
chính là công bố sự thật cho toàn bộ cả Đấu Thiên đại lục.
Tất cả chấn động! Đến tận bây giờ thì cả thiên hạ mới biết được rằng là ngoài
Đấu Thiên đại lục ra còn tồn tại rất nhiều đại lục khác, và hiện tại
đang là giai đoạn chiến tranh khốc liệt, một khi đỉnh tiêm chiến lực
thất bại thứ chờ đợi bọn họ không gì ngoài diệt vong hoặc bị nô dịch.
Thông tin này nhanh chóng lan truyền, tới tận hang cùng ngõ hẻm, đi mọi ngóc
ngách trên cả đại lục, nhanh chóng gây nên một sự hỗn loạn không thể coi thường vì Đấu Thiên đại lục đã trải qua thời chiến quốc loạn lạc đã
được hơn mấy ngàn năm, giờ chính là thời gian hoà bình, rất nhiều cuộc
thảo luận, âm mưu liên tục diễn ra, rất nhiều thế lực bất nhập lưu đều
nhanh chóng bị huỷ diệt rồi kiến tạo.
Các vị Đế cảnh cũng cảm thấy bất đắc dĩ, bởi vì họ biết được một khi công bố ra, sự hỗn loạn này
chắc chắn là sẽ xuất hiện, đủ loại tâm tình vốn là ẩn núp sau cánh gà
đều xuất hiện trên màn ảnh. Nhưng họ đã chấp nhận rằng thà thông báo
trước còn hơn là muộn, ít nhất sẽ tránh được nội bộ lục đục tại giây
phút quyết định.
Bất quá đây chính là thế giới lấy nắm đấm làm
đầu, dưới sự trấn áp của các thế lực lớn sự hỗn loạn bắt đầu được chèn
ép xuống, và giờ tất cả đã trở lại quỹ đạo ban đầu. Chỉ có điều tất cả
tu luyện giả đều đang gia tăng cường độ tu luyện, điều này khiến cho
việc ăn cướp dọc đường cùng với tranh đoạt bảo vật trên cơ hồ đã trở
thành thường thức tại Đấu Thiên đại lục, sóng ngầm đang dần cuồn cuộn,
không biết lúc nào sẽ trỗi dậy. Đứng trước đại thế như thế này, coi như
là Đấu Đế cũng không thể làm được gì, chỉ có thể cảm thấy vô cùng bất
đắc dĩ.
Tuy vậy tất cả không phải đều là xấu, ít nhất là thông tin này sẽ khiến cho chỉnh thể thế lực của Đấu Thiên đại lục đang có xu
hướng tăng lên, dưới sự cọ xát và rèn giũa của chiến loạn, hào kiệt tứ
phương rồi sẽ xuất hiện. Đây không thể nghi ngờ là tiếp thêm một luồng
gió mới cho cả đại lục vốn đang trên đà xuống dốc, nhanh chóng quay
ngược xu hướng.
Bất quá, mấy năm sau, một sự kiện oanh động đại lục lại xuất hiện.