Đúng lúc đấy, thân ảnh của Càn Minh Nguyệt xuất hiện.
“Chủ nhân, ta đã hoàn toàn nắm vững cách luyện chế Trú Nhan Đan tam tinh rồi.... “
Thanh âm của Càn Minh Nguyệt ngay lập tức ngừng lại, hai mắt trợn trắng tựa
hồ muốn nhảy ra khỏi tròng. Giọng nàng lẩm bẩm, trên mặt ngập tràn vẻ
kinh nghi bất định, tựa như thấy chuyện gì đo kinh thiên động địa một
dạng:
“Sao - sao có thể? Chủ nhân, ngươi sao lại có thể? Đây là phân thân của ngươi a!”
Vừa nói xong nàng ngay lập tức co chân mà chạy, thậm chí đến cả bí pháp
cũng được sử dụng, khiến cho tốc độ của nàng tăng nhanh gấp đôi. Lưu
Chính Minh nhìn thấy vậy mới kịp hoàn hồn lại, nhanh chóng đuổi theo.
“Đừng hiểu nhầm, đây chỉ là đang tu luyện thôi. Đúng, đây chỉ là đang tu luyện thôi, không phải như ngươi nghĩ đâu.”
“Cứu cứu, có cái chết biến thái đang đuổi theo ta. Ai đó làm ơn cứu mạng!!!”
“Ta không phải biến thái! Nha đầu kia, có chịu dừng lại không?”
Cứ thế, giọng nói hai người vang to khắp cả khu rừng. Cuối cùng thì Càn
Minh Nguyệt cả về mặt tốc độ lẫn độ bền đều không sánh được Lưu Chính
Minh, cuối cùng chỉ sau thời gian một chén trà đã bị bắt quay về.
Bất quá nàng vẫn luôn cố giữ vững khoảng cách xa Lưu Chính Minh ba trượng,
con mắt vẫn nhìn về phía hắn tràn ngập vẻ ác hàn, cự tuyệt mọi tiếp xúc
với hắn. Đối với tình cảnh này, Lưu Chính Minh cũng chỉ có thể cười khổ.
Vốn là nàng vừa mới luyện chế thành công xong được tam tinh Trú Nhan Đan,
theo Lưu Chính Minh yêu cầu. Nàng vừa mới thoát ly Hoàng Thiên Lô đã gặp cảnh tượng như vậy rồi, đổi lại bất cứ ai có suy nghĩ đấy là bình
thường.
Lưu Chính Minh kì thật cũng không muốn lộ ra là hắn đang
tu luyện [ Hầu Tử Thâu Đào] , dù sao đây chính là một kỹ năng chuyên
dùng để “bóp nát quả cam” của đối thủ, nếu kể ra thì sẽ ảnh hưởng đến
hình tượng của hắn.
Bất quá mọi chuyện vẫn không sao, hai người
cứ ngồi như thế, mặt đối mặt, mắt nhìn mắt, cho đến khi Càn Minh Nguyệt
buông một câu nói kém chút làm Lưu Chính Minh bạo tẩu:
“Hoá ra chủ nhân ngài lại có đặc thù đam mê như vậy. Thảo nào lúc trước dối với ta không có hứng thú gì...”
Đến đây thì Lưu Chính Minh cũng không chịu nổi nữa, đành phải giải thích
tất cả. Giờ phút này Càn Minh Nguyệt khi nghe được đến chân tướng, mới
kinh hô:
“Hoá ra còn có một môn đê tiện như vậy Đấu Kỹ. Chủ nhân, ngài luyện cái đấy làm gì?”
Lưu Chính Minh bèn phải trang một bộ tông sư võ học, trầm giọng nói ra:
“Không có Đấu Kỹ nào xấu cả, tất cả đều tuỳ người sử dụng. Ví dụ như môn [ Hầu Tử Thâu Đào] này, ngươi mới nghe thì nghĩ nó rất hạ lưu, nhưng kì thực
không hề như vậy.”