Lưu Chính Minh nhìn thấy vậy, trong lòng nghe thấy âm thanh :” Ký chủ
nhận 103 điểm trang bức.”, cảm thấy rất vui mừng. Đừng thấy bây giờ hắn
có hơn 5 vạn điểm mà thấy nhiều, hắn hiểu rất rõ rằng là chân muỗi cũng
là thịt, không thể nào bỏ qua những cơ hội như này được. Đây chính là
nguyên nhân hắn không muốn đánh lén, chứ lấy thực lực hắn bây giờ, tả
xung hữu đột đâu phải vấn đề? Ngoài ra còn một nguyên nhân khác nữa....
Nhận thấy khí thế toàn phe mình đều bị Lưu Chính Minh áp chế, Lệ Quang không thể nào không hét lên chấn giữ đội hình:
“Đừng để bị hắn đánh lừa! Hắn chỉ đang mạnh miệng thôi. Xem như hắn đỡ được
một lần thì các lần về sau chẳng lẽ vẫn còn đỡ được? Nên nhớ hắn vẫn còn là Đại Đấu sư tứ tinh thôi, vẫn không phải chúng ta không đối phó được. Ta không tin hắn đủ nhiều Đấu Khí. Tất cả lao lên!”
Rồi từ trên
người hắn Đấu khí ngưng đọng lại thành thực chất, Đấu khí hoá rắn, đặc
trưng của Đại Đấu sư. Xung quanh thân thể Lệ Quang từng đợt Đấu khí như
ánh lửa lấp loé, không ngừng ngưng tụ, nhiệt độ xung quanh chợt tăng lên mấy trăm độ.
Khí thế như hồng, hắn lao về phía Lưu Chính Minh.
Thấy vậy, toàn bộ đám người còn lại cũng rút kiếm xông lên, quyết chí
tiêu hao Lưu Chính Minh, lấy xa luân chiến chém giết hắn.
Đối mặt
với đội hình như vậy, Lưu Chính Minh chỉ mỉm cười không nói gì. Về phần
lý do tại sao hắn lại không bị thương, đơn giản là Hồn kỹ của đối phương đều là nhằm vào tinh thần và linh hồn, nhưng linh hồn của Lưu Chính
Minh giờ đây đã hoàn toàn sánh ngang một vị Đấu Linh đỉnh phong, há lại
bị tổn thương bới cái đám đến Hồn Kỹ nắm còn không vững này?
Về
phần những Đấu kỹ lao đến đều đã bị Dị năng [ Kết Lực] cản hết lại,
những chiêu nào qua được uy lực không sai biệt lắm đã bị giảm đáng kể,
không thể gây nổi một điểm tổn thương cho hắn. Vậy mới dấn đến tràng
cảnh như vừa xong, chấn nhiếp hết thảy địch nhân.
Tuy thế nhưng
nếu thực đối chiến thì sẽ khác nhau. Đối mặt với hơn trăm tên Đại Đấu
sư, Lưu Chính Minh cũng tỏ vẻ hơi ngưng trọng, bất quá hắn cũng không
thấy sợ hãi gì, đây cũng chính là mục đích của hắn.
Trước giờ hắn
đều xử dụng Viễn xạ kiếm để bắn đối phương xong mới xuất ra Vạn Kiếm Quy Tông mấy chiêu làm gỏi địch. Tuy hiệu quả rất cao nhưng lại có tai hoạ
ngầm, làm hắn không thể nào chiến đấu một cách chân chính được.
Trước mặt đây chính là cơ hội cầu còn không được, cũng đồng thời để hắn tinh
luyện thêm kiếm pháp của mình, đồng thời cũng đồng thời nắm giữ khả năng điều khiển Đấu Khí hoá rắn của Đại Đấu sư.
Hắn vuốt nhẹ tay lướt
trên lưỡi kiếm, một luồng Đấu khí buông ra, bao bọc toàn lưỡi kiếm. Nhìn lên trước mặt thấy Lệ Quanh đánh tới nơi, Viễn xạ kiếm trong tay vung
thẳng lên phía trước. Hắn hét lớn:
“Triệu khách mạn hồ anh,
Ngô câu sương tuyết minh.”
Kiếm quang phát sáng như tuyết rơi mùa đông, hàn khí bốc lên nhanh chóng bức lui Lệ Quang, khiến cho ánh lửa toàn thân của hắn đều như bị lụi tàn.
“Không thể nào! Đây là hàn khí? Nếu như ngươi sử dụng hàn khí thì làm sao
ngươi có thể qua cửa một được?” Lệ Quang không tin được, gào lên.
Lưu Chính Minh đối mặt với câu hỏi cũng không trả lời, ngược lại đương
nhiên hắn cũng biết lý do. Lý bạch kiếm pháp nói trăng ra chính là một
loại tổng hợp đơn giản nhất của Thái Huyền kinh, ẩn chứa vô số tinh hoa
võ học. Đối mặt nó, vấn đề hai loại khí có tính chất khác nhau xung đột
luân chuyển nguyên bản không có vấn đề gì, càng đừng nói Hỗn Chân công
tinh diệu. Tuy hắn mới chỉ có Sơ Khuy Môn Kính thôi nhưng việc chuyển
đổi đơn giản này cũng không là gì.
Lưu Chính Minh ung dung quay
người sang trái, ngược lại vừa vặn né được một nhát kiếm chém ngang qua
của một tên thuộc Lệ gia. Hắn nhanh chóng xử xuất chiếu tiếp:
“Ngân an chiếu bạch mã,
Táp đạp như lưu tinh.”
Viễn xạ kiếm tựa như ánh sao, vừa lấp loé trong tay hắn giây tiếp theo đã
xuất hiện trước mặt đối thủ. Kiếm quang vừa hiện, đầu người đã rơi. Thấy vậy, một tên Lệ gia khác có lực chiến Đại Đấu sư lục tinh đang định
thừa cơ hắn quay lưng về phía mình thì đột nhiên cảm thấy không khí như
cứng lại, khiến cho kiếm của hắn không thể cử động được.
Nhờ có
linh hồn cùng tinh thần lực hơn người nên Lưu Chính Minh luôn lưu ý được xung quanh. Vạn Kiếm Quy Tông được sử dụng, gần trăm thanh kiếm bay
cách hắn mấy chục bước chân, khiến cho hắn không lâm vào cảnh bị vây
công.
Nhất tâm nhị dụng! Một phương pháp chiến đấu mới được Lưu Chính Minh đang đưa vào thực hành.
Hiện tại, Lưu Chính Minh đang chiến đấu cùng với năm người cùng một lúc, sau lưng [ Kết Lực] vẫn liên tục tạo thành một bức màn không khí chắn phía
sau. Vòng ngoài, gần trăm thanh kiếm vẫn liên tục luân chuyển, tạo thành một vòng xoáy tốc độ cao ngăn ngừa bất kỳ ai bước vào.
Lưu Chính
Minh càng chiến càng hăng, hắn cũng ngày càng hiểu rõ hơn về [ Lý Bạch
kiếm pháp] hay nói chính xác là [ Thái Huyền Kinh]. Con số năm dần dà đã tăng lên thành mười người mà vẫn hắn vẫn không có dấu hiệu xuống sức,
vẫn là nhờ vào [ Hỗn Chân công] .
Một trong những khả năng đặc
biệt của Hỗn Chân Công, đấy chính là lấy chiến dưỡng chiến. Chỉ cần tinh lực của hắn đầy đủ, hắn sẽ không bao giờ phải lo lắng vấn đề ‘hết pin’. Đặc biệt với linh hồn cùng tinh thần được tăng cường, giờ đây Lưu Chính Minh đang trong trạng thái sung mãn nhất. Giờ nếu Càn Minh Nguyệt mà
muốn, hắn cũng không ngại đại chiến ba trăm hiệp.
Con số mười đã
được nâng lên tới mười lăm, và vẫn đang không ngừng tăng. Cả không gian
xung quanh chiến trận lấp loé đủ màu sắc, đủ các thể loại năng lượng
trộng lẫn vào nhau, Đấu khí, Hồn khí khiến cho bụi bay mịt mù. Cả hang
động như run lên, chỉ mỗi dư ba của trận chiến giờ đây cũng khiến cho
cát sỏi xung quanh bay tán loạn.
Con số dần dần tăng lên, từ mười
lăm lên đến hai mươi, rồi hai lăm. Giờ phút này, số người đã ngã dưới
lưỡi kiếm của Lưu Chính Minh đã vượt qua mười người, cảnh giới của hắn
thuận tiện đạt được Đại Đấu sư lục tinh.
Thấy đồng bạn dần dần bỏ
mình, đám người Lệ gia không thể không e ngại, nhưng lại càng thêm quyết tâm lao lên, chém giết tên trước mắt hày báo thù cho huynh đệ chiến
hữu. Đáng tiếc, tuy họ có nhân số, nhưng kiếm pháp của Lưu Chính Minh
vốn đã vô cùng tuyệt diệu, giờ đây lại càng được mài giũa.
“Thập bộ sát nhất nhân, Thiên lý bất lưu hành.”
Lưu Chính Minh bước ra mười bước, một đầu người rơi xuống. Nhân thấy cơ
hội, hơn hai chục tên còn lại vừa định xông lên, thì thấy Lưu Chính Minh nguyên bổn vốn đang đứng trước mặt họ, chỉ trong phút chốc đã xuất hiện tại phía sau lưng.
“Sự liễu phất y khứ,
Thâm tàng thân dữ danh.”
Lưu Chính Minh bước lên một bước, một thân tà áo như biến đổi, lúc thực lúc hư, kết hợp với Lăng ba vị bộ không ngừng di chuyển.
“Nhàn quá Tín Lăng ẩm,
Thoát kiếm tất tiền hoành?”
Lưu Chính Minh lại xoay người, tận dụng dị năng [ Kết Lực] , chân đạp không trung, một kiếm từ phía dưới người đột ngột xử xuất, xét ngang yết hầu
một tên Đại Đấu sư ngũ tinh.
“Tương chích đạm Chu Hợi,
Trì thương khuyến Hầu Doanh.”
Lưu Chính Minh đam xuyên một người sau, thanh kiếm xé gió quét về phía sau
ba đạo kiếm khí, rồi đột ngột bổ dọc xung quanh toàn thân năm đạo, mỗi
đạo lại có cảm giác đè năng như tam sơn ngũ nhạc, khiến kẻ địch không
thể không lui.
“Tam bôi thổ nhiên nặc,
Ngũ nhạc đảo vi khinh.”
Tận dụng thời cơ, trường kiếm cao quá đầu,chém một vòng xuống, Lưu Chính
Minh lại một lần nữa chém chết một tên Đại Đấu sư, lần này là một tên
Đại Đấu sư bát tinh. Đấu khí hộ thể của hắn khi bị kiếm của Lưu Chính
Minh chém ngang qua bị nghiền ép vỡ thành từng mảnh nhỏ, không hề có sức ngăn trở.
“Nhãn hoa nhĩ nhiệt hậu,
Ý khí tố nghê sinh.”
Thấy cảnh này, mấy tên còn lại rét run cả người, bao gồm cả mấy tên đang bị
kẹp ở vòng ngoài, giờ cũng hợp sức đột phá vòng vây lao vào. Giờ phút
này bọn hắn hiểu rõ, nếu cứ luân phiên chiến như này, đừng nói có thể
làm Lưu Chính Minh kiệt sức hay không, bọn hắn khẳng định sẽ chết trước, nên giờ đây không thể không liều.
Đối mặt với hơn chín chục tên
giao thủ cùng một lúc, Lưu Chính Minh cũng không lộ vẻ bối rối. Dưới
chân liên tục di chuyển 64 phương vị Chu Dịch, vừa sử dụng Lăng ba vị bộ một bên vừa vận chuyển mấy Đại chu thiên.
“Cứu Triệu huy kim chuỳ,
Hàm Đan tiên chấn kinh.”
Một kiếm chém ra, lui tất cả. Đây chính là minh chứng tốt nhất cho khí lực
của Lưu Chính Minh, đồng thời một luồng uy áp như có như không liên tục
đánh thẳng vào ý chí của bọn chúng, khiến tất cả hành động đều bị khựng
lại trong giây lát.
Nhưng chỉ một giây, đã đủ quyết định cao thủ ở giữa thắng thua. Lưu Chính Minh tất nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này.
“Thiên thu nhị tráng sĩ,
Huyên hách Đại Lương thành.”
Một kiếm chém ra tựa ngàn năm. Một luồng kiếm khí xuyên thẳng qua tâm liên
tiếp mười người, Đấu khí hộ thể như giấy vụn đều bị đánh nát tan. Lưu
Chính Minh thuận lợi bước vào Đại Đấu sư bát tinh.
Lưu Chính Minh
cũng thuận thế lao lên, giờ đây trong mắt toát lên sự Không Minh. Hắn đã tiến vào Thiên nhân hợp nhất cảnh giới, một trạng thái huyền diệu khiến hắn không nói lên lời. Giờ đây tất cả những khúc mắc tại [ Lý Bạch Kiếm Pháp] cùng [Vạn Kiếm Quy Tông] trước mắt hắn đều đã không còn gì bí
mật.
Hệ thống rất thức thời không có đánh thức hắn, trong lòng âm thầm nghĩ:
“Thiên nhân hợp nhất? Tốt lắm, hi vọng tiểu tử này có thể lĩnh ngộ ra được
kiếm ý. Quả nhiên đối với tiểu tử này mà nói không có chiến đầu là không thể tiến bộ được.”