“Nghe đồn là các vị phá hiện ra được di tích này, nó có gì đặc biệt
không? Hôm trước chúng ta mới tới nơi này nên cũng không biết gì nhiều,
mong hai vị giải đáp.” Lưu Chính Minh gác hai tay lên sau đầu, hỏi.
Nghe vậy thì Đổng Tiền bèn trả lời:
“Về Phần Không di tích thì là do gia tộc trưởng bối của chúng ta phát hiện
ra cách đây trăm năm. Hồi đó là do một vị Đấu Vương của Lệ gia trong lúc vô ý tìm ra được, rồi cuối cùng đây trở thành một bí mật do cả 3 gia
tộc đều nắm giữ. Lúc đấy thì mọi người vô cùng vui mừng, bới vì có thể
trở thành một di tích để lại thì gần như ban đầu chủ nhân của nó hẳn
phải là một Đấu Thánh. Cũng chỉ có tu vi từ Đấu Thánh trở lên mới bắt
đầu có được khả năng tự tạo một cái tiểu không gian. Lúc đấy cả ba gia
tộc vô cùng vui mừng, tài sản của một vị Đấu Thánh để lại, đó là nhiều
biết nhường nào? Chúng ta hoàn toàn có thể tấn cấp được lên làm tam lưu, thậm chí còn có cơ hội trở thành nhị lưu gia tộc.”
“Thế xong rồi thì tại sao gia tộc các ngươi lại đi mở ra cho người ngoài?”
Nghe đến đây thì đến lượt Thạch Viêm nói:
“Cái đấy cũng liên quan đến cấm chế để lại. Khi đấy chúng ta vô cùng vui
mừng, nhưng chúng ta lại phát hiện ra là ở cửa vào của di tích sở hữu
một cái cấm chế. Cái cấm chế đấy vô cùng mạnh mẽ, chúng ta tin là đây
chính là thủ bút mà vị tiền bối đấy để lại. Từng có một vị Đấu vương cố
gắng dùng sức mà vào, nhưng đã bị sinh sinh thiêu đốt ngay trước mặt mọi người, từ đó về sau không ai dám đi ngạnh kháng cấm chế nữa. Tuy thế
sau trăm năm, cấm chế đã có dấu hiệu bị yếu bớt đi, mấy cao thủ trận
pháp trong 3 nhà đã cố gắng tìm hiểu, để rồi phát hiện ra rằng là từ hôm nay trở đi, cấm chế đã đủ cho cảnh giới từ Đấu Linh trở xuống xâm nhập, nhưng nó hoàn toàn không có suy giảm hơn nữa, nên chúng ta xem ra rằng
là đây là dụng ý của vị tiền bối kia, mang ý nghĩa chỉ có Đấu Linh phía
dưới mới được vào.
Nghe vậy thì Lưu Chính Minh lại thắc mắc:
“Thế thì tại sao các ngươi lại thông báo? Chẳng lẽ các ngươi lại không giấu được?”
Thạch Viêm cười khổ:
“Huynh đài không biết, thực ra thì chúng ta đã cố gắng giấu đi, nhưng cuối
cùng vẫn để thông tin bị lộ ra, do hoàn toàn không thể ngăn chặn được
nên các bậc trưởng bối đã quyết định là sẽ để lộ luôn, tuyên dương hào
phóng của chúng ta.”
Lưu Chính Minh nói:” Cách làm hay, thay vì
đạt được một cái truyền thừa hư hư thực thực thì các ngươi hoàn toàn có
thể tăng uy vọng và sự ủng hộ, có thể lấn áp được các thế lực còn lại
trong thành.”
“Lần áp thì không dám nói, chí ít là đủ uy vọng để
chúng ta có thể sống sót trong loạn thế này mà thôi.” Đổng Tiền khoát
khoát tay.
Thấy vậy Lưu Chính Minh trong lòng cười lạnh:” Kì thực
kể cả khi các ngươi có cho các thế lực khác đi vào nhưng trên đấy vẫn
còn là lãnh địa của các ngươi. Đại long áp không được địa xà, các ngươi
rõ ràng là sợ bị tiêu hao quá nhiều nhân lực đang trong giai đoạn có thể phát triển nên hô hào cho các giới tán tu và cá thế lực khác, cuối cùng kẻ được lợi nhất vẫn là các ngươi. Về căn bản thì tán tu lấy gì mà
tranh, tán tu mặc dù cũng có thể tính là một thế lực nhưng hoàn toàn quá ô hợp, không có sự đoàn kết nên chỉ cần giết vài kẻ răn đe là sẽ không
có ai ho he gì.
Mặt ngoài vẫn làm ra vẻ hào phóng, có lẽ sẽ có rất
nhiều tán tu là nhìn ra được điều này nhưng họ vẫn sẽ dấn thân vào, vì
con đường tán tu là vô cùng khổ cực, luôn phải đi tìm cơ duyên. Các
ngươi chính là hiểu được điều này nên mới hấp dẫn họ vào. Hảo âm mưu a!
Tuy thế nhưng các ngươi lại không biết được rằng Lệ gia mới thực sự là
kẻ đứng đằng sau nhỉ?” Nhưng trên mặt vẫn lộ vẻ cười, nói bằng giọng ham học hỏi:
“Xin thứ lỗi cho ta chỉ là một giới tán tu không quá hiểu biết, nhưng hai vị có biết vị tiền bối lưu lại nơi này là ai?”
Thạch Viêm bèn trả lời:
“Tất nhiên là do Phần Không Đấu Thánh rồi. Nghe đồn đây là một vị cửu tinh
Đấu Thánh, từng có cơ hội đột phá lên Đấu Đế nhưng đáng tiếc là bị vẫn
lạc cách đây hơn 700 năm trước. Lý do thì không ai biết cả. Thông tin về vị này đương đại không có nhiều người biết cho lắm, chỉ biết là vị này
chủ tu Hoả hệ, từng được xưng hô là một trong bát đại Thánh.”
“Bát đại Thánh?” Lưu Chính Minh hơi giật mình, Bát đại Thánh là cái quỷ gì?
“Dương huynh không biết?” Đổng Tiền cùng Thạch Viêm toát ra ánh mắt quỷ quái.
Lưu Chính Minh thấy tình hình có vẻ không ổn thì đột nhiên nghe được Càn
Minh Nguyệt truyền âm qua Thân nô ấn:” Bát đại thánh là biểu tượng của
tám vị Đấu Thánh hùng mạnh nhất tại Đấu Thiên đại lục, trên đấy còn có
cả lục đại Đấu Đế. Đây là xưng hào của họ do là tại cùng giai bên trong, ngoại trừ đối đầu lẫn nhau thì họ chính là vô địch, tuy thế nhưng không phải ai cũng biết đến ngoại hiệu của họ. Người đời thường chỉ gọi họ là một trong Bát đại Thánh thôi, đến ta cũng không biết Phần Không đại
thánh lại là một trong số Bát đại Thánh đấy.” Nghe xong Càn Minh Nguyệt
truyền âm hắn không khỏi bốc lên giọt mồ hôi lạnh, nghĩ thầm là lần sau
phải hỏi cho rõ ràng từ nàng tất cả thông tin về thế giới này mới được,
tránh trường hợp như này.
“Dương huynh, Dương huynh? Ngươi không sao chứ?” Thấy đột nhiên Lưu Chính Minh hơi ngẩn ra thì Thạch Viêm hỏi thăm.
“À, ta không sao. Chả qua là ta không nghĩ rằng vị này Phần Không tiền bối
lại là một trong Bát đại Thánh thôi.” Lưu Chính Minh một mặt tỏ vẻ chấn
kinh.
Nghe vậy tuy Đổng Tiền cùng Thạch Viêm vẫn còn có chút kinh
nghi bất định, nhưng cũng rất nhanh bỏ qua, nhanh chóng bày tỏ đồng ý:
“Đúng như Dương huynh nói, ban đầu chúng ta cũng không thể tin được. Nhưng
đích thân là như vậy, chúng ta cũng không nghĩ rằng là một bậc Đấu Thánh trước khi vẫn lạc sẽ nói dối đâu.”
“Haizz, con đường tu luyện dài đằng đẵng, đến cả Đấu Thánh cũng không thoát khỏi cái chết à.” Thạch
Viêm cũng lộ biểu hiện thương cảm.
“Thế nhưng làm sao các ngươi
xác định được đấy là Phần Không Đại Thánh để lại, lỡ là của thế lực nào
đó lừa các ngươi thì sao?” Lưu Chính Minh đương nhiên là cũng không có
thấy việc Đấu Thánh vẫn lạc mà lo sợ. Chết thì có làm sao? Từ khi chúng
ta bước chân lên con đường này là sẽ phải chuẩn bị tâm lý có thể chết
bất cứ lúc nào, theo bất kể cách nào cả. Có thể đối với những người tại
Đấu Thiên đại lục, việc một Đấu Thánh mà cũng vẫn lạc là một việc rất
khó để chấp nhận, dù sao trong mắt họ Đấu Thánh đã là tồn tại kinh khủng nhất chỉ sau Đấu Đế rồi, đó là cường giả có thể dời non lấp bể, tuổi
thọ hàng ngàn hàng vạn năm.
Nhưng Lưu Chính Minh lại là một xuyên
không giả đương nhiên là không có loại tư tưởng này rồi. Nói gì chứ hắn
đã từng đọc vô số tiểu thuyết, đã từng thấy vô số cường giả cảnh giới
cao hơn Đấu đế, như Tiên đế hay Thánh nhân hay Thương Khung còn có thể
vẫn lạc được, đó toàn là các tồn tại hàng trăm hàng ngàn năm đó, vạn cổ
bất hủ đó. Thậm chí cho dù là Thánh Nhân, nếu không tới được Siêu Thoát
cảnh, không bước ra được bước cuối cùng thì vẫn còn có thọ nguyên đấy,
cho dù nó có kéo dài bao lâu đi chăng nữa. Thánh nhân gọi là bất tử bất
diệt, chả qua là chỉ tồn tại với cái phương thiên địa đấy mà thôi, một
tay Siêu Thoát giả lớ ngớ đi ngang qua phất nhẹ cái tay là xác định rồi.
Nghe Lưu Chính Minh hỏi vậy, Đổng Tiền cũng không giải thích gì, chỉ mỉm cười thần bí:” Dương huynh cứ đến đấy là rõ.”
Lưu Chính Minh nghe vậy xong cũng không tiện nói gì, trong đầu truyền âm
cho Càn Minh Nguyệt là nhớ khi nào đó nói cho hắn biết về tất cả đủ các
thể loại của đại lục này. Càn Minh Nguyệt đương nhiên là vô cùng đồng ý, rốt cuộc nàng cũng có cơ hội để thể hiện trước mặt tên này, dù sao hắn
đúng là quá thích thể hiện. Lưu Chính Minh cũng không phản bác, hắn
đương nhiên là không phải cái gì cũng biết, hạ thấp tư thái xuống cũng
được.
Phần Không di tích cũng chỉ cách Tương Liên thành khoảng độ 30km, với vận tốc của họ chỉ cần đi một lúc là đã tới.
Khi tới nơi, dù đã có chuẩn bị sẵn nhưng Lưu Chính Minh vẫn âm thầm hít vào một hơi lãnh khí.
Gần 100 tên Đại Đấu sư, đây mới chỉ là riêng của tam đại gia tộc thôi đấy,
cộng thêm với giới tán tu và các thế lực còn lại thì con số này phải lên tới 300. Không những thế, còn có hơn 20 tên Đấu Linh, còn có đích thân 6 vị Đấu Vương toạ trấn. Thật là đại thủ bút nha, Lưu Chính Minh nghĩ
thầm.
Đột nhiên một tên Đấu Vương nhận thấy bọn hắn tiến tới, bèn tới gần:
“Đổng Tiền, sao muộn thế, mọi người đã tới gần đông đủ rồi.”
Hoá ra tên trung niên nhân này là Đổng Minh, phụ thân của Đổng Tiền, gia
chủ của Đổng gia. Cùng lúc đó thì Thạch Viêm cũng tiến tới bên người của một vị Đấu Vương khác, có lẽ là gia chủ của Thạch gia, Thạch Thái Minh. Nghe đồn vị này vốn là tên Thạch Minh, nhưng một lần thua cuộc bởi Đổng Minh nên tự quyết chí đổi tên thành Thạch Thái Minh.
“Xin lỗi phụ thân, hài nhi đến hơi chậm.” Đồng Tiền cúi người chào.
“Không sao, cấm chế cũng mới bắt đầu mở ra thôi. Còn đây là...” Đổng Minh đưa mắt sang Lưu Chính Minh cùng Càn Minh Nguyệt.
“Họ là bằng hữu của hài nhi. Đây là Dương huynh đệ, còn đây là thê tử của hắn.”
Đến đây thì Lưu Chính Minh cũng đối quyền chào, nói:” Bái kiến Đổng gia chủ.”
Thấy Lưu Chính Minh lễ phép nên Đổng Minh cũng cười:” Xem ra Đổng Tiền kết
bạn cũng không sai. Hai người trông cốt linh chắc cũng mới chỉ 17, 18
nhỉ. Còn trẻ thế mà một người đã Đại Đấu Sư lục tinh, người còn lại tuy
chỉ có Đấu Sư bát tinh nhưng xem căn cơ tốt hơn hẳn, chắc là thậm chí
một số Đại Đấu Sư nhị, tam tinh cũng không bằng.”
Lưu Chính Minh
trong lòng thầm than, đúng là Đấu Vương có khác, ánh mắt khác biệt, cũng ôm quyền lên: “Đa tạ Đổng gia chủ khen ngợi, tiểu sinh không dám nhận.”
Bỗng nhiên một tiếng hừ lạnh xuất hiện, một thanh âm tràn đầy địch ý vang
lên:” 18 tuổi mới Đấu sư bát tinh mà đã tự coi mình là giỏi, vậy còn lại tất cả mọi người ở đây thì thế nào?”
Lưu Chính Minh quay đầu lại, nhận ra chủ nhân của giọng nói đó, trong con mắt tràn ngập lãnh ý: