“Ngươi nhìn hình ảnh này.” Lưu Chính Minh không đáp mà lại sử dụng trí nhớ
khắc hoạ ra hình ảnh. Đây là trong không gian của hệ thống nên hắn hoàn
toàn có thể tưởng tượng ra bất cứ cái gì trong trí nhớ.
Chỉ thấy
xuất hiện 3 tên mặc áo choàng đen, tay đang thả Thanh hoa viên thảo cùng một đống các loại dược liệu khác, bên dưới lò đan ngọn lửa đen vẫn luôn cháy rừng rực.
“Đây là...” Hệ thống hỏi.
“Hình ảnh ta tìm
được trong Lệ gia.” Lưu Chính Minh trả lời: “ Ngươi thử nghĩ xem rằng là đan phương bọn chúng đang phối là cái gì?”
Hệ thống chỉ mất vài giây là tìm được:
“Độc ảnh lưu tinh đan. Đây là một loại đan dược đặc hiệu tại Hồn Ảnh đại
lục. Người của Hồn ảnh đại lục hoàn toàn có thể không chịu ảnh hưởng từ
nó, nhưng những người từ các vị diện khác thì hoàn toàn coi nó như thuốc độc, có thể gây ảo giác mệ hoặc thần trí, khiến cho người ta trở thành
khôi lỗi sống của người sở hữu.”
“Chuẩn, vậy ta hỏi ngươi là trên Đấu Thiên đại lục có ai có đan phương này không?” Lưu Chính Minh nhe ra hàm răng trắng bóng.
“Hoàn toàn không, chỉ có mỗi Hồn Ảnh đại lục mới sở hữu phối phương, lại kết
hợp với lực lượng của năng lượng nơi đấy.” Hệ thống trả lời, rồi ngay
lập tức phản ứng:” Ngươi muốn nói là Tề gia chính là người của Hồn Ảnh
đại lục?”
“Thủ hạ hay chính là thì ta không biết, nhưng ta chỉ cần có thêm chút thông tin, ta hỏi Giải độc đan liệu có chống lại được cái
đan dược này?”
Hệ thống nghe vậy bèn trả lời:
“Đương nhiên
là được. Đan dược này lấy Thanh hoa viên thảo làm chủ, đẳng cấp dựa theo nó. Tên Tề Hàn kia mua chỉ là Thanh hoa viên thảo tam tinh, vậy nên Độc Ảnh Lưu Tinh đan cũng chỉ là tam tinh đan dược thôi. Giải độc đan có
thể trị hết toàn bộ dưới tứ tinh đan dược nên là không thành vấn đề,
thậm chí một số vị Đấu Linh tâm tính mạnh mẽ hoàn toàn có thể kháng cự
lại được.”
Lưu Chính Minh nghe vậy gật đầu hài lòng:
“Thế còn ảnh hưởng của Diễm Linh hoả đối với đan dược đấy thì sao?”
“Diễm Linh hoả có khả năng soi sáng, tự nhiên là khắc tinh đối với loại đan
dược mang hắc ám năng lượng gây ảo ảnh này. Chỉ cần có Diễm Linh hoả,
gần như là ảo ảnh không xuất hiện được.”
“Mạnh vậy sao lại chỉ có xếp tại hạng 99 Dị Hoả bảng?” Lưu Chính Minh mặc dù đã xác định được
thông tin mình cần, nên rất thoải mái hỏi.
“Đơn giản. Diễm Linh
hoả có khả năng khắc chế năng lượng hắc ám nhưng chỉ giới hạn đối với ảo giác. Ngươi thử nghĩ lại xem Đấu Linh đại lục nơi nào có công pháp gây
ảo giác hắc ám, gần như không có. Đó là lý do Diễm Linh hoả tại nơi đây
mặc dù chỉ là gân gà. Nhưng qua một số các vị diện khác mà kiểu Hắc ám
hàng lâm hay mạt thế đại loại như vậy thì đây chính là vũ khí trang bức
tối cường rồi, đặc biệt là nó còn có thể tiến hoá thành Quang Linh chi
Viêm nữa.”
“Quang Linh chi Viêm, cái gì vậy?” Lưu Chính Minh tò mò
“Quang Linh chi Viêm, phiên bản tiến hoá của Diễm Linh Hoả. Có thể soi sáng
vạn vật, đánh lùi hắc ám, đồng thời có tác dụng cực tốt khi đối đầu tâm
ma hoặc mặt trái của chính mình, đông thòi có tác dụng về mặt tinh thần. Quang Linh chi Viêm tiến hoá tiếp sẽ là Quang Đạo Thánh Viêm. Đám ngu
xuẩn sắp xếp cái Dị hoả bảng này hoàn toàn không biết được là chúng đã
vùi một loại dị hoả có thể tiến hoá thành Hoả chi đại đạo. Vô tri thật
là khổ hạnh a.” Hệ thống giễu cợt cười một tiếng, rồi quay sang với Lưu
Chính Minh:” Vừa nãy ngươi bảo ngươi phát hiện ra cái gì?”
“À thì chỉ đơn giản là phân tích chút thôi. Lấy tí thông tin suy đoán ấy mà.” Lưu Chính Minh nhún nhún vai.
“Suy đoán cái gì?”
“Về thông tin của các thế lực. Ta chỉ cần sắp xếp lại lập luận của ta thôi, có muốn nghe không?”
“Nghe chứ.” Hệ thông tò mò .
“Được rồi, vậy bắt đầu là từ cái việc tam đại gia tộc tìm được Phần Không di
tích. Câu hỏi được đặt ra là chúng tìm ra khi nào không tìn, vậy mà lại
đi tìm vào đúng lúc gần như tất cả lực chiến đâu cao tầng của Đấu Thiên
đại lục đi mất?” Lưu Chính Minh bắt đầu giải thích.
“Có thể là trùng hợp a.” Hệ thống nói.
“Đúng, có thể là trùng hợp, vậy nên chúng ta suy luận tiếp từ các dữ kiện sau. Càn Minh Nguyệt đi mua trang sức. Nàng nhận thấy được dị động của Hoàng Thiên Lô nên mới bắt đầu mua, hơi vô ý nàng lỡ lộ ra Diễm Linh hoả. Do
việc hồng ngọc đến từ tiên vực mà chỉ đến khi chúng ta bổ ra mới biết,
vậy nên ta hoàn toàn không tin viên hồng ngọc kia sẽ là căn nguyên của
tất cả, vậy nên chúng ta phủ định dữ kiện này, quay sang dữ kiến khác:
Diễm Linh Hoả. Ngươi nhìn thấy cái gì?” Lưu Chính Minh nói tiếp.
“Không biết.” Hệ thống thành thật trả lời. Về thông tin thì hắn có thể biết
được rất nhiều, nhưng về suy đoán thì hắn vẫn còn là tay mơ thôi.
“Được rồi, áp dụng với cái hôm nay chúng ta thấy được, Tề Gia có quan hệ cực
kỳ sâu sắc với Hồn Ảnh đại lục, hắn ta đang âm mưu sử dụng loại đan độc
kia, bây giờ thấy khắc tinh duy nhất của hắn, vậy hắn sẽ phải làm gì?”
Lưu Chính Minh lại hỏi tiếp.
“Khống chế nó.”
“Đúng, không
chế nó, nhưng như thế nào đây? Dùng vũ lực là không thể, hắn với cả nàng cảnh giới tương đương, vậy nên hắn mới đành dùng mưu. Hắn cho một người thị nữ đi qua cố tình gây sự, để hắn có lý do quang minh chính đại xen
vào, dù sao tại nơi này Tề gia cũng không phải một tay che trời, làm
việc vãn cần chút lý lẽ. Vậy nên hắn cố tính gọi hai tên thiếu gia còn
lại, chắc bọn hắn đang đi cùng nhau, mà hắn lại chưa thể về kịp gọi cho
gia tộc hắn. Sau đó chúng cũng diễn một vở kịch, nhưng lại quá tệ, hoàn
toàn chỉ đủ che mắt những người không biết nội tình. Nhưng với ta: Vải
thưa làm sao che dược mắt thánh?”
“Bội phục, bội phục, vậy ngươi còn suy ra gì nữa?”
“Vậy thì tiếp tục, lúc hắn bỏ đi thì hắn ngay lập tức đi thông tri gia tộc,
nhưng do ta đã sử dụng Hỗn Chân công che giấu toàn bộ khí tức hết rồi.
Điều này khiến cho chúng mất rất nhiều thời gian hơn để tìm chúng ta.
Chúng nhận định ta và nàng là một bọn Đến khi chúng xác định được nơi
này thì chúng lại không dám đánh rắn động cỏ, dù sao đây cũng là một cái nhà trọ, lỡ tay đập ra một ông Đấu Tông nào thì chúng ăn đòn. Thế nên
chúng lại đi điều tra. Đến khi chúng điều tra về rồi thì lại phát hiện
ta đi vào Dược tông cùng Đan tông phân đà, lần nào cũng có quản lý đi ra chào nên chúng ngay lập tức phán đoán ta là có hậu trường cứng, chúng
đành bỏ đi cơ hội xuất thủ công khai. Nếu ta cùng nàng không tới thì
không sao, nhưng nếu như ta và nàng đến thì chúng sẽ phải chuẩn bị tốt
hơn. Ngay sau đó Lệ Hàn đã đi tìm hai gia tộc còn lại, dựa theo ngữ điệu của hắn thì Thạch Gia cùng Đổng gia hoàn toàn không biết sự tình về Hồn ảnh đại lục, nhằm khiến cho bọn hắn đi lòng vòng quanh đây, khi nào Càn Minh Nguyệt và ta đi ra sẽ ngay lập tức hướng chúng ta về Phần Không di tích. Hai người kia hoàn toàn không biết nhưng đoán chùng là nghĩ rằng
Lệ Hàn muốn Diễm Linh hoả, nên tất nhiên chúng sẽ không để ý tánh mạng
của một ngoại nhân rồi. Còn về quan hệ giữa chúng. Tuy rằng 3 gia tộc
này vô cùng mạnh, nhưng để đố mặt với các thế lực còn lại trong thành
vẫn kém xa, cả về tài chính lẫn vũ lực. Ngươi biết cái gì là căn bản của gia tộc không? Tài nguyên. Vậy nên đó à lý do khiến cho chúng phải hợp
tác, đó là cách duy nhất để có thể thu được nhiều nguồn lợi kinh tế hơn. Người ngoài cứ nghĩ ba nhà không hợp nhau, nhưng sự thực quan hệ của
bọn chúng vô cùng tốt. Điều này cũng dễ lý giải tại sao mà 3 thiếu gia
lại đi chung, ước chừng là để tăng sự hoà hợp và phối hợp. Còn về việc
hai gia tộc còn lại không biết Lệ gia cùng Hồn ảnh sự tình, đơn giản
thôi, Lệ Hàn chưa từng nói gì kiên quan đến mục đích thật của hắn về
Diễm Linh hoả, nếu họ đều biết thì tại sao phải nói lời này?” Lưu Chính
Minh thở ra một hơi.
“Chờ chút, ta có câu hỏi.” Hệ thống nói.
“Mời hỏi.”
“Làm sao mà ngươi biết được về vụ nói chuyện của 3 tên thiếu gia đấy thế?”
“Đơn giản, trong lúc ngươi đang mãi theo dõi Càn Minh Nguyệt cãi nhau, ta đã ngay lập tức triệu hoàn một phân thân sau lưng hắn, dùng Hỗn Chân Công
thu liễm khí tức. Đáng tiếc chỉ là thời gian không đủ dài, nếu không ta
đã biết nhiều hơn. Đồng thời ta cũng lại phát hiện một chuyện: Nếu như
Lệ gia chỉ mong muốn là không chế mọi người ở đây, thì phải đuổi nàng
càng đi xa càng tốt chứ, sao lại muốn không chế Diễm Linh Hoả, thậm chí
không tiếc đóng kịch, phí bao nhiêu công muốn khống chế hoả diễm này.
Đáp án là hắn sợ, sợ nàng mang Diễm Linh hoả đi nơi khác. Điều này nói
rõ cái gì? Nơi khác cũng diễn ra sự kiện tương tự. Đây là một cuộc khống chế đại quy mô. Kết hợp với cái thời gian này thì hoàn toàn có thể suy
luận ra được rằng Hồn Ảnh đại lục hoàn toàn có liên quan đên Triệu gia
tạo phản, thậm chí còn có thể là cái thế lực chủ mưu đứng sau tất cả, là kẻ thù của Đấu Thiên đại lục.”
“Thế ngươi định làm gì?” Hệ thống hỏi.
“Đơn giản, tương kế tựu kế.” Lưu Chính Minh đáp.
“Như nào?”
“Thiên cơ bất khả lộ.”
“Hừ, trang cái gì bức chứ.” Hệ thống không đạt được đáp án giận dỗi đi. Dù
sao đây cũng là tâm tình chung, nếu có ai đó nói hết cho bạn tất cả về
âm mưu đối phương, khi nói về âm mưu của chính mình thì lại bí mật, quả
thật là dùng chết vì hiếu kỳ thật.
Lưu Chính Minh thấy vậy hơi mỉm cười, thoát ly Hệ thống không gian, đôi mắt thâm thuý nhìn về phía Lệ
gia như có thể xuyên qua cả không gian thời gian:”Thiên hạ, sắp biến
sao? Để ta cho các ngươi biết, ai mới thực sự là quân cờ.”