Từng đợt sét nhẹ nhàng vờn quanh thân đạo lôi điện đấy, xung quanh bộc
phát một luồng điện trường làm cho người ta tê cả da đầu, tóc tai dựng
đứng.
Thanh lôi điện này nhanh chóng ngưng tụ lại, biên độ sấm
sét trên người cũng ngày càng thu nhỏ, nhưng điều này không có chứng
minh rằng là uy lực của nó sẽ bị yếu đi.
Dần dà, bỏ đi lớp vỏ rực rỡ bên ngoài, bắt đầu lộ ra một đầu lưỡi kiếm sắc bén, thỉnh thoảng lại có một đạo điện lực xẹt qua, với đủ các thể loại màu sắc.
Đây là một thanh kiếm hoàn toàn được tinh chế bằng tinh thần lực, ngưng tụ
cùng áp súc lại với cường độ khó lòng tưởng tượng, bên trong cũng ẩn
chứa lấy ý thức của Lưu Chính Minh.
Đạo linh ảnh đấy nhìn thấy chuôi kiếm này thời điểm, trên mặt lộ ra một loại vui mừng sắc thái:
“Tốt! Sắc bén hơn ta tưởng! Bất quá là vẫn phải chờ thêm một chút nữa.”
Nói xong, thân ảnh đấy lại quay xuống phía dưới chân mình, nơi vốn lộ ra là một mảnh hư vô bất tận, giờ khác này lại ẩn chứa một thứ giống như vô
hình.
“Tinh thần chi kiếm, Vân khởi Nê Hoàn đã hoàn thành, kế tiếp chính là về Linh Hồn Thức Hải rồi.”
Bỏ lại sau lưng câu nói đó, linh ảnh đấy nhanh chóng tiêu thất, và cũng
đồng thời cùng lúc, xuất hiện ở một không gian khác bên trong.
Linh Hồn Thức Hải! Đây là nơi ẩn chứa một trong những thứ sâu nhất ẩn bên
trong thân thể của một con người, chứa đầy các cảm xúc cùng với cả ước
mơ, cũng đồng thời là một nơi cực kỳ bí ẩn.
Thức hải không tồn
tại một cách rõ rệt giống như kim đan cùng Nê Hoàn cung, một cái nằm ở
Khí Hải, một cái nằm ở Não Vực, mà là ở một nơi sâu hơn, gần giống như
là một không gian khác.
Trái ngược với Nê Hoàn Cung vốn chỉ là
một không gian ảm đạm vô sắc, chỉ có hình ảnh hiển thị theo mong muốn
của Lưu Chính Minh, nếu như hắn không có yêu cầu gì thì sẽ tự động lại
biến thành một màu đơn thuần, không khác gì một cái rạp chiếu bóng tại
gia, Thức Hải lại giống như một tấm gương chỗ sâu của tâm hồn, phản
chiếu lại bản thân của hắn.
Nghe đồn rằng, nếu có một ai có thể
thấu hiểu được chính mình Thức Hải, giải mã được tất cả ý nghĩa bên
trong đấy, thì không thể nghi ngờ, người đấy chính là thành đạo! Bất quá cũng không phải là Đại Đạo, mà chính là Tự thân chi Đạo, ngã đạo tự
thân, hình thành một thế giới chân chính cả đen lẫn bóng ý nghĩa.
Linh ảnh Lưu Chính Minh xuất hiện tại bên trong tự thân thức hải, thân ảnh
tà tà tại phía trên không trung. Dưới chân của hắn lúc này hiện ra một
mặt hồ rộng lớn vô biên, trên thân toả lên từng đợt quang mang dịu dàng
xanh biếc, bằng phẳng tĩnh lặng.
Mặt hồ phảng phất tựa như mặt gương, soi sáng lấy từng kẽ hở, từng ý niệm thâm sâu bên trong hắn, không một vết cặn.
Đây kì thực chính là hình chiếu thức hải của bản thân hắn, lúc này đang
trong trạng thái tâm vô tạp niệm, nên mới có biểu tượng như vậy. Chỉ cần hắn động nhất niệm, cũng có thể khiến nơi đây gợn lấy sóng thần.
Chỉ thấy linh ảnh của hắn sà xuống mặt hồ, lướt đi ngay tại phía bên trên,
quanh thân quang huy cũng không ngừng lan toả. Hắn di chuyển vừa tựa như rất nhanh, cùng lúc đó lại cũng vô cùng chậm, tới mức không gian, thời
gian tựa như không có ý nghĩa, thân ảnh của hắn tựa như biến thành di
ảnh, mông lung mờ ảo. Cuối cùng đến một lúc nào đó, tiêu biến hoàn toàn!
Đương nhiên, lấy Lưu Chính Minh tự thân lực lượng không thể làm được tới mức
không nhìn không gian và thời gian ảnh hưởng, kể cả trong thế giới nội
tâm nơi thức hải của hắn cũng hoàn toàn là không được! Bất quá việc này
đã có Hỗn Chân Công xử lý. Hắn đây chính là dựa voà từng hướng dẫn bên
trong Hỗn Chân Công mà thực hiện lấy, một bước cũng không có sai.
Sau khi thân ảnh hắn biến mất, mặt hồ lại quay trở lại trạng thái ban đầu,
hưởng ứng chính là vô biên tĩnh lặng, một hình ảnh vừa thanh bình nhưng
cũng lại im lặng đến đáng sợ. Bất quá đương nhiên, sự việc không còn
dừng lại ở đấy.
Chỉ thấy trong một canh giờ ngay sau khi Lưu
Chính Minh biến mất, không, là một ngày sau, một tuần lễ, một tháng, một năm, một thiên niên kỷ, vạn niên, triệu năm, tỷ năm,.... Thời gian tại
nơi này biến đổi liên tục khái niệm, cũng bắt đầu dần trở nên không rõ
ràng, ranh giới so sánh giữa cái vô hạn có thể đếm được cùng không thể
đếm được bắt đầu lu mờ.Một khắc tựa như vô hạn, mà vô hạn lại không bằng một cái chớp mắt! Chính là ý tứ này.
Bên dưới mặt hồ chiều sâu tựa như lại đang liên tục mở rộng. Ban đầu mặt hồ vốn trong vắt không khác gì một mặt gương, bằng phẳng đến vô cùng, tựa
như có thể phản chiếu lấy thế gian vạn vật, đến nay hình ảnh có thể phản chiếu bên trên mặt gương cũng không ngừng lu mờ, cuối cùng để lộ... một tấm gương khác.
Thức hải của Lưu Chính Minh tựa như bị vô hạn
các chiều không gian đan xen, nơi đây trật tự không ngừng bị biến đổi,
nếu như một người bình thường có thể nhìn vào đến đây, thứ mà hắn nhìn
thấy chỉ có vô số các tấm gương phân tán ở khắp mọi nơi, tồn tại ở mọi
chiều thời không.
Rắc!
Một âm thanh thánh thót vang lên,
vô vàn chiếc gương đồng thời phát ra âm thanh này. Chỉ thấy ở trung tâm
của mỗi tấm, một vết nứt hình tròn bắt đầu xuất hiện, kéo theo đó là
từng vết rạn vỡ.
Rắc... rắc!
Từng âm thanh vỡ vụn không
ngừng vang lên, bất quá không có làm cho người ta cảm giác rợn người, mà lại giống như một âm thanh điều phối, làm cho người nghe như cảm nhận
được một loại âm thanh thuần khiết nhất, lắng đọng mọi nghi vấn trong
tâm hồn.
Loảng xoảng!
Cuối cùng, tất cả tấm gương cũng đã
bị vỡ vụn hoàn toàn, lại để lại một không gian bình yên như ban đầu, chỉ còn lại một mảnh hồ duy nhất chưa bị vỡ vụn. Thế rồi, một đoàn quang
manh như đột ngột hạ xuống từ trên trên trời, lại giống như là thiên
thần hàng lâm, nhanh chóng tiếp xúc với trung tâm mặt hồ.
Quang
huy chợt tán, để lộ ra thân ảnh một nam tử. Đó đương nhiên chính là Lưu
Chính Minh. Bất quá lúc này trông tình trạng của hắn cũng không có ổn
chút nào. Mặt mũi đỏ bừng, quanh thân nhiều chỗ bị vỡ vụn, tựa như bị vô vàn mảnh gương vỡ đâm lấy.
Hắn nhanh chóng khom người xuống, hai tay bíu lấy đầu gối, thở dốc:
“Cmn! Nguy hiểm thật! Hỗn Chân Công ghi lại không có lừa ta! Muốn vượt qua
lấy tự thân Ý Thức Linh Hồn chi Hải qua nhiên không có đơn giản! Mà hiện nay mới chỉ là tầng thứ đơn giản nhất thôi đấy! Con đường này không hổ
là khó khăn nhất một trong, nếu như không phải ý chí của ta so sánh Nhập Thánh cảnh đỉnh phong mạnh hơn rất nhiều thì khó mà vượt qua, coi như
có thì thương thế cũng sẽ nặng hơn rất nhiều.”
Tất nhiên, hắn
biết thừa rằng thương thế trên người của hắn hiện tại chỉ là tồn tại ở
bên trong đây, không hề có ảnh hưởng với chân thân của hắn tại bên
ngoài. Bất quá cũng không có nghĩa là nó không thật, mà chỉ đơn giản là
một loại thương thế khác biệt mà thôi.
Nói theo một các nào đó,
linh ảnh hiện tại của Lưu Chính Minh cũng có thể coi như là chủ thể ý
thức, tổn thương ở đây không phải là về mặt linh hồn, tinh thần, hay thể chất, hay bất cứ một loại xung đột đa trọng không gian vĩ độ tầng thứ
nào, mà chỉ đơn giản là thương thế bản chất duy tâm một trong - ý chí!
Đây kì thực chính là bước khó nhất đối với Lưu Chính Minh nếu như hắn đã
chọn lấy phương án này, và đồng thời cũng tương đối là nguy hiểm, thuộc
về dạng một đi không trở lại.
“Tâm như Minh Kính, Nhãn thấu xuyên Tâm! Đệ nhất cảnh!”
Minh kính ở đây căn bản không phải là để hiện thị tất cả cái bản tâm, mà
chính là đơn giản là một khía cạnh, một phần của cái toàn thể. Giống như là một tên sát thủ, ban ngày hắn đi giao hàng, trên môi luôn nở một nụ
cười rạng rỡ toả nắng tràn ngập hạnh phúc, ban đêm lại xách dao đi giết
người.
Lúc đấy kì thực sẽ có một câu hỏi, vậy hắn rốt cuộc là ai? Đương kim đệ nhất sát thủ, hay chỉ đơn giản là một người giao hàng
thông thường? Đây chính là thử thách mà Lưu Chính Minh phải đối mặt, đó
chính là trực diện lấy bản tâm, để nhận ra đâu mới kì thực là chính
mình!
Câu trả lời của hắn vô cùng đơn giản, đó chính là cả hai.
Giống như người sát thủ ban ngày làm giao hàng, vậy hắn về căn bản chính là giao hàng, hắn tận tâm với công việc cũng giống như cách hắn làm sát thủ. Có thể sát thủ là nghề chính, giao hàng chính là vỏ bọc, lại cũng
có thể sát thủ kì thực chỉ là một nghề tay trái, giao hàng mới là cái mà nội tâm người ấy mong muốn hơn cả?
Hoặc cũng có thể nói, con người tiên thiên là có vô số bộ mặt, vô số phong
cách hành xử, nhìn nhiều lúc tưởng chừng như hai người, bất quá kì thực
lại chỉ là một mà thôi. Quan trọng là đối với những người đấy, bộ mặt
nào mới là cái chính yếu, mới là cái thật nhất, quan trọng nhất mà thôi.
Hay nói một cách khác, thử thách thật sự mà Lưu Chính Minh đối mặt, đó
chính là hắn chọn như thế nào là chính hắn, hay đơn giản hơn, cách hắn
định nghĩa chính hắn. Mỗi một tấm gương hiển thị lấy nội tâm của hắn,
biến đổi theo từng giai đoạn thời gian cùng không gian, biến đổi theo
những tri thức mà hắn học được. Lưu Chính Minh đã phải xông qua tất cả,
cuối cùng, ý chí của hắn đã dẫn được hắn đến được đây.
Lưu Chính
Minh cuối cùng mới đứng thẳng lên được. Hắn hai mắt nhắm lại, bắt đầu
sải bước đi về phía trước, khiến cho mặt hồ không khỏi gợn lên từng đoạn sóng lăn tăn, hình thành từng đợt vòng cung mỹ lệ.
Đi đến một
lúc nào đó, hắn mới đứng lại, đôi mắt cũng lại mở ra. Đầu tiên hắn nhìn
xuống dưới chân, kế đó lại nhìn lên không trung, sau cùng mới quét mắt
về phía thiên nhai. Bất quá hiện nay Lưu Chính Minh cũng đã xưa đâu bằng nay, hình ảnh vốn vô cùng đơn giản, đẹp đẽ như tranh lọt vào tầm mắt
hắn phảng phất không đồng dạng.
Thiên nhai mịt mờ, kì thực chính
là mặt hồ ngay tại dưới chân. Thương khung thanh thanh tại thượng, kì
thực cũng vẫn chỉ là mặt hồ ngay dưới chân hắn mà thôi. Trên dưới, trái
phải, không có quan trọng. Tất cả kì thực vẫn chỉ là do bản tâm của hắn
diễn thành mà thôi, tất cả vẫn là chờ hắn quyết định lấy.
Nơi hắn đang đứng, chính là chân chính trung tâm của Thức Hải. Hắn nhìn thấy
được gần như tất cả các khía cạnh trong chính bản thân mình. Hắn thấy
được một mặt thuần lương của hắn, mặt không đành lòng làm hại sinh linh. Hắn thấy được mặt cực đoan của hắn, mặt luôn đỗ tẫn thiên hạ, chỉ cầu
sát lục vô biên.
Hắn thấy được mặt dục vọng của hắn, luôn chỉ
mong muốn được đè Càn Minh Nguyệt xuống mà xxx... bất kể ngày đêm. Hắn
cũng thấy được mặt thuần tuý lý tính của hắn, luôn truy cầu mưu hành
thiên hạ. Hắn thấy được sự sợ hãi, sự thèm khát sức mạnh, sự yếu ớt, sự
mạnh mẽ...
Có một câu nói rất hay. Tại một số trường hợp nhất
định, kể cả kẻ tiểu nhân nhất cũng sẽ có hành động anh hùng, xả thân vì
nghĩa. Tương tự, cũng có lúc kẻ quân tử nhất, lại sẽ là kẻ buông tay bỏ
chạy đầu tiên, kẻ nhu nhược nhất cũng sẽ có lúc đấu tranh tới cùng, kẻ
kiên trì nhất cũng sẽ có lúc buông bỏ trong nháy mắt.
Không có ai tâm tư chỉ luôn là một loại, mỗi người đều sẽ mang một loại sắc thái
khác nhau, đó mới là thứ tạo nên sự phồn hoa phồn thể tại mỗi một sinh
mạng thể. Chúng ta không thể đánh giá được bất cứ ai chỉ qua một lần
nhất thời, cũng như khó mà dự đoán được chính xác điều gì hoàn toàn, bởi tất cả đều chỉ là tương đối mà thôi.
Ý chí không đủ mạnh, sẽ không thể đối mặt được với bản tâm.
Giờ khắc này Lưu Chính Minh thật sâu cảm thụ được điều này. Thông qua rèn
luyện bản thân ánh nhìn nhờ vào Hỗn Chân Công, nay hắn đã đứng ở trung
tâm của ý thức, mượn nhờ đấy mà thấy được gần như tất cả.
“Đạo
khả tròn, vô khả khuyết. Con người luôn không chỉ có một bản mặt. Bất
quá chính ý chí của ta mới là thứ quyết định sẽ ta sẽ lựa chọn đâu làm
bản ngã, hay nói cách khác, đâu mới là ta.”
Đây chính là Thức hải chỗ sâu của Lưu Chính Minh, cũng đồng thời là nơi mà vô số bộ mặt, góc
nhìn của hắn hình thành góc nhìn chung về thức hải, không có điểm cạnh,
bởi tất cả đều vốn chỉ là một, vừa là khác biệt, lại vừa giống nhau.
Hình ảnh ở đây căn bản đều là từ hắn mà ra. Nếu như có cá thể khác cũng chọn con đường này, khả năng cao thức hải của họ sẽ diễn hoá hình ảnh khác,
có thể là trang sách, có thể là phù văn, vân vân... Nếu không phải là do hắn mà nói, bầu trời cũng chỉ là mặt hồ đấy, thì ánh sáng ở đâu ra?
Chỉ thấy Lưu Chính Minh tâm niệm nhất động, trong nháy mắt, các hình ảnh
trong nháy mắt tiêu tán, kể cả bầu trời cũng biến mất. Hình ảnh bắt đầu
thu lại, cuối cùng hình thành một tấm gương đối diện lấy hắn giữa không
gian vô tận.
Tấm gương tuy chỉ cao hai mét, rộng một mét, bất quá hình ảnh phản chiếu lại không chỉ là đơn thể, mà là tất cả của hắn.
Nhìn lấy tâm gương đang phản chiếu lấy hình ảnh một nam tử đang cười, nụ cười mang theo vô vàn sắc thái, Lưu Chính Minh mới khẽ nói:
“Ta tức là tất cả, tất cả lại tức là ta. Ta... là... Lưu Chính Minh!”
Nương theo thanh âm đấy, tâm gương lại phát sinh biến hoá, nhanh chóng phóng
to lên gấp vô số lần... tựa như muốn bao trùm lấy cả không gian.”
Nhìn lấy cảnh này, Lưu Chính Minh gật đầu:
“Thức Hải Quy Nhất, Nhất Niệm Thiên Địa! Đã xong! Cuối cùng, là...” Thân ảnh hắn biến mất.