Thôi diễn xong cứu trị chi pháp về xong, Lưu Chính Minh mới thoát da
khỏi hệ thống không gian, mặt không biểu tình nhìn về phía Hoàng trấn
chủ, miệng khẽ nhếch:
“Vạn Kiếm Quy Tông!”
Linh lực cuồn cuộn từ dưới áo của Lưu Chính Minh tuôn ra, hoá thành muôn hình vạn trạng các loại... dao mổ.
“Vù vù.”
Không tới năm giây, số lượng dao mổ sau lưng của Lưu Chính Minh đã tích đến
con số hàng trăm, mỗi chiếc kích cỡ cũng không phải là quá lớn, chiếc
dài nhất chỉ dài hơn một ngón tay chút xíu, bất quá hoàn toàn toàn không cần bàn về độ sắc bén của nó.
Tâm niệm nhất động, bách dao tề
xuất, đều hướng Hoàng Thành Tư lao tới, có một số thì đã bắt đầu xé rách vài đường ở phần bụng của Hoàng Thành Tư, nhanh chóng tạo thành một vết chém lớn, bất quá lại cực độ ngay ngắn, để cho những chiếc bé hơn có
thể chui vào, một số khác thì lại hướng về một số loại thảo dược khác
nhau lấy đi dược tính, rồi nhanh chóng mang tới.
Tất cả mọi công
đoạn đều rất hài hoà, không hề có một tia gián đoạn. Lưu Chính Minh cũng không có ý tứ tiếp tục đứng đấy, hắn cũng nhanh chóng ngồi xuống một
chiếc ghế bành, tay cũng tự rót cho mình một chút trà, đưa lên miệng làm vài ngụm. Đối với cao thủ như hắn mà nói, nhiều lúc thật sự căng mắt ra nhìn cùng quay mặt đi cũng không có khác biệt cho lắm.
Đây chính là một loại thủ pháp y khoa mà Lưu Chính Minh mới nghĩ ra, để đối phó
với loại độc ăn mòn tận xương như thế này, khi mà dược tính còn chưa
được tới nơi đã mấy đạo khí này hấp thu hết, lại càng trở nên lớn mạnh,
độ đeo bám lại càng lớn.
Để xử lý vấn đề này, số lượng cách có
thể đề xuất nói nhiều cũng đúng, nói ít cũng đúng, bất quá có thể chia
làm hai loại chung: một là mạnh mẽ trừ đi loại độc này, hai là cắt bỏ
hết độc. Cách cắt bỏ vùng bị nhiễm độc có thể không tính, bởi nếu cắt bỏ xong người bệnh có thể nói là tu vi mất hết, trừ khi có cực lớn sinh cơ bồi bổ nhanh chóng thì hoàn toàn là chết chắc.
Lưu Chính Minh
cũng không có phiền phức như vậy, hắn lựa chọn là cách thực dụng nhất,
đó chính là lấy linh lực làm dao, nhanh chóng cắt xuyên qua vùng bị
nhiễm loại khí độc này, kế tiếp là dùng một phần linh lực nhỏ làm mổi
nhử, bão hoà lấy phần độc bị cắt ra, sau đó lập tức ép đạo linh lực bị
nhiễm đấy ra, cắt bỏ phần dư thừa, cũng cùng lúc đấy xử dụng thảo dược
hợp lý để nhanh chóng bồi đắp vào đứng vết thương của từng bộ phận.
Cách này có thể nói là cực kỳ là nhanh cùng tiết kiệm. Lượng linh lực tiêu
hao cũng không phải là quá lớn, nếu có thể thì một vị Nhập Thánh thông
thường có thể cứu trị được cho hai mươi tên Nhập Thánh sơ kỳ khác. Đừng
nhìn con số này mà ít. Bởi vì nếu muốn lấy lực cường ngạnh thì ít nhất
tự thân linh lực cũng phải so linh lực của người kia mạnh gấp mười lần,
đây đã chính là khoảng cách đầu và đuôi của một đại cảnh giới rồi.
Bởi vì căn bản loại khí này tuy có thể ăn mòn vào được thần hồn, bất quá
thực thể mang tính quyết định của nó lại nằm ở trong từng khiếu huyệt
cùng kinh mạch trọng yếu nhất, lục phủ ngũ tạng đương nhiên cũng dính,
vậy thành ra toàn thân linh lực của người này tình trạng chính là nhiễm
loại khí này, do vậy mới khiến cho việc khu trừ khó khăn như thế.
Bất quá kĩ thuật này cũng có một điểm khó khăn. Nó yêu cầu thực sự nghiêm
khắc đối với khống chế cùng điều khiển linh lực. Kế đo chính là nhất tâm đa dụng. Nhất tâm đa dụng thì cũng không phải là quá khó khăn, bởi vì
tu sĩ tu vi càng cao về sau, tâm thần nhưng lại càng trở nên mạnh mẽ,
cùng một lúc làm mấy việc càng không vấn đề gì. Cuối cùng chính là kiến
thức về y học cùng khả năng điều trị, phân phối dược lực tốt.
Cả
ba cái Lưu Chính Minh cái nào cũng không thiếu, bất quá khi mà hắn muốn
dạy lại cho người khác thì không dễ như vậy. Dù sao đề nhớ để học được
kiến thức thì dễ, nhưng để thực hiện được một cách hoàn chỉnh thì cũng
không phải là dễ dàng, nếu không thì số lượng người thực sự được xưng
một tiếng y sư cũng không có ít đến vậy, đã sớm trải đầy đường.
Lưu Chính Minh khoan thai đặt chén trà xuống, khác với nhiều lúc hắn hay
đùa giỡn cùng Càn Minh Nguyệt thì bây giờ hắn lộ ra một cỗ khí chất
thành thục cùng ổn trọng hơn rất nhiều, có thể nói là càng ngày càng
giống một vị thế ngoại cao nhân. Một luồng ý cảnh nhẹ nhàng chờn vờn
xung quanh người, vô hình vô tướng, đang dần dần ngưng thực, không gian
chỉ còn lại tiếng xoèn xoẹt của những con dao đang làm công việc của
chúng nó.
Một bên khác,....
“Bảy Chủ! Lên cho ta!”
“Q Chủ, tưởng ta không có sao?”
“Q Cơ! Ha ha, không nghĩ tới a?”
Giờ phút này trái ngược hoàn toàn với bầu không khí tĩnh lặng bên kia thì
sảnh chờ lại đang cực kỳ náo nhiệt. Nguyên do là Càn Minh Nguyệt thấy
lâu quá cũng có chút nhàm chán nên mới lấy bộ bài tú lơ khơ ra rủ bọn họ chơi cùng. Đừng hỏi nàng tại sao lại biết chơi trò này, dù sao nhiều
lúc nàng cùng Lưu Chính Minh rảnh rỗi thì hai người bọn họ còn biết làm
gì, dù sao đạt đến cảnh giới bọn họ thì chơi bào cũng không có ảnh hưởng việc tu luyện nhiều cho lắm.
Mới đầu thì chỉ có Tiêu lão hứng
thú bồi nàng chơi cùng, Tề lão cùng Hà đại trưởng lão nhìn thấy đây chỉ
là một trò giải trí tiêu khiển về sau, đều lộ một biểu lộ: Hừ, tu hành
chính là phải biết chịu đựng tịch mịch. Lão phu tâm chỉ có võ đạo, hà cớ phải vướng bận máy trò này.
Bất quá chỉ một lúc về sao thì rơm
gần lửa lâu ngày cũng bén, Tề lão cùng Hà đại trưởng lão đánh hăng quá
cũng bị cuốn vào nào, sau đó trầm mê lúc nào không hay. Đương nhiên rằng nói là trầm mê thì cũng có phần hơi quá đáng, bởi cả bốn người đang
ngồi không một ai là có máu cờ bạc cả, thuần tuý chỉ là vì giải sầu mà
thôi.
“Trò chơi này lúc đầu ta tưởng là có điểm ý tứ, càng về
sau... càng nhiều ý tứ.” Tiêu lão vuốt râu nói, hai người bên cạnh cũng
gật gù đồng ý.
Càn Minh Nguyệt lúc này thắng được nhiều nhất, nàng nghĩ thầm trong lòng:
“Hừ! Không thắng được gia hoả kia thì thôi chẳng lẽ bản công chúa còn muốn
thua các ngươi? Hôm nay nếu ai mà thắng được bản công chúa thì... coi
như hắn vận đỏ!”
... Gần một canh giờ sau...
Phía trên bàn mổ, Hoàng trấn chủ hơi lờ mở tỉnh lại. Hắn mở mắt ra, việc đầu tiên hắn làm chính là vận dụng thần niệm xem xét lấy cơ thể mình.
“Ta...
khỏi hẳn rồi! Tiền bối quả không hổ ẩn danh thần y a. Không những thế
kinh mạch cũng được nới rộng không ít, một số khiếu huyệt lâu năm cũng
đã đả thông triệt để, tu luyện so trước kia cành thêm dễ dàng. Trong
thân thể loại khí độc đấy hiện tại cũng đã không cánh mà bay, thân thể
của ta cũng không còn đau nhức nữa, thậm chí một số ám thương cũng được
điều trị khỏi hẳn, tựa như một lần thoát thai hoàn cốt vậy.”
Bỗng hắn sờ tay lên đầu:
“Sao lại có mấy cục u nhỉ?”
Bỗng bên cạnh truyền tới một tiếng hừ nhẹ.
Hoàng trấn chủ nghe tiếng hừ đấy đương nhiên biết là người nào, vội vã quay
người sang bên còn lại, hai tay ôm quyền. Hắn nhưng là vẫn không có đứng dậy nổi, bởi mặc dù thân thể của hắn vừa được chữa trị xong xuôi, bất
quá vẫn là Lưu Chính Minh lôi hắn từ trạng thái chết dở sống dở về,
thành ra hắn bây giờ một điểm khí lực cũng gần như không có. Đương
nhiên, với tu cách là một Nhập Thần cảnh trung kỳ như hắn, hoàn toàn hồi phục cũng chỉ là chuyện một hai hôm.
“Cảm tạ tiền bối đại ân đại đức. Ơn này vãn bối tự hỏi không dám quên. Tiền bối cứu ta từ chỗ chết
quay lại dương gian, lại tăng cường cho con đường võ đạo của vãn bối. Ơn cứu mạng hôm nay, ngày sau tiền bối cần trợ giúp, chỉ cần không vi phạm với võ đạo của ta, Hoàng Thành Tư đây nguyện muôn lần chết không có
chối từ.”
Nhìn lấy Hoàng Thành Tư như vậy ôm quyền cảm tạ, Lưu
Chính Minh cũng không có nói gì nhiều, bất quá ánh mắt lại nhìn lên trên đầu hắn, ngay tại chỗ có mấy cục u, cố nén không cười.
Lúc trước vốn là Hoàng Thành Tư nhiều lần cũng muốn tỉnh lại, bất quá nếu hắn
tỉnh lại thì đau khổ đột nhiên tập kích có khả năng làm cho hắn tâm thần thất thủ, độc tính lại lan tràn, thành ra Lưu Chính Minh không chút lưu tình truyền dạy cho hắn phương thức “ ngủ nhân tạo”. Đương nhiên, xuất
thủ hoàn toàn là có phân lượng, cũng chỉ nhường Hoàng trấn chủ rơi vào
giấc ngủ mà thôi, hoàn toàn không có lực sát thương ngoại trừ đôi chút
vấn đề với vẻ bề ngoài.
“Lúc đầu thì ta cũng không định đòi hồi báo gì bất quá bây giờ tự nhiên ta lại có một việc cần ngươi giúp, có đồng ý không?”Hoàng Thành Tư nghe vậy hiếu kỳ, hỏi:
“Việc gì thưa tiền bối? Nếu Hoàng Thành Tư đây làm được thì nhất quyết sẽ làm.”
Nghe vậy, Lưu Chính Minh lấy từ trong tay áo ra một tờ giấy nhỏ, trên tờ giấy dần nổi lên mấy mặt chữ, hắn nói:
“Đây là việc mà ta muốn ngươi làm. Ngươi cứ chậm rãi suy nghĩ kĩ, dù sao
thời gian của chúng ta cũng là còn dài, không cần phải gấp gáp đâu.”
Nói xong Lưu Chính Minh âm thầm nhắm mắt lại, ai không biết sẽ tưởng hắn là đang trầm tư suy nghĩ, hay là lại thần du thiên ngoại, một bộ cao nhân
trang bức phong thái, bất quá đương nhiên, sự thật chính là:
“Đinh! Hệ thống tuyên bố: Nhiệm vụ ẩn Vĩnh Truyền cấp bậc “Đương đầu” đã thành công, bắt đầu tính toán khen thưởng.”
“Đinh! Ký chủ Lưu Chính Minh nhận được danh xưng [ Y Thánh ].”
“Đinh! Ký chủ nhận được kỹ năng danh xưng [ Thanh Tẩy ].”
“Keng! Ký chủ không đủ quyền hạn, [ Thanh Tẩy ] không cách nào mở ra khả năng nâng cấp, khuyến khích tăng cường quyền hạn.”
Đột nhiên cảm giác tự mình đối Y đạo cảm ngộ đã nâng cao thêm rất nhiều, Lưu Chính Minh trong lòng chỉ muốn cười to:
“Ha ha! Không hổ là ban thưởng Vĩnh Truyền cấp! Cũng không uổng cái danh Y
thánh a. Lại thêm kỹ năng [ Thanh Tẩy ], quả đúng là vì ta mà sở dục.”
Bất quá nếu hắn có thể nhìn xuyên qua cả đa nguyên, hắn nhưng là sẽ không
cười được đâu đấy, bởi vì chỉ trong nháy mắt nhiệm vụ vừa kết tuyến
thành công, một cỗ lưu động đột ngột từ trên thân hắn phát tán, lấy xu
hướng lan truyền với vận tốc mà ngay cả ánh sáng cũng không có một chút
nào sánh bằng. Sẽ không một ai có thể để ý đến luồng lưu động này, ngoại trừ...
...
Một vùng đất, tồn tại bên trong đa nguyên vũ
trụ. Điều này là hoàn toàn bình thường, nếu không tính đến diện tích của vùng đất đấy. Rộng đến vô hạn? Hay chỉ nhỏ bé bằng một khu vườn nhỏ?
Hoàn toàn không thể dùng thường thức mà hình dung vùng đất này. Nơi đây
không gian và thời gian tựa như không tồn tại, bất quá cũng tựa như
thạch phủ tuyên cổ, cứng rắn khó lòng phá vỡ.
Bất quá điều đáng
nói không phải là về vùng đất này, mà là vì thân ảnh tồn tại phía trên
đó. Toàn thân hắn phủ đầy phù văn, hai tay bị xích bởi vbn cây xích ở tứ phương. Bất quá điều này cũng không hề gây cho hắn bất kỳ cảm giác đau
đớn nào, hắn vẫn cứ ngồi như vậy, tĩnh lặng, giống như không tồn tại.
Mỗi một hơi thở của hắn, phảng phát thiên địa luân hồi, cuồng phong bạo vũ. Mỗi một cái nháy mắt của hắn tựa như sinh tử cùng cực, nửa hoá thái cực nửa diễn tứ tượng. Hắn tựa như vô cực, cũng tựa như hữu cực.
Bỗng như cảm nhận được cái gì, thân ảnh gần như bất động với thời gian đấy
cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, trong mắt cũng toát lên vẻ vui mừng:
“Cuối cùng... Sau vô số năm... ngươi cũng đã xuất hiện! Kẻ mang trên thân Siêu Thoát!”