Tu sĩ muốn tu hành cần gì đầu tiên? Đáp án là thiên địa linh khí.
Linh khí tán loạn trong trời đất, không tụ hội về một chỗ thì làm sao mà
thuận lợi cho tất cả cùng tu hành? Đáp án là tụ linh trận.
Tụ
linh trận là trận pháp cơ bản nhất mà mỗi một tu sĩ đều nên biết hay nói đúng hơn là phải biết. Ở tu chân giới, tụ linh trận là đặc điểm cơ bản
nhất để nhận diện nơi tu sĩ tọa lạc. Nơi nào linh khí hội tụ càng nhiều, nơi đó tất có tu sĩ, có thể là cường giả, có thể là cả một môn phái.
Tụ linh trận mạnh hay yếu phụ thuộc ở việc nó được dựng lên bằng gì. Tụ
linh trận đơn giản nhất là dùng được dựng nên từ linh thạch.
Linh thạch là một loại tài nguyên tự nhiên được kết tinh từ linh khí. Linh
thạch thích hợp để tu hành ở những nơi linh khí thưa thớt. Ngoài ra,
linh thạch cũng được dùng làm đơn vị tiền tệ ở tu chân giới.
Linh thạch chia làm 3 loại: Hạ, trung, thượng tam phẩm. Hạ phẩm linh thạch
thích hợp cho tu sĩ Luyện Khí, Trúc Cơ. Trung phẩm linh thạch thích hợp
cho tu sĩ Kim Đan. Cuối cùng, tu sĩ Nguyên Anh dùng thượng phẩm linh
thạch. Phẩm chất càng cao, linh thạch càng hiếm, nhất là thượng phẩm.
Không phải Nguyên Anh tu sĩ nào cũng có thượng phẩm linh thạch.
Ở Nguyệt Hải Thành cũng có tụ linh trận, không những một mà tới hai tụ linh trận. Một cái ở phủ Thành chủ, một cái ở Tây Thành.
. . .
. . .
Tây Thành.
Tây Thành là thánh địa tu luyện ở Nguyệt Hải Thành, nếu không kể phủ Thành
chủ. Tu sĩ bình thường không có tư cách bước chân vào phủ Thành chủ.
Ngoại vi Tây Thành có tám cột trụ khổng lồ được làm bằng linh thạch, tám cột trụ được dựng ở tám hướng khác nhau. Nội vi tương tự cũng có tám
cột trụ linh thạch nhưng kích thước nhỏ hơn nhiều. Dưới mỗi cột trụ đều
có người đứng gác, tất cả đều là tu sĩ.
Kích thước nhỏ không có
nghĩa là không tốt. Tám cột trụ nội vi được làm từ trung phẩm linh
thạch, ngoại vi là hạ phẩm linh thạch. Ngoại vi cho tu sĩ bình thường,
nội vi cho tứ đại thế gia.
Tại một phủ đệ nào đó ở nội vi Tây
Thành. Phủ đệ này to lớn vô cùng, cũng xa hoa vô cùng. Chất liệu xây
dựng chính mà gỗ, đá, ngọc và thạch anh. Nếu tính tổng diện tích nhà
Điền đại phu là một thì phủ đệ này là một trăm. Ở cổng chính dựng hai
cột trụ bằng ngọc, ở trên là một biển hiệu ghi bốn chữ.
Thẩm gia Phủ đệ.
Bốn chữ này như phát sáng tỏa ra uy thế rất mạnh, được một tu sĩ có tu vi
thâm hậu dùng linh lực viết ra. Người bình thường thấy bốn chữ này liền
bị chấn đến ngất đi.
Tại một căn phòng nào đó ở hậu viện.
"Chát"
Một cái tát giáng trời từ một trung niên hạ xuống thiếu niên trước mặt.
Trung niên không cao, ngược lại có chút mập mạp, sắc mặt lúc này vô cùng tức giận. Đôi mắt sắc như đao, ấn đường càng lúc càng nhăn, trán nổi
đầy gân xanh, đầu tóc tung bay loạn xạ. Nhìn từ trước trung niên không
khác gì một đầu đại sư tử đang nổi giận. Trung niên nhìn thiếu niên bị
tát ngã xuống đất, quát:
"Nghịch tử, mặt mũi của Thẩm gia bị ngươi vứt hết rồi".
Thiếu niên chống tay ngồi dậy, tay còn lại đưa lên má xoa xoa chỗ bị đánh, ánh mắt không cam lòng nhìn trung niên, nói:
"Một cái kỹ viện mà thôi, còn chưa đến nỗi mất mặt mũi".
"Một cái kỹ viện? Ngươi nói một cái kỹ viện sao?"
Trung niên quát ngược lại, vẻ mặt càng ngày càng khó coi. Trung niên này là
con trai thứ ba của gia chủ đương thời, gọi là Thẩm lão tam. Thiếu niên
đang ngồi dưới đất là con của hắn, tình cờ là người quen của Khương Hy,
Thẩm Minh.
Khương Hy nếu thấy hai người tự nhiên không cho họ là
cha con. Thẩm lão tam trông cũng không đến nỗi nào nhưng tuyệt đối không thể sinh ra đứa con như Thẩm Minh được. Thẩm Minh chắc chắn mười phần
giống mẹ.
Thẩm lão tam nắm chặt tay, cố gắng ổn định cảm xúc lại, tóc hắn không còn bay loạn xạ nữa mà rũ xuống, trông tương đối buồn
cười. Nhưng trong tình huống này không ai dám cười. Thẩm lão tam tìm cái ghế ngồi xuống, uống một hớp trà, nhìn Thẩm Minh âm trầm nói:
"Là một cái kỹ viện, nhưng là của Tô gia".
Tứ đại thế gia Nguyệt Hải Thành địa vị siêu nhiên, có Kim Đan tu sĩ tọa
trấn. Phù Thành chủ phải nhường ba phần. Trong tứ đại thế gia, Thẩm gia
và Lý gia ở Tây Thành. Tô gia và Tưởng gia ở Nam Thành. Thẩm, Lý hai nhà có thực lực tổng hợp cao nhất. Tô, Tưởng hai nhà tài phú vô tận.
Kỹ viện là sản nghiệp của Tô gia, chuyện xảy ra ở kỹ viện không khác gì
đạp vào mặt mũi Tô gia, Tô gia dễ chịu mới lạ. Ngay sau buổi tối Thẩm
Minh gây chuyện, Tô gia liền đánh thẳng đến cửa Thẩm gia nháo một trận.
Nháo đến độ hai bên đều động thủ.
Thẩm gia gia chủ đang bế quan
cũng bị ép phải xuất quan để giải quyết. Thẩm gia ý muốn thương lượng,
Tô gia không thỏa hiệp, đòi Thẩm gia xuất ra một cái danh ngạch làm bồi
thường. Thẩm gia gia chủ liền biến sắc, Thẩm lão tam dưới cơn giận của
gia chủ cũng không chịu nổi. Cuối cùng mang cơn uất ức về xử lý Thẩm
Minh.
Danh ngạch đối với Thẩm gia quan trọng không? Đương nhiên
là có, nếu không, Thẩm gia chủ đã không kéo dài thương lượng đến tận
giờ.
Danh ngạch là do Hạo Nhiên Thư Viện ban cho, đại diện cho
đối phương thông qua khảo hạch để tiến vào Hạo Nhiên Thư Viện tu hành.
Nguyệt Hải Thành có hai mươi danh ngạch.
Phủ Thành chủ bốn cái,
tứ đại thế gia mỗi nhà ba cái, bốn danh ngạch còn lại đợi sứ giả Hạo
Nhiên Thư Viện đến sẽ chủ trì cho tu sĩ Tây Thành tự tranh.
Thẩm gia có ba danh ngạch, hai cái cho dòng chính môn nhân, một cái cho chi thứ.
Kỹ viện đối với Tô gia không quan trọng nhưng Thẩm Minh vừa dịp tạo điều
kiện để Tô gia lột Thẩm gia một lớp da. Tứ đại thế gia từ trước đến nay
vốn là minh tranh ám đấu, có cơ hội cắn đối phương một miếng, làm sao bỏ qua được.
Thẩm Minh từ dưới đất đứng dậy, dùng tay phủi bụi trên người rồi đứng trước mặt Thẩm lão tam, cúi đầu không nói gì. Hắn biết
kỹ viện là của Tô gia, còn biết từ lâu Tô gia đã không để tâm tới kỹ
viện rồi, vậy nên hắn mới động. Nhưng Thẩm Minh chưa từng nghĩ tới
chuyện Tô gia lại vì đứa con rơi mà đi đòi một cái danh ngạch làm bồi
thường. Cái này không khác gì xé da mặt nhau ra, trực tiếp lật mặt với
Thẩm gia cả. Lần này thì hắn nhận thức được tình huống nghiêm trọng đến
nhường nào, gia chủ tuyệt đối rất tức giận.
Nhìn nhi tử của mình, Thẩm lão tam thầm thở dài, trầm mặc một hồi nói:
"Gia chủ đã quyết định, lấy danh ngạch của ngươi ra bồi thường".
Không chỉ thế, Thẩm gia còn đòi thêm đại lượng lớn linh thạch từ Tô gia, một
cái kỹ viện chống không nổi giá trị của danh ngạch. Thương lượng mấy
ngày, Tô gia chấp nhận điều kiện..
Thẩm Minh nghe vậy liền biến sắc, vội vàng nói:
"Không được, danh ngạch của ta không thể cho bọn họ".
"Câm miệng, không chỉ gia chủ, đây cũng là ý của lão tổ". Thẩm lão tam không kiên nhẫn quát, con hắn bị tước danh ngạch, hắn bất mãn chứ. Nhưng lão
tổ đã mở miệng, hắn nói cũng vô dụng.
Nghe được là ý của lão tổ,
Thẩm Minh liền im lặng. Tay hắn nắm chặt, răng cắn chặt môi đến rỉ máu,
sắc mặt bất mãn vô cùng. Lão tổ là linh hồn của Thẩm gia, là thần hộ
mệnh của Thẩm gia, Thẩm gia có địa vị như ngày hôm nay đều là nhờ vào vị lão tổ này. Nhưng Thẩm Minh, hắn biết mình không còn đường nào khác nữa rồi. Lấy hết can đảm, hắn mở miệng:
"Không được, ta phải đi gặp lão tổ".
Thẩm lão tam giận tái mặt, rống lên:
"Ngươi dám".
Sau đó, Thẩm lão tam xuất chưởng đánh vào lồng ngực Thẩm Minh. Thẩm Minh
như quả bóng xì hơi văng lên tường, miệng phun máu tươi, xương cốt kêu
rắc rắc, lồng ngực bị lõm vào.
Một chưởng.
Chỉ một chưởng, Thẩm Minh liền bị hạ. Đương nhiên, Thẩm lão tam đã lưu lực lại rất
nhiều, nếu không lấy tu vi Trúc Cơ sơ kỳ của hắn, một chưởng cũng đủ lấy mạng Thẩm Minh biết bao nhiêu lần rồi.
Thẩm Minh sắc mặt tái
nhợt, ho khục khặc, miệng đầy máu tươi, chật vật ngồi dậy. Ánh mắt không cam lòng nhìn Thẩm lão tam. Thẩm lão tam lắc đầu, thở dài, nói:
"Ngươi bị cấm túc, mấy ngày nay ở hậu viện dưỡng thương, cấm đi ra ngoài".
Nói xong, lão quay lưng đi ra ngoài. Trước khi đi, từ trong áo lão lấy ra một bình sứ nhỏ màu trắng, ném cho gia nhân, bảo:
"Đưa vào chữa trị cho thiếu gia"
"Vâng, tam gia", gia nhân run cầm cập nhận lấy rồi nói, Thẩm lão tam hôm nay
nổi giận làm hắn triệt để sợ rồi. Người ta nói hổ dữ không ăn thịt con,
Thẩm lão tam lại trực tiếp đánh con hắn gần chết. Gia nhân không biết
lão đã lưu lực, hắn không phải Trúc Cơ tu sĩ, tự nhiên không biết Trúc
Cơ mạnh đến thế nào.
Đợi Thẩm lão tam đi xong, gia nhân vội chạy
vào đỡ Thẩm Minh lên giường. Nhìn thảm trạng của hắn, trong lòng gia
nhân liền hoảng sợ, mở miệng nói:
"Thiếu gia, người không sao chứ?"
Theo gia nhân đỡ dậy, Thẩm Minh khó khăn ngồi trên giường, tay đưa lên ngực ho liên tục. Nghe gia nhân nói, hắn tức giận, đáp:
"Ngươi còn không thấy, mau dùng thuốc"
"Vâng, vâng", gia nhân vội vội vàng vàng gật đầu, giúp Thẩm Minh cởi trường
bào ra, liền lộ ra một mảnh ngực nát, ở trên còn in dấu bàn tay rõ rệt.
Phần ngực dấu bàn tay . . . bị lõm xuống, nhìn rất dễ sợ. Người khác ăn
một chưởng như vậy liền chết rồi, Thẩm Minh . . . hắn còn sống, nhưng
cũng không tốt lắm.
Gia nhân liền tháo nút bình sứ trắng ra, ở
trong có bột màu trắng nhìn không biết là loại gì. Sau đó rắc lên vết
thương, thứ bột đó vừa chạm nhẹ lên người liền có tiếng xì xèo như bị
cháy kêu lên. Thẩm Minh biến sắc, khẽ rên, một chân đạp gia nhân, quát:
"Phế vật, nhẹ tay cho bản thiếu gia".
Gia nhân ngã lăn trên đất, tay vội vàng giữ lấy bình sứ không cho đổ ra ngoài. Một mặt bất đắc dĩ nói:
"Thiếu gia, tiểu nhân đã nhẹ tay rồi. Tiểu nhân . . . còn chưa chạm vào thiếu
gia", câu sau hắn nói lí nhí trong miệng nhưng vào tai Thẩm Minh rất rõ
ràng.
Thẩm Minh khó khăn ngồi dậy, sắc mặt trắng bệch, giật lấy bình sứ. Chợt hắn nhớ lấy cái gì đó, trầm mặc một hồi liền nói:
"Đi chuẩn bị xe ngựa, chúng ta đi cửa sau"
Gia nhân hốt hoảng, nói:
"Thiếu gia, tam gia nói . . ."
"Câm miệng, ngươi là người của ta hay của cha ta?", Thẩm Minh cắt ngang, không hài lòng quát.
Thấy gia nhân không nói gì, hắn lại nói tiếp:
"Đi nhanh, đừng để người phát hiện"
Gia nhân bất đắc dĩ đứng dậy, nhận mệnh lui ra phòng. Một lát sau, hắn trở
lại, dìu Thẩm Minh một đường đi ra cửa sau. May mắn, không bị ai bắt
gặp. Ở đó đã chuẩn bị sẵn một cỗ xe ngựa. Dìu hắn lên xe ngựa, gia nhân
hỏi:
"Thiếu gia, chúng ta đi đâu?"
Nằm trong xe, Thẩm Minh thở hắt ra, mở miệng nói:
"Đi Điền y quán".
. . .
Ngay lúc xe ngựa vừa chuyển bánh, ở nơi nào đó trong hậu viện Thẩm gia. Thẩm lão tam đang ngồi trên ghế, tay cầm chén trà, nhưng không uống. Dường
như lão đang suy nghĩ cái gì đó, chợt, lão liền nhướng mày, nhìn ra
hướng cửa. Một lát sau, một bóng đen hiện ra, không rõ mặt mũi, mở miệng nói, chất giọng mang vẻ già nua:
"Bẩm tam gia, Thẩm Minh thiếu gia vừa đi".
Thẩm lão tam đặt chén trà xuống, lấy tay xoa xoa ấn đường, thở dài nói:
Bóng đen rời đi, Thẩm lão tam trầm ngâm, vẻ mặt có chút chán nản. Gia chủ
đời này của Thẩm gia là phụ thân hắn, ngoài ra hắn còn có hai vị huynh
trưởng. Trong ba huynh đệ, tư chất của hắn yếu kém nhất, lãnh trọng
trách quản lý việc kinh doanh của Thẩm gia. Lãnh trọng trách này liền có nghĩa hắn không có cơ hội ngồi vào cái ghế gia chủ.
Hai vị huynh trưởng của hắn thiên phú không tồi, đều đã đạt đến Trúc Cơ trung kỳ.
Ngôi vị gia chủ hắn vô vọng, nhưng còn con trai hắn. Tiếc thay, Thẩm
Minh cũng làm hắn thất vọng, Thẩm Minh cũng là tam tạp linh căn, giống
như hắn. Thẩm lão tam cũng không thể trách gì được, linh căn thiên chất, không thể cưỡng ép.
Thẩm lão tam thở dài, đứng dậy rời khỏi phòng.
. . .
Chiếc xe ngựa lăn bánh trên đường, nằm trong xe, ánh mắt Thẩm Minh thoáng qua vẻ đượm buồn. Ngay lúc Thẩm lão tam nghĩ về hắn, Thẩm Minh cũng đang
nghĩ về cha hắn. Hắn biết cha hắn kỳ vọng lên hắn biết bao nhưng hắn lại làm cho ông thất vọng.
So với cha hắn, Thẩm Minh may mắn hơn
nhiều, hắn không cần tranh đấu tự nhiên liền có danh ngạch. Thế hệ này
của hắn, trừ chi thứ ra, chỉ có hai người có thể tu hành. Là hắn và một
vị đường huynh.
Bi ai thay, vị đường huynh này là song linh căn,
lại được Thẩm gia toàn lực bồi dưỡng, hiện nay đã là Luyện Khí tầng bốn. Thẩm Minh nếu hắn là song linh căn, hắn đã không đến nỗi như bây giờ.
Thẩm Minh bại hoại không? Có, hắn tự nhận mình bại hoại, nhưng hắn có tư cách đó, địa vị Thẩm gia cho hắn tư cách đó.
Thẩm Minh tham vọng hơn cha hắn nhiều. Hắn chưa từng để tâm đến ngôi vị gia
chủ, hắn muốn thành cường giả, hắn muốn như lão tổ, hắn muốn tiến thẳng
về trung ương Đại Nguyệt Hoàng Triều mà không phải bị cắm ở Nguyệt Hải
Thành này. Để làm được điều đó, hắn phải vào được Hạo Nhiên Thư Viện.
Rất tiếc, hắn không còn cơ hội đó nữa.
Trên thực tế, không phải không có cách giúp hắn.
Thứ nhất, đánh bại vị đường huynh kia, đoạt lấy danh ngạch. Thẩm Minh trực tiếp bỏ qua cách này, hắn đánh không lại.
Thứ hai, đoạt danh ngạch của chi thứ. Hắn không làm, cũng không dám làm.
Danh ngạch phân cho chi thứ là để ổn định đại cục nội bộ Thẩm gia, để
chi thứ vì đó mà nghe dòng chính hiệu lệnh. Hắn nếu đánh chủ ý lên đó,
cha hắn tuyệt đối đánh chết hắn.
Thứ ba, giải trừ thân phận Thẩm
gia, tranh đoạt bốn cái danh ngạch còn lại. Tuy nhiên, những năm gần đây Thẩm Minh gây họa không ít, không còn thân phận Thẩm gia, hắn liền
nguy. Cách này hung hiểm nhưng hắn có hi vọng, tiền đề là hắn dám.
. . .
Xe ngựa dừng lại, Thẩm Minh ngồi dậy nhìn ra ô cửa, tấm biển hiệu 'Điền y
quán' ở ngay trước mặt hắn, tâm tình có chút không thoải mái. Gia nhân
liền đỡ hắn xuống xe, dìu vào y quán.
Vừa bước vào, cảnh đầu tiên đập vào mắt Thẩm Minh là một ông lão ăn mặc lôi thôi tùy ý, tóc tai lộn xộn. Một chân gác lên ghế, chân còn lại tùy ý đệm nhịp gõ sàn. Tay đang gỡ hạt lạc, miệng thì nhai nhóp nhép. Ông lão nhìn thấy hắn, nghĩ đến
cái gì đó, mặt liền biến sắc hét lên:
"Chạy mau! Đại họa đến rồi"
Thẩm Minh sắc mặt đen lại, tức giận thầm mắng ba tiếng lão thất phu. Gia nhân một bên cũng tức giận không kém, quát:
"Lão già, ngươi muốn….", lời chưa ra liền bị Thẩm Minh chặn lại. Hắn dù tức
giận nhưng cũng hiểu chuyện, tình huống hiện tại của hắn không tốt,
không thể gây chuyện.
Ông lão không ngừng hét 'chạy mau', 'chạy mau' rồi im bặt, sau đó ho khục khặc, miệng lẩm bẩm:
"Con bà nó, cổ họng của ta".
"Hoàng lão, có chuyện gì vậy?"
Ông lão tùy ý này đương nhiên là lão Hoàng. Khương Hy đang ở hậu viện phơi
dược liệu, nghe giọng lão Hoàng liền chạy đến. Rất tiếc, ngoại trừ câu
đó ra, hắn không để ý đến lão Hoàng nữa.