Không chỉ thanh niên nhân mà bất cứ ai ở đó cũng phải kinh ngạc. Trung
niên nhân kỳ thực vẫn rất bình tĩnh, hắn là người biết rõ thực lực của
Cảnh lão nhất, nếu không làm sao hắn có thể ngồi vào vị trí môn chủ
được.
Cảnh lão xuất kiếm, đó là chiến. Cảnh lão thu kiếm, đó là giết.
Quyền của Yêu Hầu tiến đến cách lão nửa mét liền bắt đầu phát lực, tựa như
một quả bom pháo vậy. Nhưng chỉ trong một khoảnh khắc, không gian liền
yên tĩnh lại, quả bom pháo kia như thể chưa từng phát sinh vậy. Cảnh lão vẫn không động đậy mà đứng đấy, tay lão đặt trên chuôi kiếm, mái tóc
trắng bạc khẽ lất phất trong gió.
Một quyền của Yêu Hầu bị đình chỉ lại, nó bất động mà nhìn lão, ánh mắt vẫn hung tàn như lúc trước.
Thanh niên nhân nhìn thấy cảnh này liền không biết nên nói gì, sắc mặt hắn
tái nhợt lại. Một quyền kia lúc bộc phát liền chấn hắn đến nội thương.
Với khoảng cách đó hắn không thể bị thương được, dù quyền lực có bộc phát
mạnh mẽ đến đâu. Nhưng lúc đó hắn lại đang tập trung hồi phục nội lực,
một lực xung kích từ quyền đó đủ để cắt ngang quá trình vận chuyển nội
lực trong thân thể, thế là hắn gặp phản phệ
Cảnh lão híp mắt lại
nhìn Yêu Hầu, đột nhiên sắc mặt lão có chút tái lại, khí thế theo đó mà
rơi xuống một mảng lớn. Lão khẽ ho ra một ngụm máu nhỏ, rồi quay lưng
quay lại chỗ trung niên thanh niên hai người.
Phía sau, Yêu Hầu
liền ngã xuống, thân thể chia đôi. Thanh niên nhân dù sắc mặt vẫn còn
tái nhợt nhưng thấy cảnh này, hắn lại càng chấn kinh tột độ, hắn lẩm
bẩm:
“Chuyện này . . . chuyện này . . .”
Cảnh lão quay lại liền ngồi xuống mà đả tọa, trung niên nhân liền đình chỉ khôi phục lại, vì lão mà thủ hộ. Đây không chỉ là thủ hộ thông thường, đây chính là
lời cảm tạ sâu sắc nhất của hắn trên cương vị là Môn chủ Linh Xà Môn.
Với cương vị là hậu bối, hắn đương nhiên phải thủ hộ cho trưởng bối đã bảo vệ mình, đây chính là hiếu.
Đả tọa được một thời gian, sắc mặt của Cảnh lão liền hồng hào trở lại, lão thở dài ra mà cảm thán:
“Già rồi, già rồi . . .”.
Một kiếm kia hao đi rất nhiều nội lực của lão, đó có thể coi là chiêu mạnh
nhất hiện giờ của lão. Chớ nhìn thấy sắc mặt hồng hào lúc này mà cho
rằng lão đã hồi phục, một chiêu kia hao đúng là nội lực nhưng càng đúng
hơn chính là chân lực. Không có mấy năm, chân lực cũng không dễ như thế
mà khôi phục.
Thanh niên nghe vậy nhanh chóng nói ra:
“Cảnh . . . Không, sư thúc, người không già”.
Cảnh lão có chút ngạc nhiên, đưa một ánh mắt nhìn hắn mà đáp:
“Ngươi đã biết?”
Thanh niên nhân gật gật đầu mà nói:
“Ta đã nghe từ sư huynh, ta cũng biết . . . người đã thủ hộ Linh Xà Môn suốt thời gian qua”.
Cảnh lão thở dài, lắc đầu nói:
“Thủ hộ gì chứ? Thực lực nếu có mà không thể làm gì mới là bất lực. Sư phụ
nuôi dạy ta từ nhỏ, ta đương nhiên phải trả ơn. Mặt khác, ta xem Linh Xà Môn như là nhà, các ngươi chính là hậu bối trong nhà, thân là trưởng
bối, ta đương nhiên phải lo”.
Trung niên nhân nghe vậy liền trầm
mặc, không biết nên đáp sao, thanh niên nhân càng không biết nói gì.
Nghĩ đến chuyện trước kia, hắn không khỏi có chút xấu hổ, hắn hít vào
một hơi, trên gương mặt tái trắng ấy, hắn liền khẽ run mà nói:
“Sư thúc . . . ta . . . xin lỗi”.
Cảnh lão nhíu mày, hỏi:
“Ý ngươi là?”
Trung niên nhân đột nhiên nói ra:
“Cảnh lão . . . người cứ nhận đi, chuyện này, sư đệ khó mà lên tiếng được”.
Thanh niên nhân như có điều muốn phản bác nhưng Cảnh lão cũng đã chặn lại, lão nói:
“Chuyện đó để về môn rồi hãy nói tiếp, bây giờ nói chuyện chính thôi”.
Trung niên nhân gật đầu, hắn quay lại ra hiệu cho ba người còn lại cực độ mà
cảnh giới xung quanh, chuyện này không thể để người ngoài nghe được.
Xong xuôi, hắn quay lại nói:
“Cảnh lão, theo tính toán của chúng ta thì thứ kia sắp đến thời điểm chín
muồi rồi. Chướng ngại là Yêu Hầu cũng đã giải quyết xong, dù mất đi ba
người nhưng kết quả cũng xem như tốt đẹp”.
Nói đến chính sự,
thanh niên nhân cũng phải nhanh chóng mà ổn định lại cảm xúc của chính
mình. Bọn hắn bỏ lại rất nhiều thứ mà làm nên đại kế này, thành công thì một bước lên trời, thất bại liền gặp họa diệt môn. Hắn không nghiêm túc mà đối đãi thì thật không được.
Nghe trung niên nhân thuật lại toàn bộ sự việc chỉ trong một, hai câu, lão liền gật gù rồi trầm mặc, lát sau, lão nói:
“Vậy còn chuyện kia thì thế nào?”
Trong một khoảnh khắc, trung niên nhân như lơ đễnh đi, như thể bị nói trúng
gì đó rất quan trọng vậy. Điểm này đương nhiên không thoát khỏi mắt lão, lão ngưng trọng hỏi:
“Đã có chuyện gì sao?”
Trung niên nhân nghe vậy, khẽ nhắm mắt lại, hắn nhanh chóng sắp xếp lại những gì cần nói rồi bình tĩnh đáp:
“Chuyện Linh Vân trấn có chút thay đổi. Nguyệt Hải Thành phái người đến”.
Cảnh lão đáp:
“Nguyệt Hải Thành cũng không phải lần đầu phái người đến đây, để ngươi nói như vậy thì . . . lai lịch của kẻ đó như thế nào?”
Thanh niên nhân liền thay trung niên nhân mà đáp:
“Sư thúc, người đến là . . . Nguyệt Hải Thần Y”
“Ngươi nói . . . Thần Y?”
Thanh niên nhân như muốn xác nhận lời lão nói nhưng hắn . . . nói không được. Bởi khí thế lão đột nhiên nổi lên, không giống như lúc chiến với Yêu
Hầu, lúc này khí thế của lão không chỉ cao mà còn chứa thêm một luồng
sát ý cực thịnh. Luồng sát ý này dường như rất mẫn cảm với hai chữ ‘Thần Y’ vậy.
Thanh niên nhân càng thảm, sắc mặt hắn chưa kịp khôi
phục như cũ nay lại càng trắng hơn, hắn không biết mình đã nói gì sai.
Đừng nói là hắn, trung niên nhân vốn dĩ bình tĩnh mà ổn trọng cũng cực
kỳ ngạc nhiên trước hành động của Cảnh lão, bản thân hắn cũng không rõ
Cảnh lão là đang có chuyện gì.
Hắn thầm nghĩ:
“Không lẽ có chuyện gì mà ta không biết sao?”
Cảnh lão dù có chút xúc động nhưng lão cũng nhanh chóng nhận ra biểu hiện
của hai hậu bối, đặc biệt là đứa nhỏ hơn. Nếu lão không thu khí thế lại, có khi khí huyết của thanh niên nhân liền bị nghịch hành kinh mạch mà
chết.
Vậy nên, rất nhanh chóng, sát ý liền biến mất, Cảnh lão thở ra một hơi, âm trầm mà nói:
“Đừng để ý chuyện vừa rồi, các ngươi nói tiếp đi”.
Thanh niên nhân lúc này dù có muốn nói tiếp thì hắn cũng không nói được, nội
thương của hắn dường như có chút nặng hơn rồi. Hơn nữa, hắn cũng không
dám nói, Cảnh lão vừa rồi quá đáng sợ, hắn nếu nói sai một chút có khi
mạng cũng không giữ được nữa.
Trung niên nhân nhận ra tình cảnh của sư đệ mình liền hiểu nên làm gì, hắn nói ra:
“Nguyệt Hải Thần Y đến Linh Vân trấn, thành công giải được Thực Thủy trùng mà chúng ta âm thầm đặt vào”
Cảnh lão lạnh nhạt đáp, ánh mắt lão như có như không mà lướt qua vẻ hận ý:
“Nếu là hắn, đương nhiên chuyện này là chuyện nhỏ. Ở phương diện này, chúng ta thua . . . không oan”.
Trung niên nhân trầm mặc, hắn đang do dự có nên hỏi tiếp hay không, Nguyệt
Hải Thần Y về nội cái tên cũng đã là một biến số rồi, hắn có dự cảm rằng Cảnh lão và vị Thần Y kia có quan hệ, từ lời nói của Cảnh lão, mối quan hệ giữa hai người họ thật không tốt lắm.
Suy nghĩ một hồi, hắn vẫn quyết định hỏi:
“Cảnh lão . . . Người biết Nguyệt Hải Thần Y?”
Cảnh lão híp mắt lại, như muốn bùng nổ nhưng rất may, lão vẫn có thể bảo trì được, lão nhàn nhạt đáp:
“Đời này kể cả ta có chết cũng thể nào quên được hắn. Hắn chính là kẻ khiến ta phải lui về ẩn cư”.
“Ẩn cư . . . Không lẽ . . .”, trung niên nhân giật mình nói ra.
Cảnh lão hừ lạnh một tiếng, nói:
“Đúng, năm đó theo dự tính của môn phái, vào lúc ta năm mươi tuổi mới chính
thức bị ‘trục xuất’, nào ngờ cùng năm đó, hắn mang theo một đám . . .
tiên nhân đánh lên sơn môn”.
Thanh niên nhân đang bị nội thương
cũng chấn kinh tột độ, chuyện này là lần đầu hắn nghe. Đáng kinh ngạc
hơn là hắn không ngờ sơn môn từng bị người đánh lên, mà còn là tiên nhân đánh lên. Chuyện lớn như này, sao hắn mảy may không nghe chút phong
thanh gì chứ.
Trung niên nhân cũng không biết đến chuyện này,
chuyện bí mật mà thế hệ trước để lại cho hắn cũng chỉ có Cảnh lão mà
thôi. Hắn nào có ngờ đằng sau đó còn có sự tình giật gân đến vậy.
Cảnh lão không để ý đến bọn hắn, lão nói tiếp:
“Sự kiện năm đó làm môn phái chúng ta mất đi đại lượng cao thủ, bao nhiêu
sư thúc, sư bá của các ngươi cũng vì trận chiến kinh thiên kia mà vẫn
lạc. Cuối cùng, sư phụ ta, cũng chính là sư tổ của các ngươi đã làm ra
quyết định trục xuất ta ra khỏi môn phái.
Trận chiến đó vì thế
mới ngừng. Nhưng bọn chúng không biết một chuyện rằng, sư phụ năm đó là
vì nghĩ đến chuyện sinh tồn của môn mà sớm đưa ta về ẩn cư hơn dự định.
Trận chiến năm đó làm môn phái chúng ta suy yếu đến cực điểm, ta cũng không
còn cách nào khác ngoài việc lẫn trốn đến tận bây giờ”.
Khí thế
của lão không thay đổi nhưng càng nói sát ý của lão càng tăng, người
nghe đương nhiên cảm thấy không thoải mái là bao nhưng so với lúc trước, đây là nhẹ nhàng lắm rồi.
. . .
. . .
Khương Hy ẩn tàng cách đó không xa cũng có chút ngạc nhiên, hắn không nghĩ tới
chuyến đi này thu hoạch nhiều đến thế, mấu chốt là thứ quan trọng nhất
hắn vẫn chưa đạt đến mà đã có không ít thứ tốt trong tay rồi.
Tử Ngân Lang là một, hung thủ thật sự của dịch trùng chính là hai.
Dạo trước, hắn còn nghi ngờ là Thanh gia nhưng lại không có mấy bằng chứng
hữu dụng có thể chứng minh được. Nào ngờ hung thủ lại là người ngoài,
trùng hợp thay, lão nhân kia cũng biết đến Điền đại phu.
Qua
những gì hắn nghe được, Điền đại phu và lão nhân kia tất có thù, hơn nữa là thù cực sâu. Điền đại phu làm người thế nào hắn rõ, để lão đích thân dẫn người đánh lên sơn môn thì mối thù này với Điền đại phu cũng không
phải vừa.
Khương Hy không cân nhắc qua việc tuổi tác của Điền đại phu lúc ấy, bởi theo lời của lão nhân kia, Điền đại phu đi cùng với tu
sĩ, hơn nữa là rất nhiều tu sĩ.
Có thể huy động đại lượng lớn tu
sĩ như vậy e rằng có bóng dáng của Nguyệt Hải Thành sau lưng. Hắn không
rõ Điền đại phu thành danh lúc nào nhưng đã huy động được ngần ấy lực
lượng, lúc đó tuổi của lão chắc chắn không còn trẻ.
Khương Hy suy đoán rằng mối thù giữa hai người họ khả năng cao là liên quan đến tính
mạng của Điền đại phu, chỉ có đe dọa đến tính mạng, Điền đại phu mới có
thể bật lại dữ đội đến vậy.
Nghĩ đến đây, hắn lại nhớ đến câu
chuyện của Điền đại phu, câu chuyện về thời còn trẻ mang tên Bạch Y. Lão nói rằng thời đó, lão bị truy sát mà rơi xuống động phủ kia, người truy sát lão năm ấy bảy, tám phần e là lão nhân kia rồi.
Ánh mắt của Khương Hy lướt qua một vệt tinh quang, hắn như có như không mà nghĩ ngợi, thầm nhủ:
“Nhân quả này của lão Điền, ta có nên gánh không đây?”.
Gánh vác nhân quả thay cho người khác, đây là đại tội mà cũng là đại đức.
Mỗi người đều có nhân quả của riêng mình, thậm chí có kẻ nhân quả nặng
đến nỗi trải qua mấy đời cũng không thể giải quyết hết được.
Chưa kể, bản thân nhân quả còn mang theo nghiệp lực rất mạnh. Gánh đúng nhân quả thì tốt nhưng nếu gánh sai, dù có để nước sông Cửu Long tẩy lễ cũng không thoát được một chữ ‘chết’. Trong truyền thuyết, nghiệp lực cường
đại đến mức có thể dồn . . . tiên nhân vào chỗ chết, mà ‘tiên nhân’
trong miệng Khương Hy giống được ‘tiên nhân’ của phàm nhân sao?
Khương Hy rất muốn đưa tay lên tính thử một quẻ về việc này, là cát hay là
hung. Nhưng hắn lại do dự, một nửa là muốn tính, nữa kia thì lại không.
Nhỡ đâu nhân quả này là hung, liệu hắn có dám gánh nữa không? Bản thân
hắn cũng không chắc nữa.
Gánh thì hắn phải chuẩn bị tinh thần mà đối mặt với nghiệp lực.
Còn không thì trong lòng hắn liền sinh tâm ma.
Lựa chọn nào ở trên đối với con đường tu tiên cũng đều là thuốc độc cả. Cả
hai thứ trên đều là họa sát thân, mặt khác, trong người hắn hiện tại còn đang còn một luồng oán niệm chưa giải quyết đây.
Đắn đo rất lâu về sau, hắn mới cắn răng mà không bấm quẻ, hắn quyết định . . . gánh lấy cái nhân quả này.
Hôm nay, hắn phải đánh với lão nhân kia.
Quyết định này với hắn thật không đơn giản chút nào, hắn là một kẻ sợ chết,
tu vi chỉ mới Luyện Khí tầng hai, trong khi đối phương lại là cao thủ võ lâm, võ lực sánh ngang với . . . Luyện Khí tầng bảy đỉnh phong. Thực
lực hai bên chênh nhau không ít, hắn khó mà toàn mạng sau trận chiến
này.
Nhưng hắn vẫn quyết định gánh.
Bởi vì, hắn quý Điền đại phu. Nhân quả này, hắn nhận vậy.
Khương Hy nghĩ đến đây, hắn liền khẽ thở dài. Đột nhiên hắn giật mình mà nhìn về phía trước.
Một thân thể liền rơi xuống cạnh hắn.
Nửa trên . . . đã không còn, nơi đó chỉ có máu nhuộm cỏ xanh.