Nghe được giọng nói này, không chỉ Khương Hy mà cả Điền đại phu và phụ
nhân kia cũng quay lại. Điền đại phu rất ngạc nhiên, bởi lão không nghĩ
một thiếu nữ nhỏ bé như thế này mà lại can đảm không ngờ. Phụ nhân thì
khỏi nói, chỉ cần có người đưa tay ra giúp đỡ thôi là nàng đã mừng lắm
rồi, lòng nàng liền ấm lên một chút.
Vài giây phút trước, nàng
quả thật thất vọng vô cùng . . . bởi trong đám đông có không ít người
quen của nàng. Thậm chí còn có cả họ hàng và hàng xóm, nhưng hôm nay thì thế nào? Phu quân nàng trở bệnh liền không ai dám giúp. Đừng nói tình
làng nghĩa xóm, đến cả tình thân đó giờ . . . cũng chỉ thế mà thôi.
Thiếu nữ kia mặt nàng đỏ ửng lên, nàng liền xấu hổ bởi không chỉ ba người Khương Hy mà còn rất nhiều người đang nhìn nàng.
Nàng vốn dĩ hô lên không phải là tự phát mà bởi nàng nhận ra Khương Hy. Điền đại phu lúc này danh tiếng ở Linh Vân trấn rất cao, không người không
biết nhưng Khương Hy mới là mấu chốt để nàng phải lên tiếng.
Tại sao lại là Khương Hy? Hắn biết nàng chứ?
Dĩ nhiên hắn biết bởi hắn đã từng xem bệnh cho nàng và cả cho bà bà của
nàng. Nhờ bà bà của nàng mà hắn mới biết được chân tướng của dịch bệnh
này.
Khương Hy tự nhiên phát hiện ra thiếu nữ kia có chút lúng túng, hắn liền cười một tiếng rồi nói:
"Đa tạ cô nương".
Nghe thấy Khương Hy, thiếu nữ liền đỏ mặt hơn đáp:
"Khương đại phu . . . đừng khách khí, tiểu nữ chỉ làm những chuyện nên làm mà thôi".
Hắn cười cười không đáp, lúc này Điền đại phu cũng tới sau gấp gáp mà nói:
"Tiểu cô nương, chuyện chào hỏi để sau được chứ? Lão phu đang gấp, người này đang rất nguy kịch rồi. Phiền cô chỉ đường cho".
Nghe vậy, thiếu nữ liền tỉnh lại, nghiêm túc nói ra:
"À vâng, mời hai vị đại phu theo tiểu nữ".
Điền đại phu gật nhẹ đầu đáp:
"Tiểu cô nương, lão phu đa tạ".
Sau đó lão quay đầu lại ra hiệu cho nhóm người khác mang theo trung niên
nhân. Điều đáng nói ở đây là trung niên nhân kia không cựa quậy gì mà
tựa như phó mặc tất cả cho số phận vậy, bởi vì hắn bất tỉnh rồi. Không
phải do đau liền bất tỉnh mà là Điền đại phu thi châm ép hắn bất tỉnh.
Đối với y sư, cưỡng ép người bệnh là đại kỵ nhưng lấy tác phong Thần Y mà
nói, cái này không đáng kể. Lão chỉ cần giữ lấy cái mạng của trung niên
nhân là được.
Nhà của thiếu nữ đó không ngờ lại khá gần, mọi
người đi bộ chưa đến một phút liền đã đến nơi. Ngôi nhà của thiếu nữ
tương đối nhỏ, lại trông khá cũ kỹ nhưng sạch sẽ vô cùng. Để nói đúng về ngôi nhà này thì phải dùng đến từ ‘cổ’ để hình dung, ‘cổ’ mà không
‘cũ’.
Ngôi nhà có một cái sân nhỏ, ở trước sân có một lão bà đang quét, dáng vẻ có chút yếu đi. Khương Hy thấy vậy trong lòng khẽ thở
dài, lẩm bẩm nói:
"Vẫn là không kịp".
Nhìn thấy lão bà, thiếu nữ liền hoảng hốt mà chạy lại nói:
“Bà bà, người đang bệnh, sao lại ra đây?”
Lão bà nghe thấy tiếng liền ngẩng đầu lên, một tay đỡ lưng hiền lành mà đáp:
“Tiểu Qua Qua về rồi đấy à”.
“Vâng, con về rồi. Bà bà, sao người lại ra đây?”, thiếu nữ từ tốn đáp nhưng cũng không quên câu hỏi trước.
Lão bà cười đáp:
“Bà bà không sao . . . bà bà nằm một chỗ quá không thoải mái, nên vận động vẫn tốt hơn nhiều”.
Sau đó lão bà nhìn ra sau lưng thiếu nữ thì nhận thấy một đám người theo
sau, đi đầu là một già một trẻ. Lão bà nhận ra người trẻ hơn liền giật
mình, mở miệng chào hỏi:
“Khương đại phu tới chơi, lão không kịp tiếp đón”.
Khương Hy cười đáp:
“Bà bà đừng khách sao, là chúng ta có chuyện cần nhờ, chúng ta thất lễ mới đúng”.
“Ý Khương đại phu là thế nào?”, lão bà khó hiểu nói.
“Chuyện không dài nhưng ta không có thời gian để nói . . . phiền bà bà cho lão bá và ta mượn một căn phòng để chữa bệnh”.
“Chữa bệnh?”, lão bà còn chút mơ hồ mà đáp.
Thiếu nữ bên cạnh thấy vậy liền nói:
“Bà bà, lát nữa con sẽ giải thích cho người, người để họ mượn phòng đi . . . Vị đại bá kia có chút gấp rồi . . .”
Lão bà nghe hết câu liền nhìn về phía sau, thấy trung niên nhân lão mới
hoàn toàn hiểu chuyện, không nhiều lời mà nhanh chóng đưa mọi người vào
một căn phòng trống. Căn phòng này rất sạch sẽ nhưng lại không có người
ở.
Bằng chứng là trên giường chỉ có một tấm sạp gỗ mà không có
nệm, đáng nói là trên đó không có một chút bụi bẩn nào. Lúc Khương Hy
cùng mọi người vào thì thiếu nữ mới nhanh chóng lấy tấm nệm từ trong tủ
trải ra.
Sau khi cẩn thận đặt trung niên nhân xuống giường, phụ
nhân kia liền nắm chặt tay hắn không buông. Điền đại phu nhận thấy điều
đó, lão liền trầm mặc.
Mọi người thấy lão trầm mặc thì không ai
dám lên tiếng nữa, họ sợ sẽ cắt mạch suy nghĩ của lão, đến cả việc di
chuyển họ cũng không làm. Một lát sau, Điền đại phu nói:
“Tất cả rời khỏi phòng, đại nhãn tử ở lại”.
Nghe lời này, mọi người liền bình thường không có gì đáng bàn, dù sao chữa
bệnh quan trọng nhất vẫn là không gian yên tĩnh. Nhưng ở đây có một
người nhất quyết không chịu, đó là phụ nhân, nàng còn tưởng là nghe lầm, nàng liền nói:
“Điền đại phu, người không bỏ sót ta đấy chứ?”
“Lão phu không bỏ sót, ngươi . . . cũng ra ngoài đi”.
“Không, ta không đi . . . ta phải ở bên tướng công của ta”, nàng liền kích động mà lên tiếng.
Điền đại phu thở dài, nói:
“Ài . . . ngươi yên tâm, lão phu chữa được . . .”.
“Điền đại phu, ta . . . tin ngài nói được làm được nhưng ta vẫn muốn ở cạnh tướng công”, phụ nhân kiên quyết nói ra.
Điền đại phu liền bất đắc dĩ không biết nên nói gì, lão suy nghĩ một hồi liền quay qua nói với thiếu nữ chủ ngôi nhà:
“Tiểu cô nương, thật thất lễ nhưng lão phu có thể nhờ cô một chuyện được chứ?”
“Điền đại phu cứ việc nói, nếu có thể . . . tiểu nữ sẽ giúp”, thiếu nữ cẩn thận mà đáp.
Sắc mặt Điền đại phu liền giãn ra, trông rất hòa ái, lão cười đáp:
“Không có chuyện gì lớn, lão phu muốn là một chậu nước ấm và một chậu nước nóng”.
“Hả?”, thiếu nữ mở to mắt mà nhìn lão.
“Là một chậu nước ấm và một chậu nước nóng”, Điền đại phu nhắc lại.
“ . . . Vâng, tiểu nữ sẽ làm ngay”.
Thiếu nữ chậm chạp mà đáp, vẻ mặt nàng có chút mờ mịt. Nàng thầm nhủ yêu cầu
này sao tựa như dành cho . . . thai phụ sắp lâm bồn vậy. Sau đó nàng
liền lắc đầu, không suy nghĩ lung tung nữa mà tranh thủ đi chuẩn bị.
Lúc này, Điền đại phu quay trở lại, nhìn phụ nhân như muốn nói gì đó nhưng
lại không nói ra lời. Khương Hy thấy vậy liền thở nhẹ ra một hơi, ngồi
xuống cạnh phụ nhân mà nói:
“Đại thẩm, ngươi . . . có con chứ?”
Phụ nhân bất ngờ với Khương Hy đột nhiên ngồi cạnh, càng bất ngờ hơn với câu hỏi của hắn, nàng đáp:
“Ta cùng tướng công có hai đứa”.
“Vậy chúng đâu?”, Khương Hy nói.
“Chúng đang ở nhà . . . Khương đại phu hỏi thế là ý gì?”, phụ nhân không hiểu, nhìn hắn mà đáp.
Khương Hy nói ra:
“Hai người đi lâu như vậy, bọn trẻ ở nhà sẽ lo lắm . . . đại thẩm vẫn nên về với chúng một chút”.
Phụ nhân lắc đầu nói:
“Không, ta sẽ ở đây với tướng công”.
Khương Hy thở nhẹ ra, hắn nói:
“Đại thẩm, phu quân của ngươi không sao đâu, lúc ngươi quay lại phu quân ngươi cũng đã được chữa khỏi rồi”.
“Nhưng . . .”, phụ nhân do dự đáp.
“Đại thẩm, phu quân ngươi hẳn cũng mong ngươi về với bọn trẻ lắm”, Khương Hy nói.
Điền đại phu nghe đoạn đối thoại này âm thầm tặc lưỡi, lão không nghĩ tới
một chiêu này. Chiêu này của Khương Hy là đánh vào tâm lý của người làm
mẹ, đứa con là trên hết. Điền đại phu một đời một thân một mình, đương
nhiên không rõ chuyện này, lão . . . cũng hiếm khi mà chứng kiến được
cái gọi là tình mẫu tử.
Thật tình mà nói thì đây cũng là do
‘duyên’ của lão Điền có chút đen. Người lão thân thiết nhất chỉ có lão
Hoàng và Tứ nương. Ngặt nỗi trong số hai người này, một người thì mất
chồng không con, một người thì mất con, một thân một mình mà nuôi đứa
cháu. Hằng ngày nói chuyện với hai người này, lão nhận ra được tình mẫu
tử mới là lạ.
Tuy trong quá khứ lão cũng có mẹ nhưng lão rời nhà
rất sớm, thời gian qua đi, ký ức về thời gian đó cũng không còn lắng
đọng lại bao nhiêu.
Tuy lão thầm khen thế nhưng lão cho rằng
chiêu này của Khương Hy vẫn chưa đủ ‘đô’, bởi vì phụ nhân kia vẫn nhất
quyết không chịu đi. Lão thầm nhủ:
“Thôi thì giữ lại . . . “
“Được rồi, ta sẽ trở về”, phụ nhân đáp.
“Hả?”
Điền đại phu trố mắt ra mà nhìn phụ nhân, dáng vẻ không thể tin được. Tiếng
thất thố này của lão Điền cũng không nhỏ, lập tức khiến phụ nhân cùng
Khương Hy giật mình mà nhìn lão. Phụ nhân nhìn lão một chút rồi cúi đầu
nói:
“Điền đại phu, ta sẽ trở về nhà lo cho bọn trẻ . . . tướng công của ta đành nhờ đến ngài vậy”.
Điền đại phu có chút ngập ngùng đáp:
“À . . . ừ, cứ giao cho lão phu”.
Phụ nhân thở ra một hơi yên tâm rồi cũng cáo lui. Điền đại phu vẫn một mặt
không hiểu, rõ ràng là phụ nhân kia cương quyết ở lại mà, sao lại có thể chuyển biến nhanh như vậy. Mặt khác, dường như lão thấy mặt phụ nhân đó có chút . . . phiếm hồng. Sau đó lão nhìn Khương Hy gấp gáp nói:
“Đại nhãn tử, ngươi đã làm gì?”
Khương Hy một mặt vô tội nói ra:
“Lão bá, ta . . . chỉ khuyên nhủ bình thường thôi mà”.
Điền đại phu mờ mịt mà nói:
“Khuyên nhủ . . . bình thường?”
Khuyên nhủ bình thường mà khiến một người cương quyết như thế chuyển biến ý định sao?
Còn nữa, nét mặt phiếm hồng đó là sao?
Khương Hy nhìn Điền đại phu mà thầm thở dài. Hắn đúng là khuyên nhủ bình
thường thật, nhưng là mặt ngoài thôi, bên trong thì hắn có ăn gian một
chút. Qua vài câu đối thoại thôi Khương Hy cũng biết phụ nhân kia quả
thực vẫn quan tâm đến con như bao người khác nhưng tâm thần nàng hiện
tại thật không ổn.
Phu quân rơi vào tình trạng nguy hiểm tính
mạng mà tâm thần của nàng bình thản thì mới đáng lo. Khương Hy hiểu Điền đại phu bất đắc dĩ mới phải ‘đuổi’ hết mọi người ra, dường như loại y
thuật mà lão sẽ sử dụng có lẽ tương đối tà môn, người ngoài không nên
biết. Vậy nên khi khuyên nhủ phụ nhân, hắn đã vận Sắc Dục thiên lên,
không phải để hại người như hắn đã làm với Lâm Thanh Đình mà là để tản
đi lo lắng của nàng.
Kết quả thành công ngoài dự liệu, mỗi một
lời của Khương Hy nói ra đều mang một loại dụ hoặc ngầm nào đó khiến
người nghe liền mê mang mà mất tập trung. Phụ nhân không những rơi vào
tình trạng đó mà nàng còn ảo tưởng hắn đang quyến rũ nàng. Cũng chính vì suy nghĩ đó mà bản năng tội lỗi của người làm mẹ mới trỗi dậy, nàng
liền tức tốc mà cáo lui trở về.
. . .
. . .
Phụ
nhân rời đi, thiếu nữ cũng đã mang hai chậu nước theo lời Điền đại phu
đến, lão liền lập tức chuẩn bị mọi thứ để bắt đầu chữa trị. Lão ra hiệu
cho Khương Hy sắp xếp bàn lại ngăn nắp rồi . . . đỡ trung niên nhân lên
đó. Khương Hy còn tưởng hắn nghe lầm, bèn hỏi lại:
“Lão bá . . . người có nhầm với giường không?”
Điền đại phu nghe vậy liền đáp:
“Không nhầm đâu, là bàn”.
Khương Hy trầm mặc một lúc rồi gật đầu, làm theo lời lão đỡ trung niên nhân
lên bàn. Trung niên nhân vẫn đang trong tình trạng bất tỉnh nhân sự, xem ra Điền đại phu rất nặng tay. Bệnh nhân đã ở tình trạng sẵn sàng, thuốc thang hắn cũng đã chuẩn bị xong, việc bây giờ đều là của Điền đại phu.
ĐIền đại phu nhìn xung quanh rồi gật đầu cười hài lòng, lão bắt đầu mở cái
hộp thuốc ra. Khương Hy nghiêm túc mà quan sát, hắn rất tò mò không biết trong hộp có cái gì. Hắn hoàn toàn có thể sử dụng linh thức để tra xét
nhưng rất tiếc, hắn không thể. Linh thức của hắn không thể tra xét xuyên cái hộp thuốc này, bởi nó được làm từ một loại gỗ rất đặc biệt.
Gỗ này được gọi là Tán Linh Mộc, được làm từ một Linh Thụ có tên Tán Linh
Thụ. Loài Linh Thụ này trời sinh miễn dịch với linh thức. Ở tu chân
giới, Tán Linh thụ không hiếm có nhưng phẩm chất càng cao lại càng khan
hiếm. Hộp thuốc của Điền đại phu chỉ được làm từ Tán Linh Thụ cấp thấp
mà thôi, nhiều lắm cũng chỉ ngăn linh thức của tu sĩ Luyện Khí tầng sáu
là cùng.
Điền đại phu mở hộp thuốc và lấy dụng cụ ra. Khương Hy nhíu mày, thầm tự nhủ:
“Ít hơn ta nghĩ”.
Trong hộp thuốc không hề có linh dược hay bất cứ thứ gì thuộc hàng cao phẩm
cả, chỉ gồm vài con dao, kéo . . . và kim chỉ. Những thứ này trông rất
bình thường nhưng thực ra lại không bình thường chút nào. Đồ nghề của
Thần Y nào có bình thường chứ, những con dao rất đặc biệt, cán của chúng rất dài nhưng lưỡi thì lại ngắn cực kỳ. Còn kéo thì tay cầm chỉ cho vừa một, hai ngón tay vào là cùng, còn kim thì không những dài mà còn cong
như bình bán nguyệt.
Nhìn thế nào đi chăng nữa những thứ này
trông rất lạ mắt, loại trừ đi hình dạng thì chất liệu quả thực không
khác gì đồ dùng bình thường cả. Khương Hy không hiểu Điền đại phu sẽ sử
dụng những thứ này làm gì, hắn thấy lão cầm hết những thứ này rồi thả
vào chậu nước nóng. Sau đó từ trong túi áo lão lấy ra một bình sứ màu
lam rồi rắc thứ bột ở trong vào chậu.
Sau khi chuẩn bị xong xuôi, Điền đại phu hai tay chống lên mặt bàn mà nhắm mắt suy tưởng. Lão thở
nhẹ ra một hơi, sống lưng lão liền thẳng lại, khác hẳn với dáng vẻ
thường thấy của một lão nhân ngoài bảy mươi. Lão mở mắt ra, nghiêm túc
nhìn Khương Hy mà nói: