Trận chiến này khách quan mà nói là cuộc tấn công một chiều từ phía
quan binh nên đám thổ phỉ này thất thủ là chuyện không có gì bàn cãi cả.
Không bao lâu sau, toàn bộ đám thổ phỉ đã bị bắt trói hết lại mà tụ hợp chung một chỗ ở giữa sân, xung quanh không thiếu quan binh canh giữ nghiêm
ngặt. Bên cạnh đó, toàn bộ sơn trại lúc này đã toàn vẹn rơi vào kiểm
soát của quan binh rồi.
Đoàn người Khương Hy xuất hiện cũng vừa
vặn ở tình thế an toàn. Vị tướng lĩnh đang cưỡi ngựa chỉ huy thấy thế
ngay lập tức liền xuống ngựa rồi chạy đến quỳ xuống hành lễ cung kính
nói ra:
“Tiểu nhân tham kiến tiên nhân”
Vị tướng lĩnh này
là thống lĩnh binh lính của Thanh Hà trấn, đây là lần thứ ba Khương Hy
thấy hắn, vậy nên cũng không quá lạ mặt. Khương Hy vận chút linh lực
nâng hắn dậy mà nói ra:
“Ninh thống lĩnh tác phong rất nhanh nhẹn, mới đó mà đã đuổi kịp đến đây rồi”
Vị tướng lĩnh họ Ninh nghe vậy sắc mặt có hơi đỏ lên, hắn thành kính đáp:
“Tiên nhân quá khen, nhờ có mật báo của ngài mà Trương đại nhân mới nhanh chóng hạ lệnh cho tiểu nhân đi cứu viện”
Khương Hy gật đầu, sau đó, hắn liền bàn giao lại mười bảy đứa trẻ cho Ninh
thống lĩnh. Xác nhận toàn bộ đều vô sự, Ninh thống lĩnh ngay lập tức
liền ra hiệu cho toàn quân, trừ bỏ những người đang canh gác đám thổ
phỉ, quỳ xuống hành lễ với Khương Hy.
Cứu giúp mười bảy sinh mệnh mà Thanh Hà trấn bất lực, đây chính là đại ân.
Khương Hy không nói gì, chuyện này đối với hắn không có gì xấu cả mà hoàn toàn ngược lại. Tu đạo ở mặt tích cực liền nói là khám phá trường sinh chi
đạo, cảnh giới càng cao, ước thúc của tự nhiên nhiên cùng nhân quả liền
càng lớn.
Vậy nên tu sĩ muốn đi được xa, đi được cao hơn thì bắt
buộc phải có lực lượng giải quyết lực ước thúc kia. Phương pháp đơn giản cùng hiệu quả nhất chính là dùng tín ngưỡng của nhân gian gia trì lên
bản thân.
Khương Hy được nguyên một đạo quân thành kính tôn thờ dĩ nhiên sẽ sinh ra tín ngưỡng lực mà gia trì lên khí vận cho hắn. Đó cũng là lý do tại sao hắn muốn toàn Thanh Hà trấn phải thờ bái hắn a.
Tín ngưỡng của mười vạn dân chúng, loại dụ hoặc sao Khương Hy không ham được chứ.
. . .
Ninh thống lĩnh sau khi hành lễ xong liền đứng lên mà lấy ra trong túi một con hạc giấy rồi đưa cho Khương Hy mà nói:
“Bẩm tiên nhân, Trương đại nhân có vật đưa cho ngài”
Tiếp nhận lấy hạc giấy, Khương Hy lập tức vận linh lực lên mà thiêu đốt nó. Việc của nó đã xong, lưu lại cũng vô ích.
Tiếp theo, Khương Hy rút ra một mảnh giấy khác rồi gấp thành hạc giấy mà khẽ thì thầm. Sau đó, hắn mỉm cười đưa hạc giấy cho Ninh thống lĩnh rồi nói ra:
“Ninh thống lĩnh, phiền ngươi đem vật này cho Trương đại nhân, càng sớm càng tốt”
Nghe vậy, Ninh thống lĩnh liền cẩn thận tiếp nhận rồi cung kính đáp:
“Vâng, tiểu nhân sẽ tận tay chuyển lại cho Trương đại nhân”
Khương Hy gật đầu hài lòng, hắn quay sang nhìn Hùng Quân đang bị song đao kề cổ mà nói ra:
“Chuyện của ngươi bản thân ta sẽ quyết, ngươi không cần lo lắng, ngoan ngoãn
theo Ninh thống lĩnh về Thanh Hà trấn chịu tội là được”
Hùng Quân thở dài một hơi, biết chuyện này khó mà kết quả tốt được nên hắn quỳ xuống hành lễ nói ra:
“Đa ta tiên nhân đã khai ân”
Khương Hy gật nhẹ đầu, sau đó quay lưng rồi vận Đạp Vân Bộ mà hư hóa cơ thể
tiêu biến trong hư không. Ninh thống lĩnh thấy vậy liền chấn kinh không
thôi, miệng không nhịn được mà khen:
“Không hổ là tiên nhân”
Đột nhiên, đôi tai hắn khẽ động, thanh âm của Khương Hy bất giác mà vang vọng lên:
“Ngươi nên xuất phát sớm, vài ngày nữa ta sẽ trở về”
Hai bên thái dương Ninh thống lĩnh không biết từ bao giờ xuất hiện một vệt
mồ hôi chảy dài trên mặt, hắn vội vàng trấn định bản thân lại mà cung
kính nói ra:
“Vâng, thưa tiên nhân”
. . .
Rời khỏi Hắc Hùng Trại, thân hình Khương Hy ngay lập tức liền trở nên ngưng thực hơn mà tiến thẳng vào rừng sâu. Một ngày này hắn vận dụng linh lực tương
đối liên tục nên cơ thể bây giờ cần phải được nghỉ ngơi.
Hắc Hùng
Trại bị Thanh Hà trấn tập kích dĩ nhiên sẽ không giấu được ánh mắt của
Hương Vân Đường cùng Phong Phiên Cốc. Đôi bên chắc chắn sẽ cử người đến
thăm dò để kiểm chứng thực hư.
Khương Hy không sợ bọn chúng nhưng
bây giờ hắn cần yên tĩnh nghỉ ngơi, vậy nên giờ đây không còn nơi nào
đáp ứng được nhu cầu của hắn ngoài cái sơn động kia cả.
Bây giờ chỉ còn mình hắn cùng tiểu Hoàng nên không tốn bao nhiêu thời gian liền thành công mà tiến nhập trở lại sơn động.
Sau đó, Khương Hy không ngần ngại mà lập tức tiến vào trạng thái tu hành,
cũng cố cảnh giới Luyện Khí đỉnh phong cho vững chắc. Về phần tiểu
Hoàng, ăn xong đi ngủ là chuyện thường ngày nó quen thuộc rồi.
Bất quá hôm nay có chút ngoại lệ.
Khương Hy không phải tự nhiên không lý do để tiểu Hoàng ăn Phùng lão giả kia.
Mặc dù lão bị rút linh lực ra khỏi cơ thể, tu vi bị tiêu tán đi hết mà
trở về phàm nhân nhưng huyết nhục mấy chục năm được ôn dưỡng bằng linh
lực há là vật phàm.
Bản thân tiểu Hoàng không phải yêu thú bình
thường, nó được Khương Hy bồi đắp bằng không ít linh thạch cùng huyết
nhục yêu thú nên tu vi của nó tăng trưởng rất nhanh.
Hiện nay,
tiểu Hoàng về cơ bản là đã yêu thú đê giai đỉnh phong rồi, tương ứng với Luyện Khí cảnh tầng ba đỉnh phong của nhân loại. Huyết nhục của Phùng
lão giả hoàn toàn đủ điều kiện giúp tiểu Hoàng đột phá lên yêu thú trung giai.
Chỉ có điều lên được bậc nào của trung giai thì đành phải nhìn vào bản thân tiểu Hoàng rồi.
Một đêm này cứ vậy mà lặng yên trôi qua.
. . .
. . .
Ngày hôm sau, mặt trời một lần nữa đạt đến thiên đỉnh, cái nắng chói chang của mùa hè cứ vậy liền chiếu rọi xuống nhân gian.
Tiếng chim chóc ríu rít khắp nơi, tiếng xào xạc di chuyển của các sinh vật
sống trong khu rừng như được kích thích mà vang khắp Sơn Hương Lâm.
Không biết từ bao giờ, thành lũy kiên cố của Hắc Hùng Trại nay không còn bóng người đã bị dã thú chiếm giữ. Từng tiếng gào rú của chúng tựa hồ rất
khoái lạc, rất vui vẻ, cứ như cuối cùng cũng chiếm lại được mảnh đất
thuộc về chúng rồi vậy.
Đương nhiên những chuyện này Khương Hy
không cách nào biết cả, dù sao chính sự đã xong, hắn cũng không cần phải quản phần hậu sự làm gì.
Mở mắt ra chào ngày mới, Khương Hy đứng
dậy mà vươn vai một cái. Khí tức của hắn rốt cuộc sau một đêm củng cố
cảnh giới cũng ổn định trở lại. Ánh mắt hắn chuyển dời sang tiểu Hoàng,
phát hiện nó vẫn còn đang ngủ, Khương Hy liền yên tâm hơn.
Ngủ càng lâu, đột phá càng xa.
Ở cái trạng thái này, trừ phi bị đe dọa đến tử vong, còn không thì tiểu
Hoàng còn lâu mới chịu tỉnh. Thế là Khương Hy liền nhẹ nhàng bế nó lên
mà vuốt nhẹ một chút rồi ra khỏi sơn động.
Đi dọc khu rừng, cơ thể hắn tựa hồ có chút không thoải mái mà rục rịch qua lại. Bản tính hắn
vốn ưa sạch sẽ, chưa kể những ngày này hắn vẫn chưa tắm rửa nên chuyện
này xảy ra cũng là chuyện bình thường.
Cước bộ của Khương Hy dừng
lại, hắn khẽ nhắm mắt mà cảm ứng Thủy linh khí, xem thử gần nơi này có
con suối nào không. Hiện nay là mùa hè nên không cần nói cũng biết, Hỏa
linh khí phi thường nhiều.
Ngũ Hành tương khắc, Hỏa khắc Thủy nên
bản thân Khương Hy đối với mùa hè cũng không hảo cảm là bao. Cũng may là hiện tại hắn đang ở trong rừng, Mộc linh khí ít nhiều gì cũng hỗ trợ
kiềm chế Hỏa linh khí một hai.
Khoảng một đoạn thời gian sau,
Khương Hy mở mắt ra, tinh quang chói sáng được một lúc rồi ẩn đi, hắn
nhẹ nhàng di chuyển cơ thể mà đi về một hướng khác.
Hắn đi rất
lâu, tính toán có lẽ cũng khoảng hơn ba ngàn bước chân, hắn liền bắt gặp một con suối mát rượi. Nơi này chứa đựng Thủy linh khí phi thường
nhiều, bản thân hắn liền có cảm giác thân thuộc không thôi.
Sau
đó, hắn liền tìm đến một mỏm đá cao rồi nhẹ nhàng đặt tiểu Hoàng xuống
đó, hắn cũng khéo léo chọn một nơi có bóng mát một chút. Tiểu Hoàng bình thường thích phơi nắng nhưng nắng lúc thiên đỉnh thì không a.
Sắp xếp cho tiểu Hoàng xong, Khương Hy liền trút hết y phục của mình ra cho vào trong giới chỉ rồi nhảy thẳng xuống dưới một hồ nước suối.
Nơi đây là thượng nguồn nên hồ rất sâu, hắn không sợ bị đập đầu vào đâu
hết. Bất quá đột ngột tiếp xúc với làn nước lạnh liền khiến làn da hắn
có chút run rẩy không thôi nhưng cũng là run vì thoải mái.
Khương
Hy trồi lên nước mà tham lam hít lấy một ngụm khí lớn rồi lặn sâu xuống
đáy hồ. Càng xuống sâu bên dưới, nhiệt độ mỗi một lúc một giảm, ánh sáng cũng nhạt dần đi nhiều.
Mấy năm này hắn mặc dù không quá bận rộn
nhưng thời gian cũng không thừa thãi ra mấy mà . . . bơi lội. Nói ra thì có hơi buồn cười, thân là tu sĩ mà lại có ham muốn đi bơi lội, không
phải bị điên rồi chứ?
Nhưng biết sao được, Khương Hy tu luyện
ngoại trừ Phù Đạo để chiến đấu ra thì đạo lộ của hắn vẫn luôn luôn là
Dục Đạo, ham muốn gì thì thỏa mãn cái đó, tùy tâm mà làm, không cần phải câu nệ gì cả.
Muốn ăn thì ăn, muốn uống thì uống, muốn nuôi mèo
thì cứ việc nuôi, muốn bơi lội thì ai dám ý kiến. Con đường này hắn muốn đi, vậy thì hắn đi thôi, không vì lý do gì cả.
Mà kể cả không vì đạo của hắn đi nữa thì cái cảm giác được thả mình trong nước rất thoải mái, rất tự do và cũng rất khoái lạc.
Cái hồ thượng nguồn này rất rộng lớn, so với hồ linh thạch tại Thanh phủ
Linh Vân trấn thì rộng hơn khoảng tầm gấp ba lần. Khương Hy bơi lội ở
trong này rất thư thái.
Giữa lúc này, dị biến bỗng dưng phát sinh, mặt nước ở phía trên đầu hắn không biết vì lý do gì mà bắt đầu có chút
dao động. Hắn nhanh chóng gia trì linh lực lên cơ thể mà bơi lên khỏi
mặt nước.
Càng bơi lên trên, khóe miệng hắn cũng dần dần cong lên bởi hắn đã cảm ứng được rồi.
Nguyên lai là chuyện tốt.
Khương Hy đưa tay lên vuốt tóc ngược ra sau rồi bình tĩnh quan sát dị biến đang phát sinh . . . nơi tiểu Hoàng.
Xung quanh nó bây giờ tụ tập không biết bao nhiêu là đoàn khí màu vàng xen
lẫn huyết hồng, đây chính là yêu khí đặc trưng của tiểu Hoàng.
Bình thường, yêu khí của yêu thú nói chung thường dùng huyết hồng chi khí
làm tiêu chuẩn, ngoài ra nếu có thêm đoàn khí nào nữa thì đó là khí tức
đặc trưng của giống loài.
Màu vàng là của họ mèo.
Yêu khí tụ tập xung quanh nó được một đoạn thời gian liền bắt đầu di chuyển tạo thành vòng xoáy rồi dần dần mở rộng chu vi ra.
Theo đó, khí tức của tiểu Hoàng cũng tăng cao một cách khó tin, cái biên
giới vô hình ngăn cách kia ngay lập tức bị yêu khí xoắn nát đến không
còn một mảnh.
“Meo o o o . . .”
Một tiếng mèo kêu chấn động
như hổ gầm bỗng dưng vang lên, tạo thành một tràng âm kích chấn động cây cối xung quanh mà lan truyền khắp cánh rừng này.
Khương Hy thấy
vậy liền nhìn về một hướng khác, chim chóc cùng muông thú dưới một tiếng meo này liền như gặp đại họa mà bỏ chạy tán loại ở khắp nơi.
Hắn sảng khoái mà cười lên một tiếng.
Một tiếng kêu này đồng nghĩa với việc tiểu Hoàng đã tỉnh, nó há cái miệng
nhỏ của mình ra mà hút toàn bộ luồng yêu khí xung quanh vào. Bộ lông của nó liền óng ánh lên rất đẹp, tiểu Hoàng mệt nhọc phả ra một ngụm trọc
khí rồi bước ra trước ánh nắng mà duỗi mình.
Khương Hy phóng linh thức ra tản về phía nó mà tra xét tình huống thế nào. Kết quả liền làm hắn kinh hỉ không thôi.
Tiểu Hoàng vậy mà đột phá lên yêu thú trung giai hậu kỳ, đối ứng với nhân
loại thì đã ngang ngửa với tu sĩ Luyện Khí cảnh tầng sáu rồi.
Chưa kể với lợi thế tiên thiên của yêu thú về mặt thân thể thì tiểu Hoàng
bây giờ liều mạng cũng có thể đấu với tu sĩ Luyện Khí cảnh tầng bảy một
trận.
Khương Hy hiểu huyết nhục của Phùng lão giả rất có lợi cho
tiểu Hoàng nhưng không ngờ rằng nó lại có thể tận dụng được đến bực này.
Đây không phải nói lên tiểu Hoàng rất có thiên phú sao?
Thân làm chủ, Khương Hy không phủ định chuyển này, tiểu Hoàng đích thật có
thiên phú. Nếu không trong vòng một năm làm sao nó từ gia súc mà biến
thành yêu thú trung giai được.
Ánh mắt hắn lướt qua một tia tinh quang, hắn hướng tiểu Hoàng nói ra:
“Tiểu Hoàng, xuống đây nào”
Đôi tai nhỏ khẽ động đậy, tiểu Hoàng vươn cái cổ ngắn của mình ra phía
trước mà tìm lấy thân ảnh Khương Hy. Phát hiện bên dưới toàn là nước, nó liền meo lên một tiếng chán nản không thôi.
Đột nhiên, chân trước của nó bất giác đưa lên mà che mũi, nó vội vàng nhìn lại thân thể mình, khắp nơi liền chi chít các vết nhầy đen hôi thối thì không tình nguyện
mà nhảy xuống dưới hồ nước.
Thấy vậy, Khương Hy cười ra một tiếng mà vận linh lực lên bắn về phía tiểu Hoàng mà hỗ trợ gột rửa một phen.