Chương 0: Lời mở đầu (nên đọc). Chào các đạo hữu đã đến với Huyền Lục, mục đích mình viết ‘lời mở đầu’
này như là một lời chào mừng các đạo hữu đã ghé thăm truyện của mình,
đồng thời cũng là nơi khuyến cáo nhẹ về truyện. Truyện của mình có thể
sẽ không hợp gout với nhiều người nhưng mình viết chủ yếu là muốn để lại một cái gì đó đại diện cho mong ước ‘viễn vông’ mà từ nhỏ hay đến lúc
lớn mình vẫn mơ ước dù nó khó mà thành hiện thực được.
Vậy nên
đây tự nhiên cũng là truyện đầu tay của mình. Truyền đầu tay dĩ nhiên sẽ có một số sai sót nhưng theo thời gian viết mình sẽ cố khắc phục.
Dưới đây là một số khuyến cáo:
Thứ nhất: Truyện không hậu cung, không ngựa giống. Mình đặc biệt không thích hai loại này nên truyện mình tuyệt sẽ không có.
Thứ hai: Truyện mình có một thể loại tương đối hiếm xuất hiện trong văn
học, nhất là văn học phương Đông mặc dù dạo gần đây cũng đã có nhiều tác giả và tiểu thuyết gia bắt đầu đá sang nhưng số lượng cũng không nhiều. Thể loại này tương đối mặn với đại đa số đạo hữu nhưng nó là thể loại
gì thì mình không nói bởi vì còn chưa đến lúc khui. Các đạo hữu lưu ý là được. Bonus là ở Trung không có tên để gọi cho thể loại này (hoặc ít
nhất là mình không biết, dù đã tra google).
Thứ ba: Main không vô địch.
Thứ tư: Truyện không YY, đời sống thực tế của mình vẫn thoải mái lắm, thi
thoảng có chút stress nhưng cũng không đến nỗi phải viết để giải tỏa.
Thứ năm: Truyện đan xen với sinh hoạt phàm nhân nên trong những chương đầu
ít xuất hiện các yếu tố tu luyện hay mới vào là đánh nhau như truyện bên Trung. Trong truyện sẽ có các yếu tố về món ăn hay danh lam thắng cảnh
hay một vài địa điểm du lịch được lấy ra từ đời sống hằng ngày của mình
(khụ khụ, ngại quá) + một vài danh nhân trong lịch sử Việt Nam.
Thứ sáu: Về yếu tố ra chương thì nếu thuận lợi có thể là 1 chương/ngày, lâu thì 2-3 ngày mới có chương. Tệ hơn thì 1 tuần 1 chương. Các đạo hữu
thông cảm, công việc của mình khá là nặng, chạy dự án liên tục, thời
điểm rảnh rỗi mới có thể viết được nhưng mình sẽ cố đảm bảo chất lượng
chương.
Thứ bảy: Về chất lượng chương như nói ở trên thì 1 chương mình viết trung bình rơi vào 2500-3000 chữ, chương nào có hứng thú mình có thể viết lên 4000-5000 chữ vẫn không sao. Mình không học hay làm
việc ở các vị trí liên quan đến viết lách nên tốc độ viết truyện của
mình có thể sẽ không bằng những tác giả khác.
Thứ tám: Mình sẽ
không bỏ truyện, nội dung mình cũng đã xây dựng kha khá rồi, mặc dù đại
cương nộp chỉ là một phần trong số đó (Khụ khụ, ad nào thấy nhớ mắt nhắm mắt mở, một số nội dung giữ bí mật vẫn thú vị hơn mà)
Thứ chín: Mình vốn không vội nên truyện . . . cũng không vội, mình sẽ cố gắng để tình tiết không phải quá chậm.
Thứ mười: Các đạo hữu đọc truyện hãy comment giao lưu cho rôm rả nhé nhưng
nhớ comment lịch sự, đọc truyện vì giải trí nhưng đừng để rơi học thức,
nhân phẩm và mặt mũi nhé.
Ở trên là mười điều khuyến cáo của
mình, nếu đạo hữu nào không thích thì có thể bấm nút quay lại để tìm đến một bộ truyện phù hợp với mình hơn. Xin cảm ơn!
Một lần nữa, chào mừng các đạo hữu đến với Huyền Lục. Chúc các đạo hữu có một khoảng thời gian đọc truyện vui vẻ.
Ký tên,
Vệ Huyền Hy.
. . .
. . .
Chương 1: Đại Nhãn tử Tự cổ vạn năm, Huyền Lục chiếu viết Huyền Đô Đại Lục tu chân giới thịnh hành, người người tu luyện. Hai ngàn năm trước, Ma đạo hoành hành, tận
diệt nhân gian, máu lửa khắp nơi, oán hận ngập trời.
Cổ Linh môn
dẫn đầu chư môn chính phái công phạt ma đạo, năm đó tử thương vô số,
cuối cùng chính đạo lấy thương đổi thương đẩy lùi ma đạo vào vùng viễn
Tây Huyền Đô. Nhân gian yếu thế oán hận, không chịu cam lòng trước đại
chiến đã liên hợp lại tạo thành Nhật – Nguyệt – Tinh Tam Đại Hoàng
Triều, cộng đồng chính đạo thủ vững nhân gian, ngăn chặn ma đạo.
. . .
. . .
Đại Nguyệt Hoàng Triều.
Nguyệt Hải Thành.
Trong con hẻm nhỏ không người qua lại, một lão nhân lớn tuổi dáng người nhỏ
bé mặt tồn các đốm đồi mồi, râu tóc bạc trắng, dáng người hơi khom, chân đứng hơi khụy gối, hai chân tạo hình chữ bát rất bắt mắt. Lão nhân hai
tay bắt sau lưng, ánh mắt đang nhìn về góc hẻm, dù lớn tuổi nhưng đôi
mắt của lão đặc biệt khác người, nó rất sáng.
Ánh mắt ấy đang
nhìn về một cái ‘xác’, ít nhất theo lão là vậy. Lão nhân trầm mặc một
đoạn thời gian rồi mời quyết định lại gần, vươn cánh tay khô gầy ra kiểm tra. Đột nhiên mắt lão liền ngưng lại, đưa tay chạm động mạch tại cổ.
Lão bất ngờ nói ra:
“Ồ, còn chưa chết”
Thu tay về, lão
liền trầm mặc một hồi rồi đứng dậy quay lưng đi về hướng con đường lớn.
Một lát sau, một thanh niên trẻ tuổi chạy vào, mang cái ‘xác’ vác trên
vai rồi đi ra. Ở đầu đường, lão nhân đang đứng đợi, thấy thanh niên nhân liền ra hiệu đi theo.
Một lát sau, hai người một ‘xác’ đứng
trước một tiệm thuốc, tiệm thuốc này nằm ngay tại một ngã tư đông người
qua lại, ở ngoài treo một biển hiệu bằng gỗ cũ, trên đó ghi ba chữ.
Điền y quán.
Thanh niên nhân mang cái ‘xác’ đi vào y quán, thuận đường mà vào hậu viện rồi đặt lên giường. Lão nhân kiểm tra lại một lần nữa, quay lưng lại ném
một túi bạc cho thanh niên.
“Được rồi, công của ngươi đây”
“Đa tạ, Điền đại phu”, thanh niên nhân cười nói, sau đó liền cúi chào rồi đi.
Lão nhân không có ý giữ lại, cũng không thèm nhìn tiếp mà ánh mắt lại
chuyển về cái ‘xác’, à không, là một thiếu niên. Theo đánh giá của lão,
thiếu niên này tầm mười lăm tuổi, quần áo tả tơi nhưng lão có thể nhận
ra, chất liệu hạng trung, xuất thân không đến nỗi kém. Làn da có nhiều
vết tím bị đánh đập, một vài nơi còn tồn vết máu khô, làn da trắng noãn
lại khiến các vết thương này càng rõ rệt hơn.
Lão nhân nhíu mày,
thầm nghĩ con cái nhà nào lại bị đánh thảm như thế này, nghĩ mãi không
ra liền lắc đầu rồi quay lưng đi lấy thuốc chữa trị. Một hồi sau, trên
người thiếu niên khắp nơi liền là vết băng, trang phục cũng đã được thay bằng một bộ khác, màu nâu sờn cũ, còn bộ trang phục kia lão liền vứt bỏ không suy nghĩ.
Lão nhân ngồi đợi thêm một khoảng thời gian, không thấy thiếu niên sẽ có dấu hiệu tỉnh lại, lão liền đóng cửa ra ngoài.
Lão nhân rời đi được một lúc, ở trên giường, thiếu niên liền có chút cử
động, chợt gương mặt liền co lại, lộ vẻ thống khổ, hai tay run rẩy đưa
lên ôm đầu lăn qua lăn lại, thân hình co rúm lại một hồi liền đình trệ
lại, thở dốc ra, thiếu niên tỉnh lại rồi.
“Lão phu còn sống?”, thiếu niên mở miệng, sau đó liền cảm thấy không đúng, giọng này không phải của hắn.
Hai tay đầy băng bó đưa lên sờ soạng trên người rồi lại sờ mặt, thiếu niên
liền nhíu mày lại, đau, cả người đều đau. Thiếu niên liền sững sờ:
“Lão phu lại đau? Đây là thế nào?”
Thiếu niên nhìn quanh liền phát hiện thau nước bằng đồng cạnh đầu giường,
liền dùng tay chống người dậy, gắng gượng chịu đau nhìn về mặt thau.
Bỗng nhiên, gương mặt hắn liền dại ra.
Đây là ai?
Lão phu đâu?
Đây là đâu?
Vô số ý nghĩ hiện ra trong đầu thiếu nhiên, bất giác, thiếu niên liền nhìu mày, vô số ký ức dần dần xuất hiện trong đầu hắn. Thiếu niên đưa tay
còn lại đưa lên lay lay ấn đường, có chút phiền não.
Hắn ngẫm một chút liền nhìn lại mặt thau, nhìn kỹ lại dung mạo của cơ thể
này. Thiếu niên liền gật đầu hài lòng, mi thanh mục tú, làn da trắng như ngọc, đôi mắt có chút to hơn người thường, hắc bạch phân minh, gọi
chung là tiểu bạch kiểm.
Thiếu niên nhìn quanh căn phòng hắn đang nằm. Căn phòng không quá lớn, bày trí đơn giản, trong không khí mang
thoang thoảng mùi thuốc, hẳn là đang ở một tiệm thuốc. Thiếu niên liền
nằm xuống dưỡng thương rồi tiêu hóa một chút ký ức ở trong đầu.
. . .
Hiện tại, cơ thể của người thiếu niên này đang cư ngụ một linh hồn, hay nói
đúng hơn là linh hồn này đã dung hợp với linh hồn của người thiếu niên.
Bản thân linh hồn này đời trước là một trong ngũ đại trưởng lão của Cửu
Tiêu Tông – một vị Nguyên Anh sơ kỳ tu sĩ.
Cửu Tiêu Tông là một
trong Thập đại chính phái ở Huyền Đô Đại Lục, Cửu Tiêu Tông có rất nhiều trưởng lão, hầu hết là từ Kim Đan cảnh trở lên, duy chỉ có ngũ đại
trưởng lão là địa vị đặc thù. Ngũ đại trưởng lão chưởng quản Chấp Pháp
điện, Công Thư lâu, Giới Ngục sơn, Đan Dược viện và Pháp Khí viện. Linh
hồn này đời trước là trưởng lão chưởng quản Công Thư lâu – Phù Linh chân nhân.
Vài ngày trước, Phù Linh chân nhân thọ nguyên hao hết mà
tọa hóa. Tin tức đã truyền đến cao tầng Đại Nguyệt Hoàng Triều, không
bao lâu nữa sẽ đến Nguyệt Hải Thành. Phù Linh chân nhân vẫn lạc đem lại
sự kinh động đến các môn phái khác.
Phải biết Nguyên Anh tu sĩ là cấp bậc lão tổ ở tu chân giới, ít khi hiện thế nhân gian. Một vị vẫn
lạc cũng đủ oanh động cả ngoại giới một đoạn thời gian.
Còn thân
thế của cơ thể này thì sao? Chủ nhân của cơ thế này là một tiểu nhị tại
một kỹ viện ở Nam Thành Nguyệt Hải Thành. Xuất thân không rõ, từ nhỏ đã
sống lang bạc, bị kẻ xấu lừa bán làm nô lệ, về sau được tú bà của kỹ
viện mua lại làm tay chân phục vụ.
Nào có ngờ lại lọt vào mắt của đại nhân vật, số phận của thân thể này trực tiếp bị hãm hại và bị đẩy
thành kỹ nam. Kể từ đó, kỹ viện bắt đầu có nữ nhân qua lại.
Đố
kỵ, ganh ghét, cạnh tranh ở kỹ viện ngày một lớn. Người thiếu niên này
liền gặp phải ám toán rồi bị vứt bỏ trong con hẻm ở Bắc Thành
. . .
Tiêu hóa một hồi sắc trời liền tối, lão nhân kia liền quay trở lại căn
phòng, trên tay mang theo một chén cháo, nhìn thấy vị thiếu niên kia nằm trên giường, mắt hướng về trần nhà, ông lão cười nói:
“Đại nhãn tử, trong người thấy thế nào?”
Đại nhãn tử?
Thiếu niên nghe thấy liền kỳ lạ nhưng cũng nhanh mà chấp nhận. Đến tên của cơ thể này hắn còn không biết, lão nhân gọi sao cũng được. Thiếu niên
gượng người dậy, lão nhân vội đặt chén cháo xuống rồi lại đỡ hắn. Sau đó lão kéo cái ghế đẩu lại mà ngồi
“Đã ổn hơn nhiều rồi, đa tạ lão huynh đã cứu mạng”, thiếu niên đưa tay hành lễ đáp.
Dù kiếp trước tu vi thông thiên thế nào thì bây giờ hắn cũng chỉ là thường nhân, thiếu niên không thấy có gì mất mặt khi hành lễ cả.
“Lão huynh?”
Nghe thấy hai chữ này, lão nhân liền cười ha hả, tay vỗ vào đùi liên tục.
“Đại nhãn tử, lão già ta nhìn thế nào cũng ra dáng một kẻ gần đất xa trời
rồi, ngươi gọi ta hai tiếng ‘lão huynh’, có khi nào bị người đánh đến
chập mạch rồi không?”
Thiếu niên liền thất thố, quên rằng hiện
giờ hắn chỉ mới mười lăm tuổi thôi, đối phương nhìn thế nào cũng ngoài
bảy mươi rồi. Thiếu niên giả vờ ho khụ khụ bình ổn vài tiếng liền nghĩ:
“Lão bá . . .”
“Khoan đã”, lão nhân khoác tay
“Trước ta kiểm tra thân thể ngươi một chút, những chuyện khác để nói sau”
Nghe vậy thiếu niên liền không nói gì nữa, ngoan ngoãn nằm xuống đưa tay ra
cho lão nhân bắt mạch và kiểm tra thương thế. Lão kiểm tra cũng không
được bao lâu, sau đó nói:
“Mạch tượng ổn định, cơ thể không có vấn đề gì, tĩnh dưỡng vài ngày liền khỏi”
Nói xong câu này, một già một trẻ hai mắt nhìn nhau, không gian liền tĩnh
lặng, ngoài trời gió nhẹ, tiếng cây đung đưa, một tiếng chim hót nhẹ rồi bay đi. Thiếu niên là người đầu tiên phá không gian tĩnh lặng này.
“Lão bá, nơi đây là . . .”
“Nơi đây là tiệm thuốc của lão già ta, gọi là Điền y quán, lão già ta tên là Điền Y”.
Lão nhân họ Điền nghĩ nghĩ một lát rồi nói tiếp:
“Mặt khác, nếu ở ngoài ngươi nghe người khác gọi ta là Bạch gia thì cũng
đừng ngạc nhiên. Họ của ta vốn không phải là Điền mà là Bạch, Bạch Y.
Ngươi nhìn xem ta cả người có chỗ nào trắng, đành cải danh lại họ Điền”
Cải danh đổi họ đối với phàm nhân mà nói nếu không phải là trọng phạm thì
bình thường không ai lại muốn làm thế. Phàm nhân khác tu sĩ, thọ nguyên
của họ rất thấp, mục đích nhân sinh cũng khác hoàn toàn. Bởi vậy mới
phải sinh con đẻ cái kéo dài hương hỏa.
Điền đại phu cả đời không vợ không con, lão không có ý định này liền đổi họ, nhà lão vốn ở một
thôn nghèo, cha mẹ làm nghề nông, lão cố gắng một đời mới thành đại phu, ‘Điền Y’ – Bỏ ruộng hành y, cũng là một cái tên có ý nghĩa.
“Đại nhãn tử, ngươi là ai?”, Điền đại phu hỏi
“Lão bá, ta họ Khương, tên gọi là Hy”, thiếu niên cười đáp
Trong ký ức của hắn kỳ thực không nói rõ thiếu niên này tên gì bởi chính
thiếu niên này cũng không nhớ tên của mình, hắn liền lấy cái tên này.
Đời trước hắn họ Khương, hắn từng tự nhủ nếu có hậu nhân hắn sẽ lấy cái tên này để đặt. Đáng tiếc, cuối cùng hắn vẫn là đơn thân mà chết. Hắn hy
vọng cái tên này sẽ có tác dụng về sau. Mặt khác, đời trước hắn còn vài
nhân quả chưa giải quyết được, vậy liền để đời này gánh đi. Từ nay về
sau, hắn là Khương Hy.
Sau đó, hắn liền kể lại thân thế của mình
cho Điền đại phu, ngoại trừ thân phận Phù Linh kiếp trước, còn lại hắn
tuyệt không giấu gì, bao gồm thân phận kỹ nam. Trong ký ức, hắn liền
biết đây là Nguyệt Hải Thành, là một tòa đại thành của Đại Nguyệt Hoàng
Triều, tòa thành này cực lớn nhưng nếu Điền đại phu muốn tra cũng không
phải không tìm ra. Nghe xong, ông lão liền thở dài lắc đầu.
“Hài
tử đáng thương, lão già ta những năm này chỉ quanh quẩn ở Bắc Thành,
nhưng cũng có nghe nói qua tiểu kỹ nam ở Nam Thành, danh khí của ngươi
không lớn nhưng cũng không nhỏ đâu”
Khương Hy nghe vậy cũng khá
ngạc nhiên, không nghĩ tới lại có tiếng đến thế. Hắn liền nhíu mày,
tiếng càng lớn thì càng phiền, nhỡ bị người bắt gặp thì sao đây. Hiện
tại hắn còn chưa có thực lực để thoát khỏi đó. Dường như biết hắn đang
nghĩ gì, Điền đại phu liền mở miệng
“Đại nhãn tử, ngươi muốn ở
lại đây không? Lão già ta giúp ngươi chuyện bên kia. Ít nhiều gì lão già ta cũng từng chữa trị cho người bên đó . . . họ có lẽ vẫn bán chút mặt
mũi cho lão già này.”
“Lão bá, người nói chuyện này là thật”,
Khương Hy có chút ngạc nhiên, thầm vui mừng nhưng liền trầm lại, trên
đời này không có bữa cơm miễn phí, rốt cuộc Điền đại phu muốn làm gì?
“Đương nhiên là thật, nhưng đại nhãn tử ngươi cũng không phải ở không, lão già ta cũng lớn tuổi rồi, tay chân không còn như trước. Ngươi ở lại đây phụ ta, ta cũng có thể truyền nghề cho ngươi. Cơm nước ngươi không cần
quản, đến giờ chỉ cần qua quán ăn của Tứ nương bên đường liền được”,
Điền đại phu nghiêm túc nói.
Khương Hy trầm mặc, một lát sau mở miệng:
“Lão bá, ta chấp nhận, người để ta ở đây đi”.
Trước mắt hắn cần một chỗ ở, còn những chuyện vặt kia tuy đã rất lâu rồi
không dùng nhưng hắn sẽ quen nhanh thôi. Quan trọng là chuyện phiền phức kia liền có người giải quyết.
“Được rồi, người ăn chút cháo rồi nghỉ ngơi, vài ngày sau liền bắt đầu”
Điền đại phu gật đầu rồi mang chén cháo cho Khương Hy rồi đóng cửa ra khỏi
phòng. Hắn nhìn chén cháo đã có chút nguội trong tay, cháo hoa thịt bò,
hẳn là ở chỗ Tứ nương trong miệng Điền đại phu.
Khác với gương
mặt vui vẻ non nớt vừa rồi, bây giờ Khương Hy trông trầm ổn hơn hồi nãy
nhiều, ánh mắt to không còn sáng như trước mà thay vào đó là thâm trầm
hờ hững tĩnh lặng như mặt hồ không gợn sóng. Nếu Điền đại phu quay lại
nhìn thì sẽ cảm nhận được, Khương Hy lúc trước và bây giờ hoàn toàn là
hai người khác nhau.
Trầm mặc một đoạn thời gian, hắn thì thào:
“Cháo hoa a, ngàn năm rồi....”
Khương Hy ngẩng đầu nhìn về ô cửa sổ, ngoài trời là một màn đêm tĩnh lặng,
trên trời treo một vầng trăng sáng, phản chiếu vào mắt hắn tựa như vầng
trăng trong mặt hồ tĩnh lặng. Trăng trong hồ, huyền ảo không thể bắt,
hắn liền nghĩ con đường sau này nên đi ra sao đây.