Ma tộc hiểm ác. Yêu tộc cuồng dã. Thần tộc cao cao tại thượng.
Đối với Tôn Kỳ khiêu khích bọn chúng không đời nào bỏ qua.
Ma tộc chết cái thành chủ cùng nhiều thành viên cấp cao, đã kinh động lên
phía trên, bọn họ tiếp tục phái ra lực lượng mạnh hơn nhưng chỉ vừa tới
biên giới đã chết vô thanh vô tức. Ngay cả một vị Hợp Nhất cảnh cũng
chết một cách oan uổng, không kêu lên nổi một tiếng.
Nên biết Hợp Nhất cảnh chính là trụ cột Ma tộc, mỗi một tên đều có tên tuổi. Chuyện này đã kinh động đến Diêm.
U hiện nay đang bế quan, Phán lo nội sự, Diêm lo ngoại sự.
Ma tộc chết tại biên giới liền rơi vào tay Diêm xử lý.
Diêm biết được chuyện này vô cùng tức giận, cho rằng là Thần tộc làm, chỉ có Thần tộc mới có cái này lực lượng, giết Hợp Nhất cảnh vô thanh vô tức.
Vô sỉ!
Thần tộc tự nhận chính nghĩa vậy mà lại giở trò hèn hạ này. Nhất định phải dạy cho bọn chúng một bài học.
Diêm phái ra một trăm Diêm Vương Quân, là đội thân vệ được hắn chọn từ tinh anh trong tinh anh, tới biên giới truy xét hung thủ.
Yêu tộc nổi giận sau cái chết Bạch Mã, dù cho nó cũng không phải cái gì đại yêu nhưng Yêu tộc không cho phép bất kỳ ai khiêu khích.
Bọn họ
lần lượt kéo Yêu tộc tràn vào bình nguyên, kết quả một đi không trở lại. Chuyện này giống như lửa cháy, càng lúc càng lớn, cuối cùng gây chú ý
cho Yêu tộc cao tầng.
Yêu tộc lúc này cũng không có cái gì thống
nhất, chia năm bè bảy mảng, trong đó có mấy cỗ thế lực lớn như Tứ Phương Thần Thú, ba trong số Tứ Đại Cự Thú, Thông Thiên Đại Thánh, Sinh Vật
Vực Sâu…
Đối với chuyện Yêu tộc bị tiêu diệt, bọn chúng biết,
nhưng thái độ đều là xem kịch vì Yêu tộc bị giết thuộc về Cao Bằng tộc
lãnh địa. Bọn chúng muốn xem Cao Bằng tộc làm sao giải quyết.
Cao Bằng tộc rất tức giận, quyết dùng thủ đoạn thật độc ác để răn đe, không cho phép ai xâm phạm lợi ích Cao Bằng tộc.
Thần tộc đối với chuyện này dùng thái độ quan sát là chính, bọn họ không có
nhiều nhân lực, đang phải lo chuyện khác. Bọn họ vận dụng hệ thống tượng thần để nắm bắt tình hình Tôn Kỳ. Tùy thời có thể điều động lực lượng
cường đại, chỉ cần phát hiện Tôn Kỳ đụng đến lợi ích mấu chốt của Thần
tộc.
Tôn Kỳ đối với các tộc thái độ đều hiểu được, không ngoài
suy nghĩ của hắn. Hắn cũng không quá quan tâm, bây giờ hắn có lực lượng
không cần thiết điệu thấp nhún nhường nữa.
Tiếc là còn thiếu Hải
tộc, nhưng không sao đến Bình Nguyên Thành, tự khắc sẽ gặp bọn chúng,
mâu thuẫn là không thể nào tránh khỏi.
Ba năm sau kể từ khi Tôn Kỳ xuất đạo, bọn họ đã tới được Bình Nguyên Thành.
Mọi người mắt tròn xoe nhìn tòa thành trước mặt, thật là lớn! Đây là lần
đầu tiên bọn họ thấy một công trình kiến trúc lớn như vậy.
Trong
mắt Tôn Kỳ, tòa thành lại quá xập xệ, hắn đã thấy qua nhiều công trình
vĩ đại nên đối với tòa thành này có chút không vừa mắt.
“Thầy ơi, đây chính là Bình Nguyên Thành sao?” Diệp nhảy lên háo hức.
Tôn Kỳ mỉm cười gật đầu.
“A, ta còn nghe thấy tiếng sóng biển.” Lạc vui mừng phát hiện ra một điều thú vị.
Bình Nguyên Thành ở khá gần bờ biển.
Nhạc đứng trên tảng đá, rướn người nhìn, tay đặt ngang trán, nói:
“Thầy ơi, trong thành hình như có rất nhiều người.”
“Phải!” Tôn Kỳ xác nhận.
“Thầy không phải nói Bình Nguyên Thành là của chúng ta sao? con còn tưởng là một tòa thành trống.” Hồng nghi ngờ.
“Đúng vậy! trước đó không phải nhưng bây giờ là.” Tôn Kỳ cười nói.
“Vậy không phải là cướp thành sao?” Đá lên tiếng.
“Không sai! chính là cướp thành.” Tôn Kỳ không vòng vo.
“Cái này…” Đá không hiểu, chẳng phải thầy luôn dạy không được ăn cướp sao?
“Đi.” Tôn Kỳ chỉ tay. “Đến đó các ngươi sẽ biết.”
Tôn Kỳ cùng mấy ngàn người ùn ùn kéo tới đã gây chú ý cho những kẻ trong thành.
Bình Nguyên Thành được lập ra trước tiên là nơi hòa đàm cho các tộc, mỗi tộc sẽ được chia một phần thành, sau này trở thành nơi buôn bán trao đổi
vật phẩm.
Đến trước cổng thành, phía trên tường thành có rất
nhiều tên hiếu kỳ nhìn xuống, một đám con người kéo đến đây làm gì? sống chán quá muốn chết sao?
Đám Ma tộc liếm môi, lũ người này nhìn khá linh trí, linh hồn sẽ rất ngon đây.
Yêu tộc, Hải tộc thì nhỏ dãi: thịt, thịt tươi!
Thần tộc… không có ở đây, bọn họ sở hữu một phần bốn thành nhưng không có nhân thủ thường trú, bọn họ rất ít khi đến đây.
“Nơi này, từ bây giờ thuộc về con người.” Tôn Kỳ lớn giọng.
Mấy tên trên trường thành ngẩn ngơ, sau đó phá lên cười.
Khặc khặc… thức ăn bây giờ cũng biết nói đùa rồi.
Không chờ bọn chúng đáp lại, Tôn Kỳ phất tay, lệnh:
“Tiến vào!”
Hắn là thông báo, không phải xin phép.
“To gan!” một tên Ma tộc quát.
Tôn Kỳ không thèm để ý, cứ thế mà vào.
“Hừ!” mấy tên tiểu Yêu tộc hừ lạnh, huýt sáo một tiếng, đám dã thú từ trên tường thành nhảy xuống.
Tôn Kỳ bất động, từ phía sau mấy vị đệ tử của hắn tiến lên.
n rút kiếm, ánh kiếm lóe lên rồi biến mất.
Mấy cái đầu thú bịch bịch rơi xuống.
Long huy quyền, từng quyền như cự thạch, đánh cho đám thú nát xương toái cốt.
Tôn Kỳ gật đầu hài lòng, hai năm tu luyện Linh Khí Quyết, bọn họ trong
người đã sinh ra linh khí, có chút tiểu thành. Đối với mấy cái dã thú đã dư sức đối phó.
“To gan!” mấy tên Yêu tộc hét lớn, con người vậy mà dám phản kháng.
“Ồn ào!” Tôn Kỳ phất tay.
Bành bành bành… mấy tên trên tường thành nổ banh xác.
Đoàn Tôn Kỳ chậm rãi bước vào.
Bình Nguyên Thành là thành chung bởi vậy không có đóng cửa cũng không có cái gì phòng ngự.
Chuyện Tôn Kỳ làm trước cổng thành, ngay lập tức gây sự chú ý cho cao tầng bên trong.
Lúc này chủ trì có Ma tộc, Yêu tộc, Hải tộc còn Thần tộc như thường lệ chưa từng ở đây qua, chỗ của bọn hắn luôn trống không.
Con người bước vào trong thành, tròn to mắt, lần đầu thấy được cảnh này.
Xung quanh hai bên đường bày các sạp hàng.
Con người bị nhốt trong các lồng sắt không khác gì con thú. Con người bị
chặt từng khúc treo trên móc, bày bán như một loại thịt tươi.
Một tên Ma tộc mở ra nồi nước lớn, khói bay lên nghi ngút, nổi lên mấy cái
đầu nhỏ, tên này nếm thử, gia vị vừa đủ, múc nước vào chén mì bưng ra
cho khách.
Có cửa hàng xâu đầu lâu người thành chuỗi bán như một thứ trang sức rẻ tiền.
Có tên Yêu tộc cầm trẻ con ném vào trong miệng, nhai rộp rộp như một món
ăn vặt, máu tươi nhiễu khỏi mép, nó đưa tay quẹt sau đó đưa vào miệng
mút.
Lại có cảnh một đám người bị cột thành chuỗi dài, hai tên Ma tộc đang ngã giá với nhau.
Đoàn người Tôn Kỳ đi trên đường lớn, các ánh mắt lập tức dồn tới, bọn chúng
trong mắt hiện lên vẻ tham lam: thức ăn, tiền, tài nguyên, đồ chơi tiêu
khiển…
“Các ngươi thấy sao?” Tôn Kỳ thản nhiên như không, hỏi đám học trò.
Lúc này bọn họ nào còn tâm trí trả lời, một lũ co ro run sợ, bản năng sợ
hãi, nhiều năm làm súc sinh khiến sợ hãi in vào trong bản năng giống như chuột sợ mèo.
Trước đó cho bọn họ luyện tay một chút nhưng đối
diện với cường giả thật sự, nỗi sợ bỗng nhiên được khuếch đại gấp nhiều
lần, không thể áp chế.
Tôn Kỳ cũng không cần câu trả lời, hắn tiếp tục:
“Con người số phận chính là như vậy. Các ngươi muốn thay đổi vậy thì chỉ có thể mạnh lên, giết hết bọn chúng.”
Đám người run rẩy như rơi vào hầm băng, không biết phải làm sao.
Một tên Ma tộc đang chặt thịt người bước ra khỏi quầy, trong tay vẫn cầm con dao chặt thịt, ánh mắt hung ác pha chút chế giễu:
“Ta cả đời lần đầu tiên thấy được người tự chạy đến trên bàn mổ, loài người càng ngày càng đần.”
Hắn không chút kiêng nể, quét ánh mắt một vòng, nhìn khắp đám người. Đám người gặp ánh mắt của hắn càng co ro run sợ.
Tôn Kỳ cũng không bất ngờ, con người muốn thay đổi cần thời gian.
“Bọn chúng không đáng sợ như các ngươi nghĩ.”
Tôn Kỳ nâng tay, tên Ma tộc này không tự chủ bay lên, hắn ngỡ ngàng.
Răng rắc, răng rắc… tay chân bị bẻ gãy vặn vẹo, hai bàn tay dồn vào cổ họng, chân quàng sau cổ, hắn trở thành một khối nhục cầu.
Hắn thế nhưng vẫn sống, hai mắt trợn ngược, nước mắt chảy xuống, miệng kêu ú ớ. Hắn sợ! cực độ sợ hãi!
“Các ngươi thấy sao? bọn chúng cũng biết sợ. Trong mắt ta bọn chúng cũng chỉ là sâu kiến mà thôi.” Tôn Kỳ lạnh lùng, dùng sự thống khổ của kẻ địch
để giảng bài.
Con người nuốt khan một cái, khó khăn gật đầu.
Tôn Kỳ tay nắm lại một cái.
Bành! tên Ma tộc nổ tung.
Tôn Kỳ nâng cằm, đưa mắt nhìn thẳng vào phủ chủ.
“Còn không ra!”
Hắn một đường tiến lên giết chết không biết bao nhiêu Yêu tộc, Ma tộc, hắn
không tin không bị chú ý. Chỉ cần không ngu, dựa theo lộ tuyến liền sẽ
đoán được hắn đích đến là Bình Nguyên Thành.
Tại đây đặt bẫy là lựa chọn không thể tốt hơn.
Bọn chúng trốn nhưng làm sao có thể qua được mắt hắn. Cũng coi như có đầu
tư, ba cái Hợp Nhất cảnh, bốn cái Yêu Hoàng, còn Tạo Thể cảnh, Yêu
Vương, Yêu Tướng thì có một nhóm lớn, Hải tộc cũng đến một vị Hải Vương
và mấy vị Yêu Vương.
Tôn Kỳ hơi bất ngờ khi Hải Vương xuất hiện, trong trí nhớ của hắn, Đại Hải rộng lớn cũng chỉ có mấy vị Hải Vương.
Bình thường Hải Vương là không thể nào mạo hiểm lên đất liền, lại đứng gần nhiều vị cùng cấp như thế này, không sợ bị giết sao?
Hải Vương ít, không phải do tài nguyên không đủ chèo chống mà do bị Hải
Vương đương đại ép, khống chế số lượng Hải Vương sinh ra.
Xem ra Đại Hải có sự thay đổi cấu trúc, cho phép nhiều hơn Hải Vương xuất hiện hơn.
Chỉ như vậy mới giải thích Hải tộc đột nhiên hào phóng đưa ra một vị Hải Vương.
Bọn chúng bày xuống cái này bẫy, trong mắt Tôn Kỳ chỉ như trò trẻ con.
Bị Tôn Kỳ gọi, bọn chúng nhìn nhau, bị phát hiện rồi sao? không thể nào,
bọn chúng ẩn thân rất kỹ, còn có trận pháp, bảo vật hỗ trợ, làm sao có
thể bị nhìn ra.
“Các ngươi không muốn ra, vậy cũng không cần ra nữa.” Tôn Kỳ lười nhiều lời.
Từ trong người hắn một cỗ áp lực cường đại tỏa ra bao phủ tòa thành, tất
cả ngoại tộc thân thể cứng ngắc tại chỗ, mấy tên Hợp Nhất cảnh, Yêu
Hoàng, Hải Vương cũng không thoát được, sau đó bành bành bành nổ, tất cả hóa thành sương máu, một cơn gió thổi qua, biến mất vô tung vô ảnh,
giống như chưa từng tồn tại qua.
Chỉ còn một số ít còn sống, đều là kẻ yếu, không phải Tôn Kỳ nhân từ, mà hắn muốn dùng bọn chúng luyện tập.
Bọn chúng hoảng sợ khi thấy kẻ bên cạnh đột nhiên nổ tung.
“Giết hết bọn chúng!” Tôn Kỳ ra lệnh.
Đám người không ai dám động, mãi nửa ngày sau, Long đầu tiên bước ra, không nói lời nào, nắm tay siết chặt, mắt long sòng sọc, nghiến răng ken két, hắn cũng đang run sợ.
Hắn chọn ra tay với một con Yêu Hổ.
Yêu Hổ này không yếu, mạnh hơn Long một chút. Hai bên vật lộn hồi lâu, cuối cùng Long bộc phát sức mạnh bẻ gãy răng con hổ, dùng cái răng này đâm
vào ngực nó, nhìn con hổ mắt trợn trắng không can tâm, máu đỏ thấm đẫm
nền đất.
Long nhìn bàn tay của mình, thân hình lung lay, đột nhiên ngửa mặt hét lớn, trút ra tất cả áp bức.
Con người bị cảm nhiễm.
Thời đại con người phản kháng áp bức chính thức mở ra.
Chiến thắng của Long đã kích thích đấu chí của con người, bọn họ lần lượt bước ra đối diện với sợ hãi.
Ngoại tộc nhìn ra Tôn Kỳ, biết mình bị bắt làm đá mài đao, vô cùng tức giận,
đàng nào cũng chết, vậy thì liều mạng, giết một cái hòa vốn, giết hai
cái kiếm lời.
Tôn Kỳ trong quá trình này hoàn toàn không can
thiệp, có người chết cũng có người bị thương, đây là bước đầu tiên, vô
cùng quan trọng, con người phải tự bước ra.
Nửa ngày sau, trận
chiến kết thúc, toàn bộ ngoại tộc bị tiêu diệt, con người có chết có
thương. Những người còn sống lúc này cảm xúc vô cùng phức tạp.
Phấn khích, vui vẻ, bi thương, ngơ ngác khó tin… quan trọng nhất là… giải thoát!
Tôn Kỳ sau đó để mọi người dọn dẹp chiến trường.
Kế hoạch mở ra thời đại mới lại tiến thêm một bước.
Từ trên nền móng của Bình Nguyên Thành, mở rộng ra gấp mười lần. Bên ngoài khai khẩn trồng lương thực, cây ăn trái, rau củ, chăn nuôi gia súc… đào hào, xây đập… Đây là một công trình này hết sức đồ sộ, cần tất cả mọi
người góp sức. Một khi hoàn thành, chính là điểm tựa cho toàn Nhân tộc.
Tôn Kỳ lại chọn ra từng nhóm nhỏ, để họ đi khắp các nơi truyền đạo.
Dân riêng của hắn nhanh chóng đạt tới mười ngàn người, so với những tộc
khác vẫn quá nhỏ bé, thậm chí bị coi là đứng trên bờ vực tuyệt chủng.
Tôn Kỳ lại cảm thấy con số này đã đủ để xây dựng Tân Nhân tộc.
Một ngày này, như bình thường, Tôn Kỳ ngồi giảng dạy, xung quanh hắn chật kín người.
Đúng lúc này có một bà lão chen qua đám đông, cố gắng đi tới gần hắn, giọng thều thào gọi:
“Tôn Nhi… Tôn Nhi…”
Tôn Kỳ đang giảng chợt dừng lại, nghiêng tai lắng nghe, thì ra là mẹ mình. Hắn vội tiến tới đỡ lấy bà.
Hắn thật không ngờ bà đi đến tận đây, hắn vẫn cho rằng bà đã sớm bỏ cuộc.
Nắm lấy tay con mình, bà nước mắt rưng rưng, liên tục tự trách:
“Xin lỗi… mẹ không thể giữ được bọn họ…”
Tôn Kỳ chưa hiểu.
Sau đó thì hắn biết, bà đã kêu gọi được một số người theo hắn, nhưng đường
xa trắc trở bọn họ đều bỏ cuộc, chỉ có bà là kiên trì đến cuối cùng.
Hắn vô cùng xúc động, người tin tưởng mình nhất vẫn là mẹ mình.
Hắn vốn không muốn để bà đi theo, bà đã đến cuối sinh mệnh cuộc đời, làng
Lý là quê hương của bà, chết trên quê hương hơn là tha phương.
Không ngờ bà có thể từ bỏ tất cả để đuổi theo con trai.
…
Thời gian nhẹ nhàng trôi qua, đã được một năm kể từ khi hắn đặt chân vào
Bình Nguyên Thành, thỉnh thoảng có do thám tam tộc đến đây dòm ngó nhưng không ai dám manh động, bọn chúng biết ngôi thành kia có một tồn tại
kinh khủng.
Không biết rõ kẻ này sâu cạn, bọn chúng sẽ không lại ra tay.
Một ngày này, Tôn Kỳ cảm thấy thời giờ đã đến, hắn quy tụ lại tất cả mọi người.
Hắn chuẩn bị thành đạo, tự phong Nhân Tổ, xác lập quyền thống trị của con người.