Hoàng Tung vỗ đùi cười lớn, Mã Đại mặt tối sầm, không còn gì để nói.
Tiếp theo thi đấu đội Hoàng Tung giành chiến thắng, bước vào vòng chung kết.
Tại một nơi bí mật, có hai người đang ngồi nói chuyện với nhau. Nếu có
người tinh minh gặp phải sẽ nhận ra ngay là Trương Nhượng đội Hoàng Tung và Tửu Lão.
“Tửu Lão cũng thật nóng vội, trận chiến vẫn còn chưa kết thúc đâu.”
“Lão cũng chỉ là thừa lệnh mà làm, chúng ta đã giao hẹn, phe lão đã làm được, ngươi cũng nên giao điểm ra.”
“Tửu Lão bình tĩnh, nghe ta nói một câu.”
“Có gì để mà nói. Nhanh kết thúc giao dịch đi.”
“Bọn ta đã hứa, tất sẽ không nuốt lời. Nhưng mà số điểm thì phải nói lại.”
“Hừ! ý ngươi là sao? bọn ta đã làm đúng theo giao dịch.”
“Đấy là do bọn ta không biết rõ thực lực của Nguyên Sa, nếu biết hắn mạnh như vậy, bọn ta đã không cần cùng lão giao dịch.”
Thì ra trước đó, Tửu Lão đã móc nối với bọn Hoàng Tung qua Trương Nhượng để Tôn Kỳ thua trước Nguyên Sa. Đây là phản bội.
Mã Đại chắc chắn không bao giờ ngờ được Tôn Kỳ bán độ. Bọn hắn cho rằng
mình thông minh, dùng một chút thủ đoạn ném đá giấu tay, vu oan giá họa
đã kéo được Tôn Kỳ về phe mình. Nhưng mà kẻ bọn hắn lừa lại là con cáo
già. Đây chỉ là kết quả tất yếu khi chơi với lửa.
Nhưng sau khi
trận đấu kết thúc, bọn Hoàng Tung cảm thấy Nguyên Sa chiến thắng là điều hiển nhiên nên không muốn trả điểm, bọn hắn chỉ đồng ý trả một nửa số
đã thỏa thuận.
“Các ngươi sẽ phải hối hận.” Tửu Lão hừ lạnh phất tay áo bỏ đi.
Trương Nhượng nhìn bóng lưng Tửu Lão cười cười, lão thì có thể làm gì được bọn hắn, trả nửa điểm đã là hết sức giữ chữ tín.
Ở hai trận đấu còn lại cũng nhanh chóng chọn được đội chiến thắng, hai
đội này tiếp tục đấu với nhau và đội vào chung kết là đội Nam Từ.
Trận chung kết được xác định là cuộc đối đầu giữa Hoàng Tung và Nam Từ.
Hoàng Tung nhìn Nam Từ vô cùng thoải mái, hắn đã cân nhắc lực lượng giữa hai bên, cảm thấy khả năng chiến thắng rất lớn.
“Nam Từ, chúc mừng ngươi vào chung kết.”
“Đợi ta chiến thắng, ngươi chúc mừng cũng không muộn.” Nam Từ đối đáp không thua miệng lưỡi.
“Ha, ha… ta sợ ta không có được may mắn đó.” Hoàng Tung cười lớn.
Cả hai bọn họ đều rất tự tin.
Thứ tự trận đấu vẫn như cũ, đầu tiên là Tinh Khiếu cảnh.
Nguyên Sa lên đài, ánh mắt tự tin, cùng cảnh giới hắn đã không còn đối thủ.
Hắn tự tin cũng không phải là mù quáng, mọi người cũng thừa nhận điều
này.
Bình thường mọi người đều lấy 8, 13, 21, 34, 55 làm căn,
Nguyên Sa lại lấy trên 100 làm căn, đồng nghĩa với mỗi viên tinh thần
của hắn to hơn gấp 2 đến 20 lần viên tinh thần bình thường.
Gặp đối thủ có 8 viên tinh thần chỉ sợ hắn xuất ra một viên đã đủ nghiền ép.
Tính toán một chút 12 viên của hắn có thể tương đương với 350 viên của người lấy 8 làm căn, 215 viên của người lấy 13 làm căn, 133 viên người lấy 21 làm căn...
Mà người bình thường sẽ không ai tạo ra nhiều như vậy tinh thần, vừa đủ Liên Tinh là được. Tìm cả học đường lúc này, có cơ
hội tạo ra hơn trăm viên tinh thần chỉ có hắn và Dạ Tuyết.
“Lên
đi, kết thúc sớm trận đấu, ta còn có việc.” Nguyên Sa phong khinh vân
đạm, hắn đã không còn quan trọng đối thủ của mình là ai? là ai cũng
được.
— QUẢNG CÁO —
Hoàng Tung cười tươi, xem như chiến thắng đầu tiên đã nằm trong tay. Mọi người cũng coi là như thế.
Bên kia sân, một người mặc bạch y, bước đi tiêu sái, phong thái nhẹ nhàng, trên mặt đeo một chiếc mặt nạ màu bạc.
Nhìn thấy có người đeo mặt nạ, không biết vì sao Dạ Tuyết hai tay lại siết
chặt, từ chuyện lần đó nàng vô cùng có ác cảm với ai đeo mặt nạ.
“Tuyết tỷ, sao vậy?” Bảo Ngọc tinh tế nhận ra thay đổi của Dạ Tuyết.
Dạ Tuyết chỉ nhẹ lắc đầu, hai tay buông thả, chắc không phải là tên kia đâu!?
Nguyên Sa nhìn thấy đối thủ thì không thích, bày đặt đeo mặt nạ, muốn tỏ ra nguy hiểm cho ai xem đây?!!!
Hắn tay chỉ xéo, lấy chỉ làm kiếm, lạnh nhạt nói:
“Ta cho ngươi cơ hội ra tay.”
“Tự tin như vậy?” bạch y nam tử mỉm cười hỏi lại, trong lời nói cũng tràn đầy tự tin.
“Ngươi so Thẩm Văn có mấy phần bản lĩnh?”
“Chỉ vừa bằng.”
“Chỉ vừa bằng? vậy thì ngươi lấy đâu ra cái giọng tự tin đó? ngươi không thấy ta vừa đánh bại hắn sao?”
“Ta không thấy.”
“Hừ! đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ mà. Ta vốn muốn cho ngươi hạ
tràng nhẹ nhàng nhưng thái độ của ngươi khiến ta cảm thấy chán ghét. Nếu ngươi chưa xem trận chiến trước đó vậy thì ta sẽ lặp lại cho ngươi
xem.”
“Cũng được! xem khỉ diễn cũng vui!”
Nguyên Sa phì
thở tức giận, tên này vậy mà dám nói hắn là khỉ. Đáng tiếc hắn không
phải là người miệng lưỡi trơn tru, khó kiếm từ phản bác. Nhưng không
sao! ta sẽ đánh gục ngươi như đánh gục Thẩm Văn, lúc đó mọi lời ngươi
nói đều trở nên buồn cười.
Ở dưới khán giả ngạc nhiên, tên này là ai mà mạnh miệng như vậy? công khai sỉ nhục Nguyên Sa.
“Tên này hình như không phải tên Tinh Khiếu cảnh trước đó.” Hoàng Tung nhìn Nam Từ hỏi.
“Mới đổi người.” Nam Từ đơn giản trả lời.
Hoàng Tung cũng không hỏi nữa, ai thì cũng như vậy thôi.
Nguyên Sa phất tay lấy ra một thanh trường kiếm, hắn cảm thấy không cần dùng
kiếm nhưng mà hắn muốn dùng cách tương tự trước đó hạ tên này.
Bạch y nam tử cũng lấy ra một cây trường thương màu bạc, mũi thương chỉ xéo mặt đất.
Nguyên Sa khí thế như rồng, có ảo ảnh kim long vờn quanh, mũi kiếm chỉ thẳng.
Hắn đạp mặt đất phóng tới. Lại là chiêu Phệ Long Thăng Thiên, nhưng mà
lần này không có dị tượng, hắn muốn chơi lâu một chút.
Bạch y nam tử vẫn bất động tại chỗ, không có làm ra cái gì động tác.
Lưỡi kiếm mang theo kim long gào thét đánh tới, thế không thể cản, nhắm chuẩn yết hầu.
Có người xem đã lắc đầu, trận đấu kết thúc, nên nhớ một chiêu Phệ Long
Thăng Thiên có thể thắng qua lục sát của Thập Sát Đồ Ma Khúc, dù chưa
toàn lực nhưng không phải ai cũng có thể đỡ được.
Lại nhắc mọi
người một điểm đây là cuộc tranh giành của những người có thiên phú kém
nhất, mời được Tôn Kỳ và Nguyên Sa đã là bất ngờ lớn, đội Nam Từ không
nghe nói họ mời được thiên tài.
Ong!!! một tiếng dài vang lên.
Thế công của Nguyên Sa đột ngột dừng lại, ảo ảnh kim long bị khí lãng xoắn
nát. Mọi người trố mắt nhìn, không thể tin được, có tên thậm chí còn
phải dụi mắt mấy lần.
— QUẢNG CÁO —
Vị bạch y nam tử kia thế nhưng dùng hai ngón tay kẹp lấy mũi kiếm.
Nguyên Sa không tin vào mắt mình, hắn thậm chí qua lớp mặt nạ kia thấy được nụ cười khinh thường.
“Hơi yếu.” bạch y nam tử chỉ đơn giản nói, hai ngón tay xoay nhẹ, lưỡi kiếm vỡ nát.
Nguyên Sa đạp bước cấp tốc lui lại. Sắc mặt biểu hiện không thể tin được.
“Ngươi không phải Tinh Khiếu cảnh.” đây là điều Nguyên Sa đầu tiên nghĩ đến,
chỉ có Liên Tinh trở lên mới có thể như thế áp chế hắn.
Mọi người cũng gật đầu đồng nhận định.
“Ngươi gian lận.” Hoàng Tung ánh mắt sắc bén nhìn Nam Từ.
Nam Từ vẫn ngồi im bất động, không có làm ra cái gì giải thích.
Bạch y nam tử mỉm cười, sau đầu dâng lên một viên tinh thần như vậy cũng đủ
chứng minh hắn vẫn còn là Tinh Khiếu cảnh, vì nếu là Liên Tinh cảnh thì
các viên tinh thần đã liên kết với nhau.
Nguyên Sa nhíu mày không còn gì để nói, người ta rõ ràng là Tinh Khiếu cảnh nhưng rất có thể đã
đến gần vô hạn Liên Tinh, chỉ sợ liên kết một hai viên tinh thần nữa sẽ
chính thức bước vào cảnh giới Liên Tinh.
Nhìn viên tinh thần to tròn có thể suy đoán bạch y nam tử lấy 21 làm căn.
Nguyên Sa 12 viên tinh thần có thể so với 133 viên tinh thần lấy căn 21, mặc
dù tinh thần đã thuế biến gần đạt Liên Tinh, nhưng Nguyên Sa vẫn tự tin
lượng nhiều có thể thắng chất. Vừa rồi chỉ là một chút khinh địch mà
thôi.
Nguyên Sa lấy ra một thanh kiếm khác, thân pháp biến ảo một hóa ra ba, cả ba như chân thân rất khó phân biệt.
Ba thân cùng động thi triển ba loại kiếm pháp khác nhau.
“Xem ngươi bắt kiếm thế nào!!!” ba thân cùng đồng thanh.
Bạch y nam tử đứng tại đó nhìn hắn cười cười.
Ba thân từ ba góc tấn công, kiếm pháp ảo diệu, khó phân biệt thật giả, có
thể cả ba thân đều là thật hoặc đều là giả. Ba kiếm: một kiếm phong hầu, một kiếm xuyên tim, một kiếm phế chi.
Bạch y nam tử thế nhưng
chỉ đơn giản đưa tay lên rồi đột nhiên cánh tay như biến mất. Keng! hai
ngón tay lại bóp lấy mũi kiếm, chân thân bị khống chế, hai hóa thân tự
động tan biến.
“Ngươi làm sao phát hiện?” Nguyên Sa ngạc nhiên.
“Ngươi không muốn nghe câu trả lời đâu. Ngươi mà nghe xong sẽ tuyệt vọng mất.” bạch y nam tử trả lời với ý khích tướng.
“Ngươi làm ta bực rồi! ngươi sẽ phải nhận lấy hậu quả khủng khiếp.” Nguyên Sa hét lớn.
12 tinh, tam luân cùng xuất, tay vuốt lưỡi kiếm, có tiếng thần long gào
thét. Trên trời cao mây đen kéo tới, sấm chớp ầm ầm, cuồng phong nổi
lên. Lần này dị tượng, rõ ràng mạnh hơn trước đó, Nguyên Sa lại một lần
nữa khiến cho mọi người trầm trồ, thật không thể dò ra thực lực chân
chính của hắn. Cứ mỗi lần mọi người hắn đã phô diễn hết thì hắn lại
khiến mọi người ngạc nhiên.
“Đây là chiêu Ác Long Phần Thiên, một khi đã phát ta cũng không khống chế được. Hy vọng ngươi sống sót qua
chiêu này.” Nguyên Sa lạnh lùng phán quyết.
Nguyên Sa cảnh báo nhưng mà bạch y nam tử vẫn không động mảy may.
“Ngươi không định dùng binh khí sao? ít nhất sẽ cho ngươi một cơ hội sống.”
“Cây thương này sao?” Bạch y nam tử đưa mắt nhìn về cây thương, mỉm cười
nói: “Ngươi không thấy ta mặc bạch y cầm thêm trường thương nhìn rất
soái sao?
Còn với ngươi, ta không cần vũ khí. Ngươi chưa xứng.”
Câu trả lời thật khiến mọi người quá bất ngờ. Nhưng mà nhìn lại hình như
cũng đúng thật, bạch y lại phối ngân thương, lại thêm gió thổi phiêu
bồng, tà áo tung bay, thật sự rất soái a.
— QUẢNG CÁO —
Bạch y nam tử nhìn về khán đài nơi có mấy vị Thần nữ đưa tay vẫy chào như thể hắn được hâm mộ lắm.
Mấy Thần nữ nhìn hắn cũng không khỏi hai má phiếm hồng. Không biết là thấy hắn soái thật hay là xấu hổ thay cho hắn.
“Vô sỉ!” nghe những lời này, bất giác Dạ Tuyết thốt ra tiếng. Những tên đeo mặt nạ, tên nào cũng vô sỉ như nhau.
Nguyên Sa cảm thấy mình bị khi nhục. Hắn bùng nổ thần khí, liên tục đánh ra các loại pháp quyết nhập vào tầng mây.
Từ trong tầng mây đen, một đầu ác long nộ ra, đưa mắt nhìn xuống, miệt thị chúng sinh. Ác long gầm lên cuồng bạo, há miệng phun xuống diệt thế
thiên lôi, mà đây mới chỉ là bước đầu.
Sấm sét tàn phá đại địa.
Bạch y nam tử vẫn vô cùng bình tĩnh, tay giơ lên cao, lấy tay làm kiếm, một kiếm bổ xuống.
Không có kinh thiên uy thế, chỉ đơn giản một kiếm chia bầu trời làm hai. Ác
long bị bổ đôi, cái gì mà mây, gió, sấm chớp đều bị phá tan. Nguyên Sa
tròn mắt, Ác Long Phần Thiên của ta thế nhưng còn chưa bộc lộ hết sức
mạnh thực sự.
“Diễn xiếc như vậy là đủ rồi.” bạch y nam tử lạnh nhạt.
Nguyên Sa hừ lạnh, ngươi vậy mà khinh thường ta! Hắn vận khí chuẩn bị… oanh!
một cự chưởng đã đến trước mặt hắn. Nguyên Sa chỉ kịp huy kiếm đỡ trước
ngực.
Răng rắc… kiếm vỡ, chưởng ấn đánh vào ngực. Nguyên Sa hét lên, tam luân tụ lại thủ trước ngực.
Oanh! Nguyên Sa bị đánh trượt về phía sau, há miệng phun ra ngụm máu tươi,
tam luân trải đầy vết nứt, chỉ cần thêm một chút tác động sẽ vỡ nát phế
luôn tam luân. Hắn vội vàng thu lại tam luân.
Nguyên Sa ngẩng đầu, chưa kịp hớp khí thì một thanh ảo kiếm đã đến trước mặt. Hắn vội huy động tinh thần bảo vệ.
Phốc! ảo kiếm xuyên thủng viên tinh thần thứ nhất nhưng cũng bị trì trệ trong đó. Nguyên Sa phản ứng nhanh, vội vận dụng 11 viên tinh thần còn lại ép nát ảo kiếm.
Phốc! ngay lúc hắn tưởng đã kết thúc thì một viên
tinh thần khác đã bị xuyên thủng, cắm dính vào trong, hắn lại vội vàng
vận dụng các viên tinh thần còn lại phá nát ảo kiếm.
Sau đó liên
tục 12 viên tinh thần mà hắn luôn tự hào bị phế, tam luân cũng thế.
Trước đó hắn vừa phế Thẩm Văn, bây giờ lại bị người phế tương tự. Nhìn
lại mới thấy bi hài làm sao.
Nguyên Sa đổ sụp, không chỉ là thân hình mà còn là lòng tự tin, ý chí, tinh thần.
Bạch y nam tử xuất hiện trước mặt hắn. Nguyên Sa nửa quỳ nửa ngồi, ngẩng đầu ngước mắt nhìn.
“Ngươi bại.”
“Ta không có bại!” Nguyên Sa hét lên, từ trong mi tâm phóng ra Thần Hồn
Kiếm, đây là tuyệt chiêu tất sát của hắn, khoảng cách gần như vậy tên
bạch y này không có cơ hội né tránh.
Chỉ trách ngươi quá ngu ngốc lại gần. Chiến thắng vẫn là của ta.
Nhưng mà trái với kết quả hiện ra trong đầu hắn. Bạch y nam tử không có né tránh, trực tiếp dùng đầu đập xuống.
Răng rắc… Thần Hồn Kiếm vỡ đôi, điều này chứng tỏ thần hải của bạch y nam tử còn cứng hơn Thần Hồn Kiếm.
Nguyên Sa chịu phản phệ, há miệng phun máu, thần hồn thương tổn.
Bốp, bốp, bốp... bạch y nam tử sau đó liên tục thượng cẳng tay hạ cẳng chân, Nguyên Sa nằm co ro ôm đầu chịu đòn. Đây không chỉ là đánh bại, đây là
hạ nhục.
Tất cả mọi người ngẩn ngơ, Nguyên Sa vậy mà bại, bại rất thảm.
Hoàng Tung không tin vào mắt mình. Nam Từ thì mỉm cười.