Chỉ còn cách tảng đá vài tấc khi sắp đập đầu vào tảng đá, hắc ưng lấy
hết sức bình sinh đập cánh bay lên. “Bạch bạch bạch” hắc ưng loạng
choạng bay lên. Mới bay lên được một chút thì bị một cơn gió tạt ngang,
hắc ưng rơi xuống, nó phải gồng hết mình mới bay lên được.
Mới bay được một quãng hắc ưng đã mệt hết sức, nó tìm một cái cây đậu xuống.
Nhưng mà nó không biết làm sao… đậu xuống, hắc ưng bay lòng vòng quanh
cái cây mấy vòng, cuối cùng nó làm liều vươn hai trảo chụp vào cành cây.
Vụt! hắc ưng chụp hụt cành cây, nó cắm đầu thẳng xuống, cũng may phía dưới là bụi cây gai. Nhờ có bộ lông dày, gai nhọn không thể cứa
vào da thịt nó được.
Vùng vẫy trong bụi gai một lúc lâu hắc ưng
mới chui ra được, nằm ngửa trên tảng đá, hắc ưng thở hồng hộc. Hỏa Hỏa
xuất hiện vờn quanh, đốt cháy dây gai.
Hỏa Hỏa chống tay đứng nói:
“Tại Ma giới, đứng trước trăm vạn cường giả không làm ngươi sợ hãi, vậy mà khống chế một con hắc ưng lại làm ngươi suýt chết.”
Tôn Kỳ vẫn còn thở hồng hộc, nói:
“Trước đó từng thử đoạt xá, kết quả khá ổn, tưởng đã thành công nên không tập
điều khiển. Quả nhiên đoạt xá hắc ưng dễ dàng, nhưng ai lại ngờ được
điều khiển hắc ưng lại khó như vậy, cứ tưởng rằng đã tìm hiểu rõ cấu tạo của hắc ưng thì điều khiển không có vấn đề. Khi trực tiếp thực hiện thì mới biết khó vô cùng.”
“Ngươi cứ như vầy thì bao giờ mới đến được Yêu giới?”
“Ngươi yên tâm, ta rất nhanh sẽ quen thuộc với hắc ưng, sẽ rất nhanh đến Yêu giới.”
Một ngày sau, trên trời cao, hắc ưng dang cánh đón gió, nó bay qua từng dãy sơn mạch liên miên, qua những cánh đồng bất tận, qua những con sông
chảy mãi không thấy điểm cuối.
Trong đôi mắt của hắc ưng mọi thứ
nhỏ bé nhưng vẫn sắc nét. Nó thấy được thiên nhiên hùng vĩ, một bầy nai
nhảy nhót tung tăng, một bầy trâu rừng chạy ầm ầm cuốn theo bụi mù, một
con cá sâu mở to đôi mắt rình rập mồi, một chú thỏ nhỏ thò đầu ra khỏi
hang quan sát, thấy không có chuyện gì, nó chạy vội ra ngoài, gặm lấy
gặm để đám cỏ non, thấy động, nó vụt chạy vào hang.
Trên bình
nguyên thỉnh thoảng sẽ có khói bốc lên, đó là những làng nhỏ của con
người. Làng tuy nhỏ nhưng tượng thần ở giữa lại to lớn nguy nga.
Con người treo mình trên những vách đá dựng đứng, lai lưng đập đá xây đền
thờ. Có vài bóng người lúi cúi trên đồng cỏ đào rễ cây. Đám trẻ nhỏ săn
đuổi những con chuột trên cánh đồng. Có người lại đang quỳ bái tượng
thần, ngắm tượng chống đói.
Tất cả những hình ảnh này thu hết vào
trong đầu Tôn Kỳ. Hắn cảm thấy tiếc thương cho một chủng tộc nhưng hiện
tại không phải lúc hắn ra tay. Hắc ưng đập mạnh cánh, xuôi về phương
nam.
Yêu giới nằm tại phía nam Đại Thế Giới, lãnh thổ rộng hơn hẳn Thần giới và Ma giới. Yêu tộc không phải chỉ một chủng tộc mà là gồm
rất nhiều chủng tộc gộp lại.
Yêu tộc không có hệ thống tu luyện
như Ma tộc mà dựa trên huyết mạch để tu luyện. Ma tộc dùng ma khí để tu
luyện còn Yêu tộc thôn phệ huyết mạch lẫn nhau, để thực hiện tiến hóa
huyết mạch.
Có một số Yêu tộc sinh ra đã có tiên thiên ưu thế như
con hổ khi sinh ra chú định đã là chúa tể sơn lâm, con nai chú định sẽ
là kẻ bị săn. Một con nai khi đứng trước sư tử thì luôn run sợ, đây là
huyết mạch áp chế, gần như không thể cưỡng lại. Nhưng thông qua tu luyện tiến hóa huyết mạch, bất cứ Yêu tộc nào cũng có thể trở thành siêu cấp
đại năng vượt qua rào cảnh huyết mạch áp chế.
Yêu tộc huyết mạch phân chia thành ba loại chính:
Huyết mạch thấp có: gà, thỏ, chuột, dế…
Huyết mạch trung có: hổ, báo, gấu, voi…
Huyết mạch cao có: thanh loan, dực hổ, cửu đầu xà…
Sau nhiều ngày bay lượn trên trời, Tôn Kỳ cuối cùng cũng đến được Yêu giới. Hắn lúc này đang đứng trên một cây đại thụ quan sát thực địa, hắn đang
tìm kiếm con mồi, vừa để sưu hồn tìm thông tin, vừa để đổi một bộ thân
xác khác.
Rít… rít… rít… trong bụi cỏ xao động, một con thỏ trắng
vùng vẫy, chân sau nó bị một sợi dây gai cuốn chân kéo mãi không ra,
chân đang rơm rớm chảy máu.
Tiếng động nhanh chóng thu hút được sự chú ý của hắc ưng. Tôn Kỳ chăm chú quan sát.
Con thỏ màu lông trắng muốt, không một sợi tạp mao, trên trán có một xoáy
âm dương, đôi mắt màu hồng ngọc, hai tai vểnh vểnh lắc lư, bộ ria mép
dài thẳng đều, nhìn thôi cũng cảm thấy đáng yêu.
Ngoài con thỏ ra
không còn thứ gì đáng nghi ngờ, Tôn Kỳ cảm thấy có thể dùng thân xác con thỏ này xâm nhập Yêu giới. Mắt ưng sáng quắc khóa chặt con mồi, hắc ưng đập cánh một cái nhảy vồ xuống con thỏ.
Vụt! như một mũi tên, cặp trảo sắc nhọn chụp ngay đầu con thỏ. Nhưng khi chỉ còn cách vài tấc thì con thỏ khí tức thay đổi, yêu khí bùng nổ, ánh mắt thỏ trắng trở nên
hung ác, miệng nhếch mép cười, đôi tay nhỏ vươn ra chụp lấy cổ hắc ưng.
“Hừ! tưởng ta là còn mồi sao? trong mắt ta ngươi mới chính là con mồi.”
Hắc ưng vùng vẫy cố thoát đi nhưng vô vọng trước yêu lực của bạch thố. Tôn
Kỳ cười khổ trong lòng, hắn trăm tính ngàn tính tưởng rằng mình đã rất
thông minh nhưng không ngờ lại bị một con thỏ trắng nhìn như vô hại lừa
gạt, trở thành con mồi cho đối phương. Nhưng thỏ phải ăn cỏ, sao con thỏ này giọng điệu như là muốn ăn thịt hắn vậy.
Thỏ trắng này vô cùng linh trí, nó dường như hiểu suy nghĩ của Tôn Kỳ, nó cười nói:
“Lũ ăn thịt các ngươi luôn khinh thường thỏ tộc chúng ta, luôn coi chúng ta là thức ăn. Nhưng thời thế sẽ thay đổi, ta sẽ đưa Thỏ tộc lên đỉnh
chuỗi thức ăn. Hắc hắc hắc, bắt đầu từ lũ chim các ngươi.”
Thỏ
trắng thẳng ngươi, lắc chân một cái giật đứt sợi dây gai, nó cầm cổ hắc
ưng đi vào trong hang. Thỏ trắng há miệng cắn một miếng lớn vào cổ hắc
ưng, nó lắc đầu xé toạc vết thương, máu ồ ạt chảy ra. Thỏ trắng nở nụ
cười ghê rợn, trong miệng nó vẫn những sợi lông quện với máu. Nó đưa
miệng uống lấy dòng máu chảy ra.
Tôn Kỳ không sợ hãi nhưng lại vô
cùng kinh ngạc, những thứ hắn đọc về Yêu giới hình như không nhắc đến
chuyện này, rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra?
Thần thức hắn hóa
thành kim châm đâm về phía thỏ trắng. “phốc, phốc.” thỏ trắng đang say
mê uống máu thì toàn thân cứng đờ, đôi mắt mông lung.
Một hồn phách chui ra khỏi đầu hắc ưng tiến nhập đầu bạch thố.
Trong không gian hồn cư, một con tiểu bạch thố đang cuộn tròn trong noãn âm dương, nó chợt mở mắt vì nhận ra có kẻ xâm nhập.
“Ai? Kẻ nào to gan dám xâm nhập lãnh thổ của ta.”
“Chỉ là một con thỏ trắng vậy mà cũng thật lớn giọng.” hồn phách Tôn Kỳ lơ lửng trên không cúi đầu nhìn nó.
Hồn phách thỏ trắng có tức giận nhưng cũng có nghi hoặc, nó nhìn Tôn Kỳ
thật giống như Nhân tộc nhưng Nhân tộc làm sao có khả năng xuất hồn đi
vào hồn cư của nó. Nhưng điều này cũng không còn quan trọng, đã có kẻ
xâm nhập vậy thì nó sẽ tiêu diệt.
Thỏ trắng vươn mình, âm dương noãn hóa thành một viên âm dương châu nằm gọn trong tay nó.
“Ta thấy ngươi không cần phản kháng, nếu không sẽ rất đau đấy.” Tôn Kỳ cười cười nói.
“Hừ! Nhân tộc đê hèn nghĩ rằng ngươi có thể dọa được ta sao?” Thỏ trắng hừ lạnh, giơ lên âm dương châu chuẩn bị tấn công.
Nhưng nó chưa kịp phát động âm dương châu thì phốc một tiếng đã bị thần thức
phi đao bắn xuyên đầu, chết vô cùng tức tưởi. Tôn Kỳ vươn tay tiến hành
sưu hồn, đồng thời đoạt xá.
Qua một lúc lâu, thỏ trắng từ từ mở mắt, nó nhìn đôi tay nhỏ bé của mình bóp bóp, thì ra đây chính là cơ thể Yêu tộc.
Không phải bất kỳ loài thú nào cũng có thể gọi là Yêu tộc, bình thường đều là dã thú, chỉ khi mở ra linh trí, khởi động huyết mạch sinh ra yêu lực
thì mới được coi là Yêu tộc thực sự.
Con thỏ trắng này vốn được
một cặp thỏ bình thường sinh ra, nhưng không hiểu vì sao lại biến dị
huyết mạch, trên đầu có một xoáy âm dương. Sau khi lớn lên, lại may mắn
ăn phải một cọng thảo dược ngàn năm giúp nó mở ra linh trí, kế thừa
huyết mạch, chính thức trở thành Yêu thú.
Từ khi trở thành Yêu
thú, nó bỏ đi ăn cỏ, nó biết được muốn thêm cường đại thì hấp thụ huyết
mạch của kẻ khác để lớn mạnh huyết mạch bản thân.
Vậy là từ một kẻ bị săn, nó biến thành kẻ đi săn. Do sức mạnh hạn chế nên nó thường dùng bẫy săn dã thú và Yêu thú bình thường. Mỗi dã thú trong người đều có
một sợi mỏng manh không đáng kể huyết mạch, bình thường huyết mạch sẽ
ngủ yên chỉ khi gặp được đại cơ duyên thì huyết mạch mới thức tỉnh.
Yêu thú càng cường đại thì có huyết mạch càng nồng đậm và ngược lại. Thỏ
trắng vừa rồi uống máu hắc ưng chính là muốn cướp đi một sợi huyết mạch.
Nó vốn dĩ rất thông minh luôn chọn con mồi vừa sức nhưng hôm nay xui xẻo
gặp phải Tôn Kỳ, một chút yêu lực của nó chẳng thể chống lại thần thức
của Tôn Kỳ.
Thỏ trắng nhảy ra khỏi hang, đứng thẳng người ngó quanh. Lúc này một con thỏ nâu khoang trắng nhảy tới, nói:
“Thiên Thu thiếu chủ, tộc trưởng gọi.”
“Ừm, ta tới ngay.” Bạch Thiên Thu chính là tên của thỏ trắng.
Dã thỏ ở trong tự nhiên rất nhiều, nhưng chỉ khi mở ra linh trí mới được
Thỏ tộc tiếp nhận. Tại trong Thỏ tộc cấm địa sẽ thực hiện nghi lễ Huyết
Tế Tổ Tông, tộc trưởng Thỏ tộc sẽ lấy máu kiểm tra độ thuần huyết, từ đó tiến hành phân chia cấp bậc, sau đó được đặt một tên mới, từ đó chính
thức trở thành Thỏ tộc một thành viên.
Bạch Thiên Thu lúc kiểm tra huyết mạch, độ thuần huyết cao nhất trong ngàn năm nay khiến cho toàn
tộc kinh sợ, hắn trở thành tân hy vọng cho cả tộc. Hắn được phong thánh
tử, uy danh chỉ dưới tộc trưởng. Hắn tự chọn cho mình cái tên Bạch Thiên Thu, ý muốn trường tồn thiên thu.
Hắn quả thực không làm cả tộc
thất vọng, trí tuệ của hắn siêu quần, tự mình hắn đã săn giết được không ít dã thú và Yêu thú, nhờ vậy yêu lực hắn tăng trưởng nhanh chóng, đã
vượt qua đám thanh niên cùng thế hệ.