Tôn Kỳ giật mình phát hiện hắn lúc này đang ở trên một mảnh bình nguyên, cỏ xanh cao ngang đầu gối, gió nhẹ vuốt ve từng ngọn cỏ. Tôn Kỳ còn chưa
hiểu rõ chuyện gì, thì…
Trên trời cao, mây trắng trong xanh yên
bình bỗng nổi bão, mây đen vần vũ, sấm động chớp giật. Một khối hỏa
thạch khổng lồ từ trên cao rơi xuống, đâm thủng bầu trời thành một lỗ
lớn.
Hỏa thạch lúc rơi xuống tạo thành một đường khói lửa kéo dài.
Oanh! Vang một tiếng kinh trời. Hỏa thạch rơi xuống đất, trượt dài thành một rãnh sâu. Cuối rãnh là một cái hố lớn.
Tại trong cái hố, một cầu đá nằm im. Trên quả cầu đá có từng vết nứt sâu và dài, từ trong vết nứt dung nham nóng rực chảy ra.
Tôn Kỳ có chút ngỡ ngàng còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì…
Răng rắc… răng rắc…
Tảng đá bỗng nhiên động đậy, các khe nứt mở rộng, tảng đá tách ra từng phần. Vài tức hơi thở sau, Tôn Kỳ kinh ngạc phát hiện tảng đá kia biến hình
thành một người đá khổng lồ, cao hai mươi thước.
Người đá khổng lồ ngửa mặt hú dài, hai tay đấm ngực, ánh mắt khóa lại Tôn Kỳ, nó cất bước chạy nhanh xông tới chỗ Tôn Kỳ.
Tôn Kỳ lúc này tất nhiên đã hiểu đây chính là thử thách ở bậc thứ chín ngàn.
Tôn Kỳ không hề sợ hãi, hắn thẳng tiến không lùi.
Hai nắm đấm một to, một nhỏ nhanh chóng chạm vào nhau.
Oanh! Vang một tiếng. Một bóng hình nhỏ bé bay ngược ra sau, ghim vào trong
vách đá. Chính là Tôn Kỳ. Trên cánh tay của hắn cuốn lấy một vòng nhiệt
hỏa đang cháy.
Tôn Kỳ hít một hơi sâu, không thể không thừa nhận
lực lượng của tên người đá rất khủng khiếp, nếu như là đổi thành kẻ
khác, chỉ cần dính một kích của người đá thì đã tan thành mây khói.
Nhưng mà Tôn Kỳ lại khác. Tôn Kỳ thét dài, Linh Khí Quyết vận chuyển, Thiên
Hải kết nối tám đại huyệt, linh khí luân chuyển. Khí tức của Tôn Kỳ bỗng tăng lên một cấp độ khủng bố.
Từ trước đến giờ chiến đấu, hắn chưa bao giờ toàn lực vận chuyển Linh Khí Quyết, vì hai lý do chính:
Thứ nhất là hắn sợ bại lộ, rất có thể bị Hợp Nhất cảnh nhìn ra sự khác biệt so với ma pháp thông thường.
Thứ hai vì chưa có đối thủ nào đáng để hắn vận dụng Linh Khí Quyết. Hắn chỉ cần dựa vào chất lượng và số lượng linh khí vượt trội ma khí đối thủ là có thể nghiền ép chiến thắng.
Nhưng hiện tại đối đầu với người khổng lồ đá, đầy đủ lý do để hắn không còn kiêng kị vận chuyển Linh Khí Quyết.
Tôn Kỳ thét lớn, bắn ra khỏi vách đá.
Đúng lúc này, người khổng lồ đá cũng đang lao tới chỗ Tôn Kỳ.
Hai bên lại một lần nữa quyền đầu đối nhau.
Oanh! Một tiếng, hai bên tách ra. Tôn Kỳ trượt dài, tạo thành hai rãnh sâu. Người đá thì loạng choạng lui về sau.
Lần đụng chạm này đã không còn quá chênh lệch như lúc đầu, Tôn Kỳ chỉ có thua kém một chút.
Tôn Kỳ mở miệng cười lớn, hắn lại một lần nữa giậm chân xông tới.
Oanh… oanh…oanh…
Hai bên liên tục lấy cứng đối cứng. Đã từ rất lâu rồi, Tôn Kỳ chưa được
đánh một trận thống khoái. Đối thủ trước đây của hắn, hoặc là quá yếu,
hắn chỉ cần dùng nắm đấm đã đánh chết được đối thủ, hoặc là quá mạnh,
hắn chỉ có thể dùng kế để mưu lợi. Hoàn toàn không có ai là một đối thủ
ngang bằng.
Nhưng lúc này hắn đang có được một đối thủ ưng ý, làm sao hắn không vui cho được.
Hai bên liên tục dùng cứng đối cứng, không hề có bất kỳ chiêu thức nào, chỉ có lực lượng tranh đua.
Một canh giờ sau, người đá hao hết năng lượng, tự động đổ sụp. Tôn Kỳ nhìn
đống đá trước mắt mà có chút tiếc nuối vì hắn vẫn chưa chiến thống
khoái, chiến lực vẫn chưa hoàn toàn nở rộ.
Người đá vừa sụp đổ,
huyễn ảnh cũng dần tan biến, Tôn Kỳ thấy mình trở lại trên Tuyệt Đỉnh
Sơn. Lúc này Tôn Kỳ đã đứng tại bước thứ chín ngàn, ngang với tảng đá
của Độc Cô Hành.
Tôn Kỳ suy đoán khi Độc Cô Hành bước tới bước
chín ngàn, rồi lâm vào huyễn cảnh, hẳn là Độc Cô Hành đã chiến đấu vô
cùng vất vả, bởi vậy hắn mới dừng bước tại đây, đồng thời khuyên hậu bối không nên bước tiếp. Vì các bước tiếp theo có thể là huyễn cảnh càng
nguy hiểm.
Tôn Kỳ ngẩng đầu nhìn lên đỉnh núi, hắn dứt khoát phóng ra bước tiếp theo.
Khung cảnh lập tức thay đổi, Tôn Kỳ thấy mình đang ở trên một đại dương xanh thẳm, khắp nơi đều là nước biển không hề có bến bờ.
Đúng lúc này có một cánh tay bất thình lình từ dưới nước thò lên, chụp lấy
chân Tôn Kỳ kéo xuống nước. Tôn Kỳ vội vã vẫy vùng nhưng đáng tiếc tại
đây không có chỗ nào mượn lực, Tôn Kỳ nhanh chóng bị kéo xuống đáy biển.
Tại dưới đáy biển, ánh sáng lờ mờ, không thể nhìn rõ mọi vật, thứ đã kéo Tôn Kỳ xuống nước cũng biến mất không thấy tung tích.
Tôn Kỳ nâng cao cảnh giác, hắn mở ra lồng linh khí bảo vệ, đồng thời phóng
thích thần thức quan sát. Mọi cảnh vật dần dần hiện lên sáng tỏ.
Nước biển này có tác dụng ngăn cản hồn lực và che đậy tầm nhìn, nếu như gặp
Ma tộc khác thì coi như bị mù hoàn toàn. Còn Tôn Kỳ có thần thức, mọi
chuyện đối với hắn vẫn không quá khó khăn.
Tôn Kỳ mở rộng thần thức càn quét, trong đầu hắn địa hình đáy biển nhanh chóng hiện ra.
Cách Tôn Kỳ mười dặm là một con quái vật khổng lồ, phần trên giống hình
người, đầu đội vương miện, tay cầm đinh ba, phần dưới là thân bạch tuộc
có tám xúc tu. Vờn quanh con quái vật là đám người cá, thân trên là
người, thân dưới là đuôi cá. Chính đám người cá này đã kéo Tôn Kỳ xuống
dưới nước.
Con quái vật đang quan sát Tôn Kỳ một cách thích thú,
giống như là đang quan sát con mồi. Nó cũng không vội tấn công, nó tin
tưởng con mồi lúc này đang vô cùng hoang mang sợ hãi, mờ mịt dò đường.
Nhưng mà sau đó con hải thú vương có chút giật mình vì nó cảm giác như Tôn Kỳ đang nhìn nó, chuyện này làm sao có thể? Trong môi trường này, cả hồn
lực và tầm nhìn đều bị hạn chế, chỉ có những hải thú như nó mới có thể
hoạt động dễ dàng tại đáy biển.
Con hải vương thú phất tay ra lệnh cho cho thuộc hạ xông lên bắt Tôn Kỳ.
Hai tên người cá rẽ nước lao tới chỗ Tôn Kỳ, trong tay cầm một cái xiên dài.
Khi hai tên người cá này đến gần thì Tôn Kỳ bỗng nhiên biến mất tại chỗ,
sau đó là hai tiếng phốc… phốc… vang lên. Đầu của hai tên người cá bị nổ nát.
Con hải thú vương giật mình, nó thật không ngờ trong môi
trường này Tôn Kỳ vẫn có thể nhận biết được người cá đến gần, không
những thế tốc độ của Tôn Kỳ lại còn quá nhanh.
Không để cho con
hải thú vương nghĩ nhiều, Tôn Kỳ liền bơi về phía nó, hai tay cầm hai
cái xiên mới lấy được của hai tên người cá.
Con hải thủ vương cảm
thấy bị khiêu khích, nó nổi giận, tám cái xúc tu khổng lồ vẫy vùng quấy
đục cả một vùng nước, hai tay huy động đinh ba, đâm thẳng về phía Tôn
Kỳ.
Tôn Kỳ không hề sợ hãi, cầm xiên đâm tới.
Xiên và đinh ba chạm nhau. Cây xiên lập tức rạn nứt, gãy vỡ. Cây xiên vẫn là chất lượng quá thấp so với đinh ba.
Đinh ba không có vật cản đâm thẳng tới chỗ Tôn Kỳ, Tôn Kỳ nhẹ nhàng lách thân né tránh.
Tôn Kỳ bơi dọc theo cây đinh ba, bơi lên cánh tay con hải thú vương.
Tôn Kỳ đâm phập cây xiên vào tay con hải thú vương nhưng mà da của nó
quá dày, không thể đâm vào sâu, chỉ có thể tạo ra vết thương nhỏ, rỉ ra
một ít máu.
Con hải thú vương cảm thấy nhói đau, nó tức giận, một
tay vỗ xuống Tôn Kỳ giống như là đang đập muỗi. Tôn Kỳ nhanh chóng lách
thân né tránh.
Tôn Kỳ sau đó bơi vòng ra sau lưng con hải thú
vương, tung một đấm cực mạnh vào lưng nó. Cú va chạm tạo nên một đợt
sóng chấn động lan tỏa. Con hải thú vương quay thân, cầm đinh ba quét
ngang.
Tôn Kỳ như một con cá nhỏ du tẩu trong nước, vô cùng khó
nắm bắt, linh hoạt dị thường, nhưng mà da con hải thú vương quá dày, lực công kích của Tôn Kỳ lại bị nước biển tiêu hao phần lớn nên mấy lần
đánh trúng con hải thú vương, nhưng hiệu quả lại không nhiều.
Con hải thú vương thân hình to lớn đồ sộ, lực công kích cực lớn, cực rộng nhưng lại thiếu tính linh hoạt.
Hai bên giằng co một lúc, Tôn Kỳ cảm thấy không ổn. Đây vốn dĩ là địa bàn
của hải thú, chiến đấu lâu trong môi trường này hắn sẽ gặp bất lợi.
Tôn Kỳ phóng thân lên, bơi lên mặt biển. Hải thú vương tất nhiên là không
để cho Tôn Kỳ toại nguyện. Hai bên lại lao vào chiến đấu.
Một lúc lâu sau, Tôn Kỳ mới có thể ra khỏi mặt biển. Hắn bay lơ lửng trên cao.
Hải thú vương cũng trồi lên mặt biển, ngước đầu nhìn lên Tôn Kỳ, như đang tính toán gì đó.
Hải thú vương huy động đinh ba, sóng biển cuộn trào, gió nổi mưa phun, sớm
chớp đùng đùng. Một cơn bão khổng lồ đang được hình thành.
Tôn Kỳ
tất nhiên sẽ không để cho hải thú vương được như ý. Hắn nhanh tay kết
ấn, một quả cầu lửa nhanh chóng được hình thành. Tôn Kỳ tung một đấm,
đánh quả cầu lửa về phía hải thú vương.
Hải thú vương nhìn thấy quả cầu lửa chỉ to như ngón tay của hắn thì nhếch mép khinh thường, tiện tay đập ra một chưởng.
Nhưng mà ngoài sức tưởng tượng của hải thú vương là: quả cầu lửa không những
không bị dập tắt mà còn đâm xuyên qua lòng bàn tay, đi vào trong xương
tủy.
Hải thú vương sợ hãi nhưng hắn lại lúng túng không biết phải
làm sao. Không cho hải thú vương cơ hội suy nghĩ, ngọn lửa đã bốc cháy
dữ dội từ bên trong. Chẳng mấy chốc hải thú vương đã bị đốt chết.
Đúng như Tôn Kỳ suy đoán: đám quái thú này do pháp trận tạo ra, mà pháp trận thì lấy năng lượng từ ma khí. Vậy nên bọn quái thú cũng bị lửa của hắn
khắc chế, dễ dàng bị tiêu diệt.
Sau đó, huyễn ảnh biến mất, Tôn Kỳ trở lại với thực tại.
Tôn Kỳ liên tục trải qua các trận chiến khốc liệt. Hắn gặp phải đủ mọi loại địch thủ lợi hại. Liên tục chiến đấu khiến cho kinh nghiệm thực chiến
của hắn toàn diện tăng lên, quan trọng nhất là tu vi của hắn được củng
cố vững chắc, đã bước vào Luyện Linh cửu trọng đỉnh phong, chỉ còn chờ
cơ hội tạo thể.
Bây giờ, Tôn Kỳ đã cách đỉnh chỉ còn một bước.
Tôn Kỳ hít sâu một hơi để trấn tĩnh, hắn không biết trên đỉnh là gì, nhưng
chắc chắn sẽ rất lợi hại? nhưng hắn không nghĩ đến lùi bước, hắn bước ra một bước cuối cùng. Một bước lên đỉnh.
Khi bước lên đỉnh, Tôn Kỳ ngạc nhiên phát hiện: mọi áp lực đều tan biến, các loại năng lượng quấy nhiễu cũng không còn.
Không để Tôn Kỳ suy nghĩ nhiều, pháp trận trên đỉnh núi ông ông sáng lên. Một thân ảnh huyễn hóa bước ra từ pháp trận.
Thân ảnh này có thân trên giống hình người, thân dưới là bò cạp có ba cặp
chân và một cái đuôi nọc độc. Trên đầu là cặp sừng nhọn móc ngược, khuôn mặt dữ tợn, trên tay cầm một cây giáo dài.
Con quái thú này không vội lao lên tấn công Tôn Kỳ, mà nhìn chăm chú như đang đánh giá đối thủ.
Tôn Kỳ cảm thấy khá ngạc nhiên, con quái thú này dường như có linh trí.