Lưu Gia Linh nghe lời này vô cùng
khó chịu, mặc dù Tôn Kỳ không phải thuộc hạ chính thức của nàng nhưng mà trong mắt nàng thực sự cũng không khác là mấy. Nàng đã mất đi Lưu Thái
nên dự định trọng điểm bồi dưỡng Tôn Kỳ thành cánh tay trung thành.
Nhưng bây giờ Cố Vẫn Thiên lại mở lời chiêu gọi làm nàng vô cùng khó xử.
Nếu như buông tha Tôn Kỳ thì nàng sẽ mất đi một thuộc hạ đầy tiềm năng
trong tương lai. Còn nếu nàng làm găng có thể sẽ mất lòng Cố Vẫn Thiên,
rất có thể vì vậy mà Cố Vẫn Thiên sẽ không bán nô lệ cho nàng mà ngược
lại bán cho nhị ca Lưu Triều Dương.
Trước đó mặc dù nói tổ chức
chiến đấu để lấy quyền được mua nô lệ và nàng đã thắng nhưng nếu Cố Vẫn
Thiên trở mặt không bán thì nàng cũng chỉ có thể bó tay.
Chuyện này quan hệ vô cùng trọng đại, bên được bên mất, bên nặng bên nhẹ, nàng phải cân nhắc rõ ràng.
Lưu Gia Linh hít một hơi sâu để lấy lại bình tĩnh, nàng nói:
“Mặc dù hắn không phải thuộc hạ chính thức của Lưu gia nhưng trước đó, Gia
Linh đã hứa với hắn nếu hắn thắng sẽ ban cho hắn họ Lưu...”
Cố
Vẫn Thiên nghe lời này thì híp mắt lại, sắc mặt lạnh đi. Lưu Triều Dương thì nụ cười càng đậm, ánh mắt lộ hi vọng: tam muội vì một tên thuộc hạ
mà sẽ quyết định hy sinh tiền đồ bản thân sao?
Lưu Gia Linh lúc này lại nói tiếp:
“Nhưng mà hắn thực sự chưa phải là thuộc hạ của ta. Vậy nên theo ai là quyết định của tự hắn.”
Lưu Triều Dương nghe xong có chút thất vọng: tam muội quả thật không phải
là hạng ngu ngốc, làm sao sẽ vì một tên thuộc hạ mà hy sinh tiền đồ bản
thân. Nếu như là hắn, hắn cũng làm như vậy.
Cố Vẫn Thiên nở nụ cười, quay sang Tôn Kỳ nói:
“Ngươi cũng đã nghe rồi đó. Ngươi được toàn quyền lựa chọn. Ngươi đi theo ta thế nào?”
Tôn Kỳ lộ vẻ suy tư, sau đó hắn hỏi:
“Nếu ta đi theo Cố công tử thì ta được đối đãi thế nào?”
Cố Vẫn Thiên nghe lời này thì hắn biết tám chín phần đã lôi kéo thành công, hắn cười nói:
“Yên tâm, ngươi theo ta sẽ không thiếu ma thạch, vũ khí, tài nguyên, đảm bảo ngươi sẽ nhanh chóng đạt tới Luyện Linh cửu trọng.”
Cố Vẫn Thiên tung ra những mồi này, tin chắc Tôn Kỳ sẽ mắc câu nhưng khi
hắn nhìn sắc mặt Tôn Kỳ, hắn thấy rõ trên nét mặt Tôn Kỳ là một sự thất
vọng. Nghĩ lại cũng đúng, Tôn Kỳ đã đạt tới đỉnh phong Luyện Linh bát
trọng, với năng lực của hắn chỉ cần bên ngoài lang bạt một thời gian thì vẫn đủ tài nguyên tu luyện đến Luyện Linh cửu trọng.
Lúc này, Cố Vẫn Thiên quyết định tung ra mồi câu lớn hơn:
“Đó chỉ là điều kiện thứ nhất. Sau đó ngươi sẽ được ban cho họ Cố, trở
thành một thành viên Cố gia, được tu luyện ma pháp Cố gia, ngươi lúc đó
còn có cơ hội trở thành Tạo Thể cảnh cường giả.”
Nghe lời này,
đám công tử ăn chơi, Lưu Gia Linh và Lưu Triều Dương cũng ồ lên kinh
ngạc nhưng sau đó lại cười khẩy trong lòng: cho tài nguyên tu luyện hay
ban cho họ Cố cũng không có gì đặc biệt, bọn hắn cũng làm được nhưng mà
ban cho ma pháp gia tộc và giúp trở thành Tạo Thể cảnh lại là chuyện
khác.
Nên biết ma pháp của mỗi gia tộc đều là bất truyền ra ngoài với bất cứ lý do nào. Còn giúp trở thành Tạo Thể cảnh càng là nằm mơ
nói mớ. Nên nhớ mỗi Tạo Thể cảnh đều là trụ cột quan trọng của mỗi gia
tộc, muốn tạo ra một Tạo Thể cảnh không hề đơn giản như lời nói.
Có gia tộc dốc hết sức lực cũng không thể tạo ra được Tạo Thể cảnh nên dần dần đi hướng suy thoái diệt vong.
Để nhận được bồi dưỡng thành Tạo Thể cảnh các thành viên trong gia tộc
phải tranh nhau sứt đầu mẻ trán làm gì có vé cho ngoại tộc. Lại nói một
ngoại tộc Tạo Thể cảnh làm sao có thể trung thành bằng một Tạo Thể cảnh
cùng huyết thống.
Nói tóm lại đều là hứa hẹn suông chỉ có kẻ ngốc mới tin lời này. Nhưng mà trước mặt bọn họ không phải đang có một kẻ
ngốc sao? Bọn hắn thấy rõ, Tôn Kỳ khi nghe mấy lời này thì ánh mắt sáng
rực.
Bọn hắn cười thầm trong bụng: đúng là dân đen quê mùa mơ
mộng hão huyền, bọn chúng sẽ không biết được bọn chúng mãi mãi cũng
không thể đạt tới Tạo Thể cảnh.
Tôn Kỳ ánh mắt lấp lóe, thở gấp hỏi lại:
“Thật vậy sao?”
“Chắc chắn!” Cố Vẫn Thiên cười nói.
“Vậy ta chỉ xin thêm một điều nữa.” Tôn Kỳ nói.
Cố Vẫn Thiên nghe lời này thì nhíu mày một cái không vui, vậy mà dám vòi
vĩnh hắn, chờ ngươi rơi vào tay ta, ta sẽ huấn luyện lại ngươi biết thế
nào là chủ - tớ. Cố Vẫn Thiên vẫn nặn ra nụ cười, hỏi:
“Ngươi cần thứ gì?”
Tôn Kỳ nghe lời này thì ánh mắt xán lạn, tiến lên bước lại gần Cố Vẫn Thiên.
Cố Vẫn Thiên đứng dậy hai tay chắp sau lưng, chuẩn bị đón nhận lễ bãi của tên thuộc hạ mới.
Khi khoảng cách giữa hai bọn họ chỉ có năm bước chân thì Tôn Kỳ dừng lại. Tôn Kỳ nở nụ cười nhìn Cố Vẫn Thiên.
Rồi không một dấu hiệu báo trước, nhanh như chớp, Tôn Kỳ ra tay bóp lấy cổ Cố Vẫn Thiên, miệng cười gằn:
“Ta muốn cái mạng của ngươi.”
Sự việc xảy ra bất ngờ, không nằm trong suy nghĩ của bất kỳ ai, làm cho
toàn trường chấn kinh bất động. Chính Cố Vẫn Thiên cũng không hiểu
chuyện gì đang diễn ra.
Cố Vẫn Thiên đứng hình, bị Tôn Kỳ bóp cổ
khiến hắn rên lên đau đớn, khuôn mặt hắn đổi từ kinh ngạc sang tức giận, âm thanh khàn khàn từ trong cổ họng phun ra:
“To gan!... Ngươi có biết ngươi đang làm gì không?”
Nghe tiếng quát của Cố Vẫn Thiên mới khiến cho tất cả sực tỉnh từ trong bàng hoàng. Đám công tử ăn chơi lập tức lui về sau lưng đám hộ vệ. Mấy tên
hộ vệ rút đao phòng thủ, ánh mắt sắc bén đề phòng. Một tên phục vụ thấy
cảnh này thì biết đại sự phát sinh, hắn từ từ lùi bước về phía sau, đi
ra khỏi phòng, hắn cần nhanh chóng báo cáo sự việc nên phía trên.
Hai tên hộ vệ Luyện Linh cửu trọng đỉnh phong của Cố Vẫn Thiên lúc này mới
kịp phản ứng, bọn chúng rút đao lao lên. Tôn Kỳ lại nhẹ bóp cổ Cố Vẫn
Thiên khiến hắn kêu đau đớn, Tôn Kỳ cười nói:
“Không muốn hắn chết thì lui xuống.”
Hai tên hộ vệ nhìn nhau khó đưa ra quyết định, Tôn Kỳ lại siết chặt cổ Cố Vẫn Thiên, gằn giọng nói:
“Lui xuống!”
Cố Vẫn Thiên đau đớn, phất phất tay ý bảo hai tên hộ vệ lui xuống. Hai tên hộ vệ nhìn nhau rồi lùi lại ba bước nhưng mà đao vẫn cầm chắc trong
tay, lúc nào cũng có thể bộc phát.
Lưu Gia Linh và Lưu Triều
Dương lúc này có chút mộng, chuyện này rốt cuộc là sao? Tại sao lại trở
mặt? tên Tôn Kỳ này bị điên rồi sao?
Lưu Triều Dương bỗng cười
thầm trong bụng, sự việc diễn biến dường như có lợi cho hắn. Hắn tin
tưởng Cố Vẫn Thiên sẽ không bỏ qua chuyện này, Cố Vẫn Thiên sẽ giận cá
chém thớt, Tôn Kỳ chắc chắn sẽ chết, tam muội cũng bị liên lụy theo.
Lưu Gia Linh tất nhiên cũng nghĩ được điều này, nàng sắc mặt khó coi, sau đó giận dữ quát:
“Lữ Mông, ngươi dám phạm thượng, còn không mau thả Cố công tử ra.”
Lưu Triều Dương và đám công tử ăn chơi sau đó cũng lần lượt mở miệng, có đe dọa, có dụ dỗ, có khuyên nhủ...
Tôn Kỳ đưa mắt liếc bọn chúng một cái rồi sau đó cũng lại không thèm để ý. Hắn nhìn Cố Vẫn Thiên cười nói:“Cũng đã đến lúc ngươi phải trả nợ.”
Cố Vấn Thiên sắc mặt tím tái như gan heo, hắn vùng vẫy muốn thoát khỏi tay Tôn Kỳ nhưng hoàn toàn vô ích, hắn tức giận đe dọa:
“Tiểu tử, ngươi có biết việc ngươi làm sẽ khiến ngươi trả giá thật đắt không? Nếu ta mà bị thương thì Cố gia sẽ không tha cho ngươi. Dù ngươi có chạy đến chân trời góc biển thì cũng sẽ không thoát được. Ngươi chắc chắn sẽ chết, một cái chết rất thảm khốc. Ngươi sẽ phải khóc lóc xin tha, ước
gì mình chưa từng sinh ra trên cõi đời này...”
Tôn Kỳ nhìn hắn
giãy giụa trong tay mình giống như một con thú nhỏ, yếu đến mức chỉ cần
bóp nhẹ là tan xác. Cố Vẫn Thiên thấy không lay động Tôn Kỳ thì hắn đổi
giọng dù sao mạng là của hắn. Hắn chết đi rồi thì gia tộc báo thù cho
hắn cũng đâu thể khiến hắn sống lại được, hắn biết mạng sống của hắn
thực sự đang nằm trong tay đối phương làm cho hắn không thể không nhẫn
nhịn, hắn cố nặn ra nụ cười nói:
“Lữ huynh chắc là hiểu lầm. Ta
và Lữ huynh xưa nay chưa từng gặp mặt, nói chi là ân oán, nợ nần. Hay là thế này, Lữ huynh đưa ra giá đi, ta sẽ trả.”
Tôn Kỳ không thèm
để ý lời hắn. Tôn Kỳ nhìn hắn một lúc, sau đó ánh mắt sáng lên, đưa tay
chộp lấy một vật đeo bên hông của Cố Vẫn Thiên. Nhìn ngắm vật này trong
tay, Tôn Kỳ nở nụ cười:
“Tử Kim Hồ Lô, không ngờ ngươi lại có được vật này. Ta thích!”
Nói rồi, Tôn Kỳ nhét Tử Kim Hồ Lô vào trong túi của mình. Cố Vẫn Thiên cảm thấy có hy vọng, hắn nói:
“Ngươi thả ta ra, ta có thể cho ngươi rất nhiều thứ.”
Phốc! một tiếng nhẹ vang lên. Tôn Kỳ bóp nát cổ của Cố Vẫn Thiên, tiễn hắn về cõi chết.
Sự việc bất ngờ làm cho toàn trường đứng hình, bọn chúng không ngờ Tôn Kỳ
lại dám ra tay giết Cố Vẫn Thiên, đây là muốn chọc ra đại họa sao?
Bọn chúng trước đó chỉ nghĩ Tôn Kỳ bắt Cố Vẫn Thiên là muốn đòi tiền chuộc, ai lại nghĩ Tôn Kỳ dám giết Cố Vẫn Thiên. Lửa giận của một gia tộc Tạo
Thể cảnh, Tôn Kỳ làm sao có thể chịu được.
Sau vài hơi thở yên tĩnh, hai tên bảo vệ của Cố Vẫn Thiên có phản ứng đầu tiên, bọn chúng cầm đao khí thế cuồn cuộn lao tới:
Tôn Kỳ nhếch mép cười, con dao nhỏ trong tay hắn lia qua hai đường. Hai tên bảo vệ lập tức đứng hình tại chỗ, rồi từ từ đầu của bọn hắn trượt khỏi
cổ. Hai Luyện Linh cửu trọng một chút sức phản kháng cũng không có.
Bây giờ bọn Lưu Gia Linh mới chân chính cảm nhận được sự khủng bố của Tôn
Kỳ, các trận chiến trước chỉ giống như Tôn Kỳ đi dạo quanh vườn hoa.
Lưu Triều Dương cảm thấy không ổn chút nào. Nếu như Tôn Kỳ chỉ đòi Cố Vẫn
Thiên tiền chuộc thì hắn sẽ có lợi nhất nhưng Tôn Kỳ lại giết đi Cố Vẫn
Thiên thì hắn cũng sẽ bị liên lụy theo.
Hắn biết cùng lắm mình sẽ chỉ bị Cố gia làm khó, vặn hỏi vài câu nhưng mà chuyện mua bán nô lệ
cũng đừng nghĩ nữa. Không có đủ số nô lệ, hắn làm sao hoàn thành nhiệm
vụ. Không chỉ hắn mà Lưu Gia Linh cũng bị như vậy.
Đúng vào lúc
bọn Lưu Gia Linh cũng luống cuống tay chân, không biết phải làm gì thì
bỗng có một cỗ áp lực cực lớn bao trùm toàn gian phòng, một giọng nói
như chuông đồng vang lên:
“Thật to gan!”
Bọn Lưu Gia Linh
dưới cỗ áp lực này cũng phải gập đầu gối, giọng nói kia giống như xuyên
thấy vào trong đầu óc của bọn hắn làm cho bọn hắn quay cuồng, choáng
váng.
Không còn nghi ngờ gì nữa, đây chính là do một vị Tạo Thể cảnh gây nên