Con ma nữ ngừng ăn, quay sang nhìn Quyên vẻ mặt hơi sửng sốt ý bảo nói ra xem nào.
"Cậu giúp tôi doạ thầy Trường một lần được không? Ép hắn nói ra nơi chôn xác cậu, tôi ở gần đó sẽ nghe thấy. Sau đó làm hắn ngất đi, tôi sẽ đi tìm
xác cho cậu."
Mất hơn một tuần cả hai đều chưa có cơ hội để ra
tay. Thêm nữa, hình như tình cảm giữa Quyên và con ma ngày càng sâu đậm
rồi. Có lần Quyên hỏi.
"Này ma, tại sao gia đình cậu bị giết?"
"Một thằng điên thích ăn thịt người."
"Ma này, sao cậu bị bắt nạt?"
"Hiền."
Quả đúng là ma. Vì hồi còn sống rất hiền nên lúc chết đi dù có hơi đáng sợ nhưng Quyên không hề sợ mấy.
Cô đã nói chuyện này với bà Vân. Bà sai người túc trực bên cạnh Quyên
24/24, đồng thời theo dõi thầy giáo Trường nữa. Quyên quyết định vào tối thứ sáu này sẽ cùng con ma thực hiện kế hoạch.
Thứ sáu, Quyên
mới học được một tiết thì lăn ra bàn gương mặt nhợt nhạt kêu đau bụng.
Cô giáo thấy vậy liền cho Quyên xuống phòng y tế. Cô bé mang theo cả hộp cơm trưa xuống đấy, cùng con ma lúc nào cũng đi kè kè bên cạnh. Hết
buổi sáng, giờ nghỉ trưa ồn ào và buổi chiều, cô y tá đã đến giờ về nhà.
"Em nên đến khám bệnh viện thì hơn đấy."
Quyên nhất định không chịu. Cô y tá đành bất lực về trước, còn dặn dò tí nữa
về thì đóng cửa phòng y tế hộ. Quyên biết kế hoạch của mình đã thành
công một phần ba.
Tiếng trống trường vang lên, học sinh thi nhau
ùa ra từ các lớp học ra về. Quyên lặng lẽ bám theo thầy Trường. Nghe
nói, cứ cuối tuần thầy sẽ ở lại văn phòng làm công vụ sổ sách cho tuần
kế tiếp. Quyên im hơi lặng tiếng chờ cho trời tối hẳn, mới dám len lén
bước đến hành lang nơi còn một căn phòng duy nhất sáng. Con ma vẫn luôn ở ngay bên cạnh Quyên, cô có cảm giác không còn đơn độc một mình nữa.
Tiếng ư ử phát ra khắp hành lang. Đây rõ ràng là tiếng con gái, hình như còn
có tiếng thở dốc của thầy Trường. Quyên bàng hoàng, tim đập chân run men theo đường hành lang mà tiến đến gần căn phòng kia. Cái tiếng này rất
giống tiếng phát ra từ trong phòng của bố mẹ lúc còn sống. Thỉnh thoảng
Quyên hỏi chị họ đang đánh nhau à thì chị chỉ cười cười bảo "đánh nhau
trên giường đấy".
Đánh nhau trên giường nghĩa là gì?
Quyên luôn băn khoăn câu nói này.
Cô tiến đến sát căn phòng kia, âm thanh ngày càng rõ nét. Con ma bên cạnh ánh mắt bỗng trở nên rét buốt.
"Hắn lại làm thế!"
Cô đang không hiểu con ma nói gì thì nhìn vào trong, chỉ là sợ ngây người.
Vi, con bé tiểu thư trên lớp cô giờ đang trần truồng, mặt bị đánh bầm tím,
trên người cũng lỗ chỗ vết bầm, đang chổng mông cho thầy Trường cũng
không mặc gì làm cái gì đó. Chỉ là, hình như Vi rất khổ sở, mặt đầm đìa
máu và nước mắt.
Cảnh tượng khiến Quyên sợ cứng người, vô ý lùi
ra ngoài hành lang, khiến cửa kêu kẽo kẹt. Trong một chốc, ánh mắt dịu
dàng thường ngày giờ đầy tơ máu và chứa tia hung ác của thầy Trường bắn
về phía cửa. Quyên biết mình nguy hiểm rồi. Cô vội vàng quay sang con ma bên cạnh mà liến thoắng.
"Ma, chạy đi, nguy hiểm!"
Thầy
Trường thấy có người, bèn tức tốc rời ra chạy xồng xộc đuổi theo. Còn
Vi, cô bé đang nguy kịch nên không cảm nhận được điều gì nữa ngoài sự
đau đớn lan khắp toàn thân.
Thầy Trường rất ranh ma. Thầy nói sẽ
trông trường hộ nên bảo vệ yên tâm mà về nhà hết với gia đình. Thầy
Trường mà lại, ai chẳng tin tưởng, quý mến.
Như thế có nghĩa là,
cái trường này hiện giờ chỉ có một người lớn, hai đứa trẻ mười tuổi và
một con ma đáng sợ. Thầy Trường là đáng sợ hơn cả.
Quyên vội lôi điện thoại trong túi ra run run bấm số bà Vân.
Quyên đã chạy ra sau trường, đang gọi thì từ đằng sau một bàn tay to lớn giật mất điện thoại quăng đi xa. Quyên giật mình, không dám quay đầu lại.
Không gian yên tĩnh chỉ còn tiếng vỡ tan của chiếc điện thoại nhỏ.
"Cô bé, đi trong trường ban đêm rất nguy hiểm đấy, có biết không?"
Quyên lấy hết can đảm từ từ quay đầu về phía sau. Cô đâu có một mình, bên cạnh cô là hồn ma của Xuân cơ mà.
"Tên, giết, người!"
Quyên gằn từng chữ một, thầy Trường cười to mấy tiếng haha.
"Xem ra là em đã phát hiện rồi nhỉ? Đúng rồi, sở thích của tôi chính là chìm ngập vào trong người những đứa trẻ rồi giết chúng, khắc dao lên mặt
chúng... Đáng tiếc, cho tới ngày hôm nay chưa tính con bé Vi thì mới
được khoảng 20 người. Nhưng đêm nay, Vi và em sẽ là... Người thứ hai
mươi mốt và hai mươi hai!"
Quyên hơi sợ hãi. Cô bé nhớ lại cảnh
gia đình mình bị tàn sát đêm đó. Thế này vẫn còn bình thường chán, làm
sao khiến cô sợ cho được.
Quyên không biết lấy can đảm từ đâu, to giọng hét.
"Thằng chó, mày giấu xác Xuân ở đâu?"
Con ma bên cạnh nhìn Quyên với vẻ ngạc nhiên. Tại sao cô biết tên nó? Cô
toàn gọi nó là ma này cơ mà, cô cũng chưa từng hỏi tên nó là gì. Quyên
lúc ấy lại không hề nhìn thấy, trong ánh mắt con ma Xuân ánh lên vẻ xúc
động mãnh liệt.
Trường sờ cằm, ánh mắt độc ác lơ đễnh nhìn lên trời cao, giọng nói vẻ đùa cợt.
"Xuân à, cái tên này nghe quen quen nhỉ. Ừm, hình như là cô bé số một nhỉ..."
"Nói mau!"
Trường phóng ánh mắt như háu đói lên người Quyên. Cô có cảm giác hàng trăm
hàng nghìn con kiến đang bò lổm ngổm trên người mình, chui vào cả bên
trong từng thớ thịt nữa.
"Không tệ. Dù sao em cũng sắp được tôi
ban cho cái sự từ giã cõi trần bẩn thỉu này rồi nên tôi sẽ nói cho em
chỗ chôn xác luôn. Tất cả 20 cô bé từng ân ái nồng thắm với tôi đều bị
chôn cùng một chỗ. Chính là... cuối lớp học của em đấy... Sao hả... ngạc nhiên lắm có đúng không? Cô bé Xuân cũng từng học ở lớp đó rồi đấy..."
Trường cười gằn thành tiếng, tiến dần từng bước một đến chỗ Quyên.