Quyên thông báo cho cảnh sát về chi tiết trần nhà. Các chú cảnh sát bày
ra bộ mặt sửng sốt từ đầu đến cuối. Vẻ như "không thể tin được". Sếp Vân của họ khi nãy chỉ bảo cái gì mà con gái bà ấy đang gặp nguy hiểm với
hồn ma người chết. Họ không dám hỏi Quyên điều gì, nghĩ rằng cô bé có
sức mạnh thần linh ban cho là có thể nói chuyện với người chết nên phần
nào vị nể. Họ theo lời cô bé bắc thang lên kiểm tra trần nhà, quả nhiên
phát hiện có một lỗ hổng bí mật rất bé, chỉ vừa đủ cho một người lớn bò
qua.
Nghe nói khu căn hộ này trước kia thuộc quyền sở hữu của
một người tên Thanh. Ông ta sau này chuyển sang sống ở gần trung tâm
thành phố nên nhượng lại ngôi nhà này cho nhân chứng.
Quyên cảm
giác cái tên này hình như đã được nghe ở đâu nhưng mãi cũng không nhớ
ra. Quyên thấy hồn ma người đàn ông không biết tự khi nào đã di chuyển
tới phòng tắm. Cô bé lấy làm lạ bèn đi theo. Cửa phòng tắm rộng mở, bồn
tắm khô ráo không có nước. Cô bé thấy vòi hoa sen bị đặt lệch sang trông rất khả nghi. Quyên tiến đến định cầm lấy thì bà Vân từ đằng sau gọi
to.
"Quyên, đừng đụng chạm lung tung vào đồ vật hiện trường. Con ra đây đeo găng tay kháng khuẩn đi đã."
Cô bé chạy ra đeo găng tay, hình như cái này là để tránh để lại dấu vân
tay đây mà. Hồn ma người đàn ông nhìn chằm chằm theo từng bước chân cô
bé, thân hình vẫn bất động đứnh cạnh bồn tắm.
Quyên vẫn cảm thấy lạnh gáy khi đi lướt qua con ma. Mặc dù vậy, cô nhanh chóng chuyển sự
chú ý của mình vào chiếc vòi hoa sen đặt lệch.
"Mẹ, có ai đã kiểm tra phòng tắm chưa?"
Quyên gọi với ra bên ngoài phòng khách. Bà Vân gọi lại đáp trả.
"Cảnh sát đã vào kiểm tra nhưng không thấy gì bất thường."
Cô bé cầm chặt vòi hoa sen nhấc xuống. Nếu nhìn qua thì chắc chắn chẳng có gì để chú ý, nhưng cô bé phát hiện một điểm bất thường.
"Mẹ, các chú cảnh sát vào đây xem chút đi."
Mọi người nghe Quyên chạy vào trong, cô bé chỉ ra điểm bất thường mà mọi người dường như không để ý.
"Mẹ nhìn này, trên các lỗ nhỏ phun nước được quết một màu đỏ xung quanh."
Những lỗ nhỏ phun ra tia nước xung quanh đều được quết một màu đỏ, phải nhìn
thật kĩ mới ra. Bà Vân như phát hiện ra manh mối mới, bèn quay sang mấy
chú cảnh sát phía sau, gương mặt rạng rỡ.
"Chú Tuấn mau gỡ cái
vòi này xuống đem đi cho mấy cô y tá xác thực xem có sự bất thường hay
không. Chú Nam, Tân, Đạt thử tìm đường trèo lên trần nhà xem có phát
hiện gì lạ thì báo ngay. Hung thủ chắc chắn phải để lại dấu vết."
Quyên nhìn thoáng qua hồn ma người đàn ông đang đứng trong góc tối. Dù gương
mặt trắng bệch có hơi u tối và đáng sợ, nhưng cô bé cảm thấy dường như
con ma đang nhìn mình với ánh mắt hàm ơn... Đừng nói là cô đang nhìn
nhầm nhé.
Vệt màu đỏ trên vòi hoa sen nhanh chóng được kiểm định và được xác nhận là một loại chất độc hiếm. Chất độc ấy khi dính lên da thịt con người sẽ nhanh chóng phân huỷ các tế bào sống, làm da thịt
nhanh chóng thối rữa. Người dính độc mặc dù còn sống nhưng sẽ cảm thấy
toàn thân ngứa ngáy như có hàng ngàn con kiến lửa chui vào da thịt, hút
máu mình.
Ba chú cảnh sát kia không biết bằng con đường nào lại
có thể leo lên trần nhà, nhanh chóng phát hiện ra dấu vết của một người
đàn ông. Bà Vân thu thập đủ các chứng cứ lại với nhau. Đến đây thì không còn là công việc Quyên có thể nhúng tay vào nữa.
Cô bé mon men lại gần hồn ma người lớn, hỏi.
"Người giết chú tên gì thế?"
"T.. H... A... N... H"
"Thanh?"
Người đàn ông không nói gì, ánh mắt vằn vện tơ đỏ trông vô cùng đáng sợ.
Trời về đêm, bà Vân gọi Quyên trở về, còn các chú cảnh sát vẫn phải trực cả
đêm ở đó. Quyên ngoảnh lại nhìn một hư ảnh màu trắng mờ mờ trong đêm
tối, lúc ẩn lúc hiện...
Lên ô tô, bỏ xa căn hộ một đoạn rồi, Quyên mới hỏi.
"Mẹ, Thanh là ai?"
Bà Vân nhìn cô bé bằng ánh mắt nghi ngờ, nhưng vẫn trả lời.
"Chủ cũ của căn hộ nhân chứng ở. Từ các chứng cứ thu thập được hôm nay, mẹ chắc chắn hắn chính là hung thủ."
Quyên nhẹ nhõm hẳn. Cô bé quên mất rằng mẹ nuôi của cô là đội trưởng đội hình sự, rất giỏi.
"Toà án bị trì hoãn quá lâu rồi. Mẹ sẽ gọi cho thẩm phán mở lại toà vào ngày kia."
"Con đi được không mẹ?"
"Tất nhiên là được. Con đã giúp mẹ trong vụ này rất nhiều."
Cả hai đều không để ý thấy, chiếc vòng cổ hình mặt trăng trên cổ cô bé
đang phát ra thứ ánh sáng mờ mờ. Bên ngoài, trăng tròn vành vạnh.
Hôm nay là ngày 13 âm lịch.
Trên con đường vắng vẻ mà chiếc ô tô đen vừa lướt qua, gió lành lạnh thổi vù vù trên các cành cây. Tiếng cú mèo từ xa văng vẳng vọng lại. Một bóng
trắng mờ mờ ảo ảo đứng dưới bóng cây đa cổ thụ bên đường. Nó có mái tóc
dài quá lưng, vài cọng tóc mái loà xoà dài quá mắt. Gương mặt trắng
bệch, trên má phải có một vết sẹo khủng khiếp kéo dọc từ thái dương
xuống tận cằm. Quan trọng hơn chính là, vết sẹo ấy đang chảy rất nhiều
máu, nhoe nhoét đầy mặt. Vết sẹo rất lớn, nó cáu lại thành một vệt dài
loang lổ cắt dọc một phần ba gương mặt đứa con gái. Ánh mắt lạnh băng vô cảm dõi theo chiếc ô tô đen bóng xa dần. Ánh mắt ấy hướng về dáng hình
nhỏ nhắn trong xe, nơi phát ra thứ ánh sáng quỷ dị chỉ vong linh mới có
thể nhìn thấy. Từ trong hai hốc mắt đen vô hồn chảy ra hai dòng máu nhễu xuống hoà vào thứ máu đang loang lổ trên mặt nó.
Con ma trinh nữ ấy đang khóc.
Sau một lúc, hai dòng máu ngừng chảy, gương mặt con ma trở nên vô cùng đáng sợ. Gương mặt vặn vẹo, một nửa mặt trắng bệch, một nửa thì đen u tối.
Quyên không hiểu sao lại thấy lạnh sống lưng, da gà da vịt đều nổi lên hết.
Cô bé nghĩ có lẽ hôm nay gặp hồn ma người đàn ông kia trong căn phòng
lạnh lẽo, đến bây giờ vẫn cảm thấy dư âm của cái lạnh ấy thôi. Quyên
nhanh chóng chợp mắt mệt mỏi rồi chìm vào giấc ngủ sâu mộng mị...