Trần Phong bước ra khỏi phòng, nhìn lên bầu trời trong xanh mà cười
vang. Thực lực hắn đã quay trở lại, đã đến lúc hắn nên trả lại cho những kẻ kia cả vốn lẫn lãi, để chúng biết, Trần Phong này cũng không phải là người hiền lành!
Ánh mắt hắn chậm rãi dời về phía Minh Dương học viện, đột nhiên lộ ra vẻ lăng lệ ác liệt.
" Triệu Hảo, ngươi cứ chờ đó!"
Việc bị nghỉ học đối với hắn quả thực mà nói cũng không là vấn đề gì lớn,
nhưng dù sao cũng không thể không cảm thấy khó chịu. Trần Phong đối với
vấn đề thể diện cùng mặt mũi cũng không mấy quan tâm, bởi vì hắn dù sao
cũng xuất thân từ khu I, việc cúi đầu, luồn cúi, sợ hãi trước kẻ khác là không hề thiếu. Nhưng trải qua hai tháng tu luyện, hắn cũng dần lột
xác, hắn cũng bắt đầu có ngạo khí của tu giả, có sự tự tôn của mình. Tuy không nhiều nhưng đó cũng đủ để Trần Phong có tư cách trở thành một tu
giả.
Hắn hít sâu một hơi, thân thể như tên bắn lao đi, phóng
thẳng về phía Thợ săn công hội. Hắn sau khi bị trọng thương không những
không yếu đi, thậm chí còn mạnh hơn không ít. Bất kể là Huyết khí, Chân
khí, Thể lực đều được gia tăng trên diện rộng. Ví như thân thể hắn lúc
này, bởi vì tu luyện Kim thân thập biến quyết, à không, chính xác hơn là Thập nhất biến, khiến cho nó mạnh đến mức có thể cứng rắn chịu một
quyền của Luyện khí sơ kì nhưng vẫn không có thương tổn quá lớn. Chân
khí đã là Luyện khí hậu kì, nhưng hùng hậu hơn đồng cấp ba bốn lần, về
độ vững chắc phải vượt đến năm sáu lần, đó là còn chưa kể Ngụy Chân khí
cũng đạt đến Tụ khí hậu kì. Cộng thêm Ma pháp lực, không hiểu sao vẫn là Ma pháp học đồ cấp năm, nhưng cũng góp phần không nhỏ vào chiến lực.
Còn Tinh thần lực, đã đạt đến tầng thứ ba của Thoát hồn cảnh, thừa đủ để đánh gục bất kì một võ giả nào dưới Nội cương cảnh. Tất cả gộp lại
khiến chiến lực của hắn có thể so với Tụ khí hậu kì bình thường, tuy
chiến lực này không kéo dài quá lâu nhưng điều đó cũng rất kinh người
rồi. Luyện khí hậu kì chiến Tụ khí hậu kì! Điều này đã thật lâu không
xảy ra ở trong Minh Dương học viện. Mấy chục năm trước vào thời kì đỉnh
cao của Minh Dương học viện, thì các thiên tài tối đa cũng như vậy mà
thôi.
Hắn vừa tiến đến Thợ săn công hội, đột nhiên một luồng Tinh thần lực hạ xuống, đè lên người hắn, khiến hắn có chút hít thở không
thông. Hắn nhíu chặt hai mày, đứng yên, đợi luồng tinh thần lực này quét xong mới chậm rãi bước vào.
" Linh giả của Công hội. Tốt nhất
đừng gây nên sự chú ý, dù sao bây giờ vụ án kia vẫn còn đó, nếu ta khiến họ chú ý thì không ổn chút nào."
Trần Phong thẳng hướng về phía
bàn giao nhiệm vụ. Đây quả thực là nơi tập trung của tất cả võ giả trong phạm vi Minh Dương thành. Nơi đây giờ có đến mấy trăm người, kẻ đứng,
người ngồi, khí thế vô cùng kinh người. Võ giả thấp nhất cũng đạt đến
Luyện huyết kì, cao nhất thậm chí Chân khí còn hiện rõ bên ngoài cơ thể, nói rõ hắn ít nhất phải là Tụ khí đỉnh cao, thậm chí có thể là Nội
cương cấp! Không ngờ những người như vậy, cũng có đến mười mấy người. Mà đó chưa phải là tất cả, bởi vì lượng người ở trong Công hội chỉ chiếm 3 phần trên tổng số người mà thôi, số người còn lại hầu hết đều ra ngoài
làm nhiệm vụ cả. Điều đó chứng tỏ Thợ săn công hội này có chiến lực mạnh đến mức nào, thậm chí có thể nói, ngoại trừ tồn tại như Linh giả ra thì không ai có thể lay chuyển nổi bọn hắn.
Trần Phong chen mãi, rốt cục mới đi đến bàn giao nhiệm vụ. Nơi này cũng như phân hội bên ngoài
vậy, cũng có những thiếu nữ làm tiếp tân. Bây giờ họ cũng đang bù đầu bù tai do lượng người quá nhiều. Phải đến ba mươi phút sau thì mới đến
lượt hắn.
Trần Phong ngước nhìn lên bảng nhiệm vụ. Nơi đây nhiệm
vụ đều cực kì cao cấp, thậm chí có một số nhiệm vụ khi Trần Phong đọc
vào cũng kinh hãi gần chết.
"Truy bắt Lê Văn Luyện, Ngoại cương
cấp cao thủ. Từng giết 5 người trong một gia đình, trong năm người đó có một người là Ngoại cương đỉnh cấp. Thưởng:...."
"Giết chết Triệu Quang An, Khai Huyệt cấp đỉnh cao..........."
Từng cái tên hiện lên trên bảng, mỗi cái tên đều là siêu cấp cao thủ Ngoại
cương cấp trở lên, mà bọn chúng thậm chí lại là sát thủ trong cảnh giới
đó, cực kì khó nhằn, nếu không cẩn thận có thể lật thuyền trong mương,
bị giết ngược. Điều này không phải chưa từng xảy ra. Mười năm trước, có
một tên cuồng ma, thực lực cực kì kinh khủng, giết chóc không biết bao
nhiêu người. Rốt cục hắn bị phát lệnh truy nã, đã có hai vị Khai huyệt
cấp cao thủ đi xử lí. Vậy mà 1 tháng sau, mọi người lại thấy đầu của hai vị ấy treo ở trước cửa Thợ săn công hội. Việc này thậm chí đã kinh động đến vị Linh giả trấn thủ nơi đây, khiến vị này tức giận trực tiếp truy
sát, rốt cục mất ba ngày thời gian đem đầu hắn từ cổ hái xuống, đến lúc
này mọi chuyện mới chấm dứt.
Rốt cục hắn nhìn lên phía cao nhất
của bảng truy nã. Nơi đây chỉ có 10 cái tên, nhưng mười cái tên này thật sự là bóng ma của tất cả mọi người.
1. Đồ tể Vũ Hữu Quân. Linh cảnh cường giả Huyễn Linh tam tinh. Yêu cầu mọi người khi gặp hắn thì ngay lập tức chạy trốn.
2....
3...
....
10. Lý Anh Tuấn. Chuyển Linh cảnh bước thứ năm. Nếu gặp thì phải cẩn thận, tốt nhất chỉ bám theo, tuyệt đối không giao chiến.
Trần Phong bây giờ đối với cảnh giới tu luyện đã có hiểu sâu hơn không ít.
Tính ra, tu giả sẽ có hai bước. Bước thứ nhất, chính là Luyện thể cùng
Luyện khí. Bước thứ hai, là Linh cảnh. Nối giữa hai cảnh giới đó, là
Chuyển Linh cảnh. Chuyển Linh, nghe tên liền hiểu ra, võ giả khi đạt đến Khai huyệt đỉnh cao, toàn thân kinh mạch cùng các Huyệt đều được khai
mở. Lúc đó gần như đã đạt đến cực hạn mà nhân loại có thể tiếp cận. Lúc
đó, nhân loại không còn tu thân thể nữa, mà bắt đầu chuyển sang tu Linh
hồn. Chuyển Linh chín bước, khiến Chân khí dần dần lột xác, biến thành
Linh lực. Mà Tinh thần hải cũng dần mở ra, khiến cho Linh hồn có thể
siêu thoát ra ngoài. Một khi Tinh thần hải mở ra hoàn toàn, Chân khí
mười phần hóa thành Linh lực, Linh trong Linh hồn hóa thành thực thể thì người đó sẽ siêu thoát phàm tục, trở thành Linh giả, có khả năng mà
người thường không cách nào tưởng tượng được.
Trần Phong hít sâu một hơi, thần thái cực kì kích động. Đối với những cảnh giới này hắn
cực kì hâm mộ, hắn có khát vọng muốn đạt đến cảnh giới đó ngay lập tức,
nếu có năng lực như vậy thì chuyện trả thù không phải là không có khả
năng.
"Chưa được, ta phải bình tĩnh. Bây giờ chưa phải lúc."
Nhưng hắn cũng là một kẻ hiểu chuyện, hắn biết rằng mình nên và không nên làm việc gì, bởi vậy mạnh mẽ đè xuống tâm tình của mình, nhìn đến phần
ngoài cùng của bảng
Luyện khí cấp cùng Tụ khí cấp nhiệm vụ
Hắn đọc chăm chú tất cả nhiệm vụ một lượt, ánh mắt nheo lại. Nhiệm vụ ở đây cũng không khác Thợ săn công hội kia là bao, vẫn chỉ là truy bắt tội
phạm, tiêu diệt yêu thú để tìm kiếm các loại tài nguyên, đi hái dược
liệu,...
Lúc Trần Phong đang định chọn một nhiệm vụ, đột nhiên một ánh mắt rét lạnh nhìn sang hắn, khiến hắn có chút rùng mình.
"Cao thủ!"
Hắn quay lưng lại, chỉ thấy từ ngoài cửa đi vào một ông lão. Ông lão này có lẽ hơn 70 tuổi,mái tóc điểm bạc, nhưng lưng vẫn thẳng, cơ thể vẫn toát
ra khí tức mạnh mẽ, huyết khí sung mãn đến cực điểm!
Khi thấy ông lão này đi vào, mấy trăm con người ở đây có chút ngừng lại, đồng thời lên tiếng.
" Lê lão tổ"
Trần Phong khóe mắt giật giật, bất giác lùi lại một chút. Hắn biết đây là ai rồi, ông của Lê Nghĩa, Lê Chí Cường, Khai Huyệt cấp cao thủ!
Ông lão khẽ đưa tay ra hiệu cho mọi người im lặng, ánh mắt sắc lạnh liếc Trần Phong.
"Thiếu niên, chắc ngươi là Trần Phong?"
Ánh mắt mọi người lập tức tập trung trên người Trần Phong, lại quay sang nhìn Lê gia lão tổ, trong lòng không khỏi rùng mình.
" Trần Phong, ta biết tên nhóc này. Nghe nói là thiên tài mới nổi trong
Minh Dương học viện, chiến lực kinh thiên, không ngờ lại có thể đánh
ngang tay Lê Chí Nghĩa cháu của lão Lê Chí Cường này!"
"Nhưng xui xẻo rồi, lão già này nổi tiếng bao che khuyết điểm, tính cách ngang
tàng. Thực lực lại đứng top đầu trong Khai Huyệt cảnh. Lần này tên nhóc
này thảm rồi, không chết thì cũng lột một lớp da."
Người xung
quanh chậm rãi tản ra, một bộ tư thế chuẩn bị xem chuyện vui. Đối với họ thì Trần Phong không có quan hệ gì, đương nhiên không thể nào đứng ra
để hỗ trợ. Họ chưa bỏ đá xuống giếng là may lắm rồi.
Trần Phong
nghiến răng nghiến lợi, não căng ra hết cỡ, hòng tìm thấy một phương
pháp để thoát thân. Nhưng điều này rất khó, bởi vì lão ta là Khai Huyệt
cấp cao thủ, thực lực khủng bố, mạnh hơn hắn bao nhiêu lần. Đánh trả ư?
Không đánh lại. Chạy ư? Chạy không nổi. Cầu cứu ai đó ư? Hắn ở trong đây còn chưa quan hệ được với cao thủ cấp bậc đó.
"Đúng vậy,...." Trần Phong thở dài, mở miệng nói.
Bốp!
Một tiếng vang thanh thúy vang lên, cùng lúc đó thân thể Trần Phong như tên bắn bay ra sau ba bốn mét mới ngừng lại được. Không ngờ lão ta lại
không hề để ý đến thể diện, trực tiếp một bạt tai tát bay Trần Phong!
"Vô sỉ!"
" Cậy lớn hiếp nhỏ, cậy mạnh hiếp yếu, cậy già lên mặt!'
Nhiều người trong đây không tránh khỏi bất bình, nhưng họ cũng chỉ nghĩ trong lòng chứ không dám nói ra. Dù sao ai cũng không muốn chọc phải cái tổ
ong vò vẽ này.
Lê gia lão tổ cười lạnh, bàn tay vẫn còn giơ trên không trung, nói:
"Ăn nói với trưởng bối như vậy sao, thật không có chút gia giáo. Ta thay
trưởng bối nhà ngươi dạy ngươi một bài học, biết thế nào là lễ nghĩa."
Trần Phong hai tay chống lên mặt đất, chậm rãi đứng dậy. Ánh mắt hắn lăng lệ ác liệt, đỏ ngầu, tơ máu lan tràn. Khí thế trên thân thể hắn ngày càng
mạnh, có xu hướng không kiềm chế lại được, bất cứ lúc nào cũng có thể ra chiêu.
"Cháu hiểu rồi."
Trần Phong đột nhiên thả lỏng người, cười nói, vẻ mặt cũng hòa hoãn không ít.
Lê CHí Cường thấy vậy bèn cau mày. Lão vốn định đánh một bạt tai để thị
uy, nếu Trần Phong tuổi trẻ bốc đồng mà đánh lại lão thì lúc đó lão sẽ
có cớ mà ra tay. Lão sống ở đời đến nay đã là hơn 90 năm rồi, thấy qua
bao nhiêu loại người, bởi vậy hiểu rõ người trẻ tuổi khí thịnh, dễ nóng
nảy, dễ bị kích động, từ đó khó mà kiểm soát bản thân mình. Nhưng Trần
Phong này lại khác, hắn không ngờ lại có thể nín nhục chịu đựng, không
hề bốc đồng, biết lúc nào nên cúi đầu, biết lúc nào nên ngẩng cao đầu.
"Tâm tính này mới có thể đi được xa tên con đường tu luyện. Tên nhóc này về
mặt thiên phú, đạo tâm đều ở mức độ rất cao, thậm chí so với một ít
Ngoại cương cao thủ đều không kém. Tâm tính như vậy....thậm chí việc
tiến vào Linh cảnh cấp cũng không phải là không có khả năng. Đến lúc
đó..... Không được, ta phải hành động ngay bây giờ, nếu không sẽ muộn
mất!"
Càng nghĩ lão càng nóng lòng, Trần Phong quả thực có quá
nhiều uy hiếp đến Lê gia bọn hắn. Tốt nhất là bóp chết hắn từ trong
trứng nước, tránh mối họa về sau.
"Biết lỗi là tốt. Nhưng giờ ta
có chuyện muốn hỏi, rốt cục ngươi đã dùng tà thuật gì, hãm hại cháu trai ta, khiến hắn thua cuộc?"
Trần Phong nghe lão nói vậy, chỉ cười khan, đáp:
" Ha ha, thưa ngài, thật sự không có chút tà thuật nào trong đó. Căn bản
lúc đó Lê Nghĩa không chuẩn bị sẵn sàng, mà cháu lại đột nhiên tấn công, khiến anh ấy không kịp phản ứng, thành ra mới có chuyện đó. Tất cả chỉ
là hiểu lầm, hiểu lầm mà thôi."
Nghe mấy lời này, sắc mặt Lê gia
lão tổ càng ngày càng cổ quái. Lão vốn muốn bắt thóp Trần Phong, chỉ cần hắn nói hớ một câu thôi thì lão sẽ tung chưởng đánh đến, không chết
cũng tàn phế. Nhưng bây giờ Trần Phong lại chủ động nhận chiến thắng đó
là may mắn, chứ không phải do thực lực mình, khiến lão muốn ra tay cũng
không được. Lão tuy mạnh, nhưng không phải vô địch, nơi đây lại có cả
trăm cặp mắt dõi theo, lão dù nổi tiếng chuyên môn làm xằng bậy thì cũng phải thu liễm một chút, tránh cho bị mọi người lên án.