Nếu nói về phương pháp công kích của Tinh thần lực thì người ta thường chia làm hai dạng.
Dạng thứ nhất là điều khiến vật để công kích. Việc này tương đối đơn giản,
chỉ cần để Tinh thần lực bao phủ lấy một vật, sau đó điều khiển nó tấn
công hoặc phòng thủ. Cách này thì tương đối đơn giản nhưng lại hiệu
quả, bởi vì tinh thần lực không thể nghe, không thể thấy, không thể
nhìn, chỉ có thể cảm nhận bằng Tinh thần lực. Nếu gặp trường hợp đánh
lén thì dù là võ giả mạnh hơn mình một cảnh giới lớn cũng có thể bị giết chết.
Dạng thứ hai là vận dụng Tinh thần lực một cách thuần túy. Tinh thần lực còn có khả năng công kích Linh hồn người khác. Trước khi
tu thành Linh cảnh thì Linh hồn nhân loại cực kì yếu ớt, có thể nói là
"nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa", chỉ cần có tác động nhẹ thôi
thì cũng có thể hồn phi phách tán, chết đi. Bởi vậy, trước khi tu thành
Linh cảnh thì Linh hồn nhân loại sẽ bị phong bế trong không gian Tinh
thần hải, và sẽ dần mở ra khi tu luyện lên cảnh giới cao.
Người ta thường đồn nhau rằng Tinh thần hải nhân loại có một cánh cổng, được
gọi là Cánh cổng Linh hồn. Chỉ có mở cánh cổng này ra thì mới có thể vận dụng Tinh thần lực. Đến khi mở được Cánh cổng Linh hồn hoàn toàn thì sẽ tu thành Linh cảnh, trở thành Linh giả.
Dạng này khó hơn dạng
thứ nhất rất nhiều, cần người sử dụng có khả năng điều khiển Tinh thần
lực cực tốt, hơn nữa phải tu luyện một loại bí pháp, gọi chung là Tinh
thần lực công kích. Loại này thì cực kì ít ỏi, ngay cả Linh cảnh cấp
cường giả cũng chưa chắc đã có thể sở hữu nổi nó.
Hắn lục lọi
Nhẫn không gian của Tần Thiên một thời gian, không khỏi nhíu mày. Trong
này không hề có loại bí thuật này, chỉ có những phương pháp rèn luyện
Tinh thần lực cơ bản mà thôi.
" Chẳng lẽ sư phụ không có loại bí
thuật này? Không thể nào, thực lực của sư phụ chắc hẳn không tầm thường. Bởi Nam Việt quốc Âm Quân cũng phải lộ mặt để giám sát hắn, mà những Âm Quân này là cao thủ bậc nào? Mỗi Tỉnh, Phủ cũng chỉ có một hai người mà thôi, chứng tỏ thực lực họ phải kinh khủng vô cùng. Sư phụ ngài ấy lại
được mấy người này giám sát, chứng tỏ thực lực không hề kém chút họ chút nào."
Tinh thần lực hắn quét bốn phương tám hướng, đột nhiên cảm nhận được một thứ gì sâu trong Nhẫn, bèn dừng lại, tập trung Tinh thần
lực vào nơi đó. Hắn cẩn thận nhích từng li từng tí, Tinh Thần lực nhẹ
nhàng chạm lên nó. Nó là một cái hộp nhỏ, bốn phía có từng đạo hoa văn
được khắc lên. Khi Tinh thần lực chạm vào thì từng trận văn sẽ sáng lên, cho đến khi tất cả đều sáng lên thì đột nhiên một thanh âm vang lên:
" Trần Phong, ngươi tu thành Linh giả cấp rồi cơ à. Sao lại nhanh như thế được?"
Trong đó thanh âm của Tần Thiên vang lên, sau đó hư ảnh hắn đột nhiên hiện ra, lơ lửng trước mặt Trần Phong.
" Sư, sư phụ?"
Trần Phong mừng rỡ hét lên, khom lưng cúi chào.
Tần Thiên gật gật đầu, nghi hoặc nhìn hắn:
" Chưa tu thành Linh cảnh, nhưng đã mở ra Tinh thần hải không gian. Đã
thế lại còn có thể vận dụng Tinh thần lực nữa. Xem ra điều này có liên
quan rất lớn đến việc hắn không có Cánh cửa Linh hồn"
Thấy sư phụ nhìn mình chằm chặp, Trần Phong có chút lo ngại, gãi gãi đầu, nói:
"Sư phụ, đệ tử hiện đã vận dụng được Tinh thần lực, nhưng dùng nó để công
kích thì không biết cách. Bởi vậy sư phụ có thể truyền cho con Bí thuật
Tinh thần công kích được không ạ?"
Tần Thiên nhíu mày, suy tư một lúc, đáp:
" Bây giờ ta đang bận việc, nhất thời không thể đến chỗ ngươi được. Tầm
nửa tháng nữa sẽ có một bí cảnh xuất hiện ngoài Minh Dương thành, ngươi
hãy ra đó mà tầm bảo, biết đâu lại tìm được một vài bí thuật trong đó. À mà còn nữa, nếu có việc gì cần gọi ta, cứ truyền Tinh thần lực vào đó,
ta sẽ xuất hiện ngay"
Nói xong hắn biến vụt mất, thậm chí không
để lại một lời chào. Trần Phong đành cười khổ, sư phụ hắn lúc nào cũng
vậy, thoắt ẩn thoắt hiện, không biết cách nào mà lần.
Nhưng khi
nghĩ đến hai chữ bí cảnh thì hắn lại hưng phấn lên. Bởi vì bí cảnh là
một tòa không gian nơi mà các cường giả đời trước chết đi để lại. Trong
đó thường có các loại võ kỹ, công pháp, dẫn khí thuật, đan dược, thánh
thủy,.... Nếu có đủ may mắn và thực lực để đạt nó thì tương lai nhất phi trùng thiên, sau này sẽ mạnh mẽ hơn rất nhiều.
"Bí cảnh, bí cảnh ! Ta phải từ đó chiếm được các bí thuật cường đại!"
Trong lúc đó, Tây phương Ma pháp đại lục, trong một khu rừng cổ xưa.
Tần Thiên khẽ vẫy tay một cái, lập tức hình ảnh Trần Phong đột nhiên biến
mất. Hắn ánh mắt hờ hững nhìn mấy chục con người trước mặt, cười nhạt:
"Các ngươi chưa thấy quan tài chưa đổ lệ nhỉ?"
Một người trong đó ánh mắt âm trầm, quát lớn:
"Tần lão ma, hãy mau giao nó ra đây! Thứ đó quá tà đạo, nếu cứ để nó lưu
truyền trong thế giới thì tất thành họa! Còn ngươi, tuy đã nhập ma,
nhưng nếu hủy thứ đó đi thì thế giới này sẽ tha ngươi một mạng."
"Đúng vậy!"
"Tần lão ma, hãy ngưng lại hành động đó đi. Giao nộp thứ đó ra, nhân loại sẽ biết ơn ngươi vô cùng. Ngươi sẽ được nhân dân cúng bái, lúc đó tu thành Vương giả cảnh chỉ là điều nằm trong lòng bàn tay."
......
Thanh âm phản đối từ bốn phương vang lên, mỗi một câu từ đều chính khí lẫm
liệt, nếu người ngoài nhìn vào thì chắc chắn sẽ cho rằng họ là những vị
thánh nhân!
Tần Thiên vẫy vẫy tay, cười nhạt, đáp:
"Nói trắng ra là muốn cướp đi, còn ra vẻ chính khí lẫm liệt. Tần Thiên ta có khi nào ngại các ngươi ư."
Hắn khí thế quanh thân đột nhiên tản ra vô cùng khủng bố, tựa như quỷ thần
hàng lâm, lại giống như thần nhân vậy, chính tà thiện ác cùng tập hợp
trên thân, khiến người ta có chút khó hiểu.
" Vạn yêu các, Lôi
cực tông, Thánh chúa phân hội, Pháp Luân thánh giáo, Phật giáo Tiểu Lôi
âm tự, Quang minh thánh điện...... Các ngươi nghĩ mang đến vài tòa Vương cấp trận pháp, vài ba tên Tôn giả, mấy chục tên Tông sư liền bắt nổi
ta? Bố mày lại sợ mày quá!"
Cút!
Hắn gào lên, Linh lực hóa thành một bàn tay lớn, bàn tay lửa cháy hừng hực, như Thiên hỏa phần
thiên nấu hải, đốt đến không gian xung quanh nóng đỏ lên, có dấu hiệu bị nung chảy!
Giết!
Mấy chục người kia hét lớn, lao lên. Mà
cùng lúc đó xung quanh bọn hắn hiện ra một tòa trận pháp, bốn phía từng
đạo từng đạo trận văn sáng chói, phiêu phù trên không trung. Mỗi đạo
trận văn này chất chứa uy lực vô cùng kinh người, thừa sức gạt bỏ một vị Tông Linh cảnh cường giả.
Bàn tay cùng tòa trận pháp này ầm ầm va chạm, sóng lửa mịt mù, nhấn chìm không gian xung quanh.
Đương nhiên việc này Trần Phong hoàn toàn không thể biết được. Hắn còn đang
tập trung Minh tưởng, gia tăng Tinh thần lực. Thần Long kia ngày càng
thực thể hóa, lúc lại biến thành vô song thần nhân cao ngàn trượng, lúc
lại hóa thành Thần Long ngao du thiên địa, cảnh tượng vô cùng lôi cuốn.
"Thuật Minh tưởng, hay còn gọi là Quan tưởng, có công dụng cực kì quan trọng.
Đây chính là một trong những thứ mà Linh cảnh cấp cường giả phải biết.
Mà Tinh thần lực gia tăng nhanh hay chậm lại phụ thuộc vào Quan tưởng
pháp. Quang tưởng pháp càng cao cấp thì Tinh thần lực gia tăng càng
nhanh."
Hắn ngồi quan tưởng như vậy cả ngày, rốt cục cũng đột
phá. Tinh thần hải chậm rãi vỡ tan, giống như vết nứt gương vậy. Sau đó
Tinh thần hải lại mở ra, rộng hơn trước không biết bao nhiều lần. Mà đốt tre kia cũng như bị đói, liên tục hút lấy Tinh thần hải, khiến Tinh
thần lực hắn luôn trong tình trạng tiêu hao, cần bổ sung. Nhưng rồi hắn
lại nhận ra, mỗi lần như vậy thì Tinh thần lực hắn lại gia tăng một
chút, tốc độ chỉ kém sử dụng Quan tưởng pháp một đoạn mà thôi.
"Tinh thần lực cơ bản đã xong. Việc ta cần làm bây giờ là nâng cao Ma pháp
lực. Thứ này quả thật phiền phức. Tính ra cũng được ba tuần rồi nhưng nó vẫn không đột phá, thật khiến người khác ức chế mà."
Hắn phủi
phủi bụi quanh thần mình, vươn vai một cái rồi chậm rãi đứng lên. Hắn tu luyện một mạch gần hai ngày, bởi vậy mà thể lực cũng hao mòn không ít.
Minh chứng đầu tiên đó chính là cái bụng của hắn đang kêu òng ọc òng ọc, như đang hô lớn:" đi ăn, đi ăn, đi ăn" vậy.
Hắn chậm rãi đi ra
khỏi ngọn núi, bước thấp bước cao trở về phòng. Linh Nhi em ấy vẫn ở
nhà, đang ngồi đọc một cuốn sách dày. Con bé đối với việc hắn tu luyện
một thời gian dài tập mãi cũng quen, bởi vậy cũng không phàn nàn nữa, mà chỉ tận tình chăm sóc cho hắn, khiến trái tim của hắn không khỏi nhũn
ra.
"Anh về rồi à. Em thấy dạo này anh luyện tập có chút căng thẳng đấy. Có lẽ anh nên nghỉ ngơi một chút đi."
Cô bé vừa nấu ăn, vừa nhẹ nhàng nói.
Trần Phong gật gật đầu, thở dài một hơi. Hắn cũng muốn nghỉ ngơi lắm chứ,
nhưng bây giờ không thể vận dụng Chân khí khiến hắn không thể không lo
sợ, phải tập trung tu luyện một thứ gì đó để lúc cần còn có sức phản
kháng. Kẻ thù của hắn lúc này cũng không ít, nếu chúng biết hắn không có khả năng phản kháng thì chắc hẳn sẽ ra tay
Hắn ăn cơm xong liền nhảy lên giường nằm nghỉ ngơi, rồi không biết chìm vào giấc ngủ lúc nào không biết.
"Nơi đây là....?"
Hắn có chút nghi hoặc nhìn bốn phương tám hướng. Hắn nhìn thấy trước mắt là một cái thân thể khổng lồ, khổng lồ đến mức khó tin, chỉ riêng phần
thân hắn cũng có thể so sánh cùng một lục địa rồi.
" Đế vương, thân thể rất quan trọng....."
Thanh âm như chuông đồng lại vang lên, chấn cho ý thức hắn run rẩy dữ dội.
"Ai, ai, mau đi ra!"
Hắn có chút hoảng hốt, bởi vì hắn đã nhớ ra. Đây đã là lần thứ hai hắn nằm
mộng mà gặp người khổng lồ này. Lần trước là ngay trong tiết học khi cô
giáo đang giảng bài. Lần đó thanh âm này cũng đã vang lên, dạy cho hắn
biết về sự kì diệu của thân thể, cũng cho hắn thấy những giới hạn của cơ thể nhân loại.
"Ngươi đã quên rồi, quên hết rồi!"
Thanh
âm kia tràn đầy hỏa khí, tựa như núi lửa phun trào, thật sự khiến cho
người ta áp lực đến khó tin. Tuy lão không cố ý hại hắn nhưng sự tức
giận đó vẫn khiến ý thức Trần Phong gần như tan rã, vỡ vụn!
"Năm đó ngươi dạy ta những thứ này, ta còn nhớ rõ, sao lại...."
Lão còn chưa nói xong, đột nhiên thanh âm im bặt, tựa như chưa có cái gì
được nói qua. Mà bốn phía không gian cũng dần vỡ ra, sau đó Trần Phong
choàng tỉnh giấc.
"Aaaaaaa!"
Hắn hết lên một tiếng, mồ hôi đầy ướt hết cả áo. Hắn không sợ hãi giọng nói kia, bởi nó không hề mang chút sát ý nào. Nhưng mà áp lực vô cùng vô tận kia thật khiến hắn khó
thở, dưới áp lực này hắn ngay cả di động ngón tay cũng không thể, chứ
đừng nói gì đến đi lại.
"Chủ nhân giọng nói kia rốt cục là tồn tại bực nào? Sao ta cảm thấy hắn khủng bố như vậy chứ?"
Hắn không nhịn được mà run rẩy một lần, phải mất một lúc sau thì mới bình
tĩnh lại được. Hắn hít sâu một hơi, khoác một cái áo tạm lên người, sau
đó chậm rãi bước ra khỏi phòng.
Trời đem hè đẹp lắm. Trời quang,
không chút mây, có thể thấy từng vì sao đang lấp lánh trên bầu trời. Gió mát thổi bốn phương, tựa như đang mơn trớn thân thể hắn, khiến hắn
thoải mái không ít.
Trần Phong ngước mắt nhìn lên, lẩm bẩm:
"Nghe nói là mỗi người đều có một vì sao chiếu mệnh, không biết vì sao nào
chiếu lên ta nhỉ? Sao giải hạn, sao bắc đẩu, sao quả tạ, sao thiên
vương.... Cái nào không biết?"
Hắn lắc đầu cười vang, chọn một ghế đá trên sân trường mà tùy tiện ngồi xuống.