Ánh Nguyệt chả biết làm thế nào, đành cười khổ, mà bên này anh Thành thì luống cuống, chả biết xử lí như thế nào.
Trần Phong khẽ mở mắt chút xíu, thấy cảnh như vậy thì cuối cùng không nhịn nổi nữa, nằm vật ra đất mà cười vang.
Vút
Hắn đang cười vui vẻ thì một nắm đấm từ trên trời rơi xuống, rơi xuống mặt đất, tí nữa thì nện trúng mặt hắn.
" Ai da, chuyện này thật sự trùng hợp, đúng không?"
Trần Phong gãi gãi đầu, lúng túng cười chữa thẹn.
"Trùng hợp cái đầu ngươi!"
Thành lại tung quyền, đánh lên một bên hắn, bởi vậy mà bụi bay rào rào, bắn thẳng vào mặt hắn.
Bốn người đang cười đùa vui vẻ, đột nhiên một tiếng kêu thảm thiết vang
lên, tiếp theo đó là hàng chục âm thanh kêu cứu vang trời.
Cái quái gì??
Bọn hắn lúc này mới chú ý đến chiến trường, chỉ thấy từng học viên chạy bán sống bán chết, ngay cả Thanh Hà hội,... cũng phải lui lại, bởi không
biết từ đâu chui ra ba tên Tụ khí đỉnh cao cấp, đánh trọng thương đám
học viên Tụ khí cảnh, khiến họ liên tiếp bại lui, không thể không chạy
trốn.
Mà hai người này dường như ý thức đã trở lại không ít, tổ
chức đám người xung quanh tiến hành vây quét, không có ai đi lẻ. Vậy nên thực lực vốn mạnh lại càng mạnh, tình huống này dù là Nội cương cấp cao thủ xông ra cũng chỉ có nước ăn đòn mà thôi!
Trần Phong thực lực đã khôi phục tám chín phần, hai tay nắm chặt, nhìn về phía trước, chuẩn bị đón đỡ. Mà ba người còn lại cũng vô cùng căng thẳng, không dám có
chút lơ là.
Còn lại ba bốn chục học viên tụ lại thành một nhóm
lớn, lấy mười mấy tên Tụ khí cảnh làm đầu lĩnh, đám còn lại thì hỗ trợ.
Họ nếu không đứng chung một chỗ thì rất có khả năng bị đám người kia
quét sạch, thua cuộc.
Hai tên Tụ khí đỉnh cao cấp cao thủ kia đột nhiên ra lệnh, lập tức mấy chục tên dưới trướng xông lên, lao về đám
học viên. Những học viên này biến sắc mặt, dù là Lê Nghĩa cũng tái nhợt, bởi bọn hắn không thể chống lên ba tên Tụ khí đỉnh cao cộng với ba tên
hậu kì được. Bên này chỉ có một người đạt đến Tụ khí đỉnh cao, là Đặng
Quang Minh, cộng thêm Trần Văn Lâm nữa là hai người. Nhưng hai người này đều bị gắt gao kềm chặt, vừa tiến ra liền bị gần chục tên lao tới đánh. Hơn nữa Trần Lâm lại không toàn tâm toàn ý chiến đấu, phần lớn năng
lượng đều để vào bảo vệ bản thân mình cùng cô gái nhỏ bên cạnh, để mọi
người suýt nữa đã bạo nộ!
Đột nhiên hai người đi đầu hét lớn một
tiếng, lập tức các nhóm người kia tập trung lại, vây quanh những học
viên, ánh mắt như hổ đói thấy mồi, khí thế tỏa ra khiến nhiều người yếu
tim sợ đến mức vãi ra quần.
" Phải lên thôi!" Anh Thành cùng
Thanh Hoa, Ánh Nguyệt hai tay nắm chặt, chuẩn bị tiến lên chiến đấu, đột nhiên Trần Phong đưa tay ra cản, lắc đầu đáp:
" Đã muộn, giờ xông lên sẽ bị những người kia đánh trọng thương!"
" Nhưng chả lẽ lại để cho bọn kia tùy ý đánh bại bọn họ sao, vậy thì Minh Dương học viện còn lại uy danh gì nữa? Kệ thôi, anh lên đây."
Thành bất chấp tất cả, vận toàn lực cố mở một con đường, mà ba người còn lại cũng không thể không tiến lên trợ giúp
Binh bốp
Quyền cước tung bay mù mịt, chốc chốc lại có một vài học viên nằm xuống, được cao thủ trong Minh Dương thành đưa đi.. Còn về phía đám người này thì
họ rất hung mãnh, dường như không thể đánh bại, phải mất rất lâu mới có
một người ngã khỏi vòng chiến.
Vút vút vút
Từng quả đấm
như mưa rơi xuống, đánh về phía bọn họ, khiến họ chật vật vô cùng. Như
Thành cùng Trần Phong chỉ còn cách dùng thân thể chọi cứng, sau đó ra
tay nhanh hết cỡ để đánh ngất những người xung quanh.
" Nguy thật!"
Trần Phong nghiến răng nghiến lợi, đã không thể chịu nổi nữa, Dẫn khí thuật
trong Việt võ đạo nhất thời được vận chuyển, Chân khí như nước lũ trào
dâng trong cơ thể.
Long Trảo thủ!
Một trảo đánh đến, nhất
thời đánh ba bốn người văng ra xa, cùng lúc đó Trần Phong đỉnh đầu ba
quả cầu lơ lửng, chính là Phong hệ Ma pháp Phong cầu!
" Anh Thành, chị Hoa, Ánh Nguyệt đến hỗ trợ em, ngưng tụ một chiêu này!"
Ba người còn lại nghe hắn gọi, nhất thời giật mình, lại thấy ba quả cầu
trên đỉnh đầu hắn, nhất thời hiểu ra, bền tung toàn lực, đánh bay tất cả mọi người trong bán kính ba mét quanh hắn.
Ba quả cầu giống như
là ba ngôi sao trong không gian, tỏa ra ánh sáng diệu kì, dẫn đường cho
người lạc vào cơn mê. Những học viên đang khổ sở chống đỡ, thấy ba quả
cầu này thì nhất thời hi vọng tăng lên, giống như bắt được sợi dây cứu
mạng cuối cùng vậy.
Lên!
Ba quả cầu của hắn phân biệt bay
ra ba hướng, bên trong chất chứa đến 1/3 lượng Ma pháp lực của hắn,
khiến hắn Tinh thần hải cùng Ma pháp tâm cạn kiệt năng lượng, suy yếu vô cùng.
Oành Oành oành
Ba tiếng nổ vang lên, cùng với đó là mặt đất điên cuồng chấn động, sau đó là từng đợt gió lốc càn quét tới.
Nhiều người thực lực kém cỏi liền bị gió thổi bay lên không trung, la
hét thảm thiết.
Trận thế nhất thời bị một chiêu này của Trần
Phong làm hỗn loạn, mà những học viên cũng có hội thở dốc, lập lại đội
hình, tiến hành phản kích. Họ cũng biết đây là cơ hội cuối cùng để chiến thắng, nếu lại để bọn người kia tập trung lại thì chỉ có thua chắc.
" Ta đi." Thanh Hoa ánh mắt sắc lạnh, cùng Thành tiến vào trận địa, đón
lấy một tên cao thủ Tụ khí cảnh khác, nhất thời khiến áp lực của mọi
người nhẹ đi nhiều. Bây giờ hai bên đều có ba cao thủ Tụ khí đỉnh cao,
chỉ cần cầm chân bọn chúng để cho các học viên khác tiếp tục chiến đấu
là được.
Trần Phong tuy Ma pháp lực cùng Tinh thần lực cạn kiệt,
nhưng Chân khí vẫn còn ở trạng thái sung túc lắm, chiến lực có thể so
với Luyện khí đỉnh cao võ giả, bởi vậy cũng không đến mức kéo lại mọi
người. Còn Triệu Minh cái thằng này biến đi từ lúc nào không biết, quả
thực là gan thỏ đế!
" Xin lỗi mọi người, ta tới chậm."
Giữa lúc trận chiến đang đi đến giai đoạn nguy nan nhất, đột nhiên một thanh niên từ đâu chạy tới. Thanh niên này mái tóc dài đến ngang vai, cưỡi
lên một con ngựa to lớn, đầu mọc sừng, trông vô cùng hoang dã. Hắn hai
tay còn cầm hai cây chùy, màu đen nhánh, trên đó có thể thấy được Chân
khí ẩn ẩn hiện hiện.
Khí thế hắn mạnh, lập tức đã dọa không ít
người sắc mặt trắc bệch, còn đám người Lê Nghĩa cùng Thanh hà hội thì
hai mắt tỏa sáng, kêu lớn
" Anh ấy về rồi!"
Triệu Hảo, về rồi!
Ánh mắt Trần Phong có chút lạnh, nhìn thanh niên đang lao đến mà có chút
kinh hãi. Hắn tuổi cũng không đến nỗi quá lớn, 18 tuổi, xem chừng cũng
là Tụ khí đỉnh cao, nhưng khí thế so với Nội cương cấp cao thủ còn muốn
mạnh mẽ, bá đạo!
Chỉ thấy Triệu Hảo nhảy bật lên, thoát khỏi con ngựa, rơi thằng vào vị trí mà sáu cao thủ Tụ khí đỉnh cao đang chiến đấu!
Hắn nhếch mép cười, dáng vẻ cao ngạo vô cùng, lại có thêm khí thế hoang dã, khiến hắn giống như một vị chiến tướng!
" Đặng Minh, Thanh Hoa, Trần Lâm, các ngươi thời gian này xem chừng lười
nhác rồi. Đánh lâu như vậy mà cũng không thể thắng được, chỉ thủ hòa."
Ba người kia giận tím mặt, nhưng yên lặng không nói. Sự thực đã bày ra ở
đó, mặc dùcó thể họ không vận dụng toàn lực, nhưng đánh nhau một lúc lâu vẫn không thể hạ gục đối thủ, quả thật vô cùng xấu mặt.
Triệu
Hảo cười nhạt, cũng đoán ra tâm tư những người này, không nói nhiều liền xông lên. Hắn dám chê cười ba người kia cũng có lí, bởi hắn mạnh, mạnh
vô cùng! Vừa vào trận liền ép cho ba tên Tụ khí đỉnh cao kia liên tục
bại lui, chỉ có thể đón đỡ mà thôi. Mỗi chiêu võ học võ kỹ trong tay hắn phát huy nhuần nhuyễn, ít nhất đều đạt đến mức Trụ cột, Đại thành,
nhiều cái còn đạt đến Viên Mãn! Ví như Hùng kê quyền, hắn đánh ra xuất
quỷ nhập thần, giống như đã đắm chìm trong đó hàng chục năm vậy.
Bành bành bành
Trên quyền cước hắn Chân khí tuôn trào, giống như đã ngưng thành một lớp áo
bảo vệ bên ngoài, khiến đòn đánh của hắn uy lực tăng lên gấp bội, mỗi
khi va chạm với ba người kia thì ba người kia đều run run, suýt nữa bị
hắn đánh gãy tay.
" Thật mạnh."
" Thật mạnh." Phía xa xa,
trong các tòa nhà cao tầng, đám cao thủ của Minh Dương học viện tụ lại
một chỗ, nhìn một trận chiến này mà không thể không khen ngợi. Phải biết rằng những người có thể xưng tụng cao thủ tức là thực lực phải đạt đến
Nội cương cấp, trong các gia tộc đều được xem là trụ cột. Bởi mỗi gia
tộc trong Minh Dương thành này cao thủ như vậy cũng không nhiều lắm, dù
là Tam gia Triệu, Đặng, Phạm mỗi nhà cũng chỉ có từ hai ba chục người
như vậy mà thôi. Mà một gia tộc như vậy có tới bao nhiêu người? Năm sáu
trăm! Hai ba chục người quả thật quá ít ỏi.
Vậy mà những cao thủ
như vậy lại ngợi khen Triệu Hảo không dứt, thậm chí còn lộ vẻ kinh sợ.
Bọn họ người trẻ nhất cũng đã là tuổi tứ tuần, già nhất đã là lục tuần.
Nhưng Triệu Hảo? Mười tám! Thiên phú không thể không nói là kinh hãi.
"Triệu gia quả thật là có phúc, thế hệ trước có Triệu Lâm, thế hệ sau có Triệu Hảo, ép cho những gia tộc khác khó thở nổi."
Một vị cao thủ Nội cương cấp lên tiếng, thở dài nói
Một người khác tiếp lời.
" Không sai, quá có phúc. Nghe nói Triệu Lâm đã tu thành Ngoại cương rồi, chiến lực mạnh đến mức Ngoại cương cảnh Hóa Hình kì cũng không đánh
nổi, thật khiến người ghen tị."
" Triệu Hảo vốn có thể tiến vào
Nội cương từ lâu, nhưng vẫn dừng lại để củng cố thực lực, tâm trí, kiên
nhẫn quả thật là số một trong Minh Dương học viện. Xem ra Triệu gia lần
này sẽ có con cháu được Thanh Long Giang tông thu rồi, thực lực sẽ càng
mạnh lên."
Những người xung quanh hết thảy thở dài, họ đều là
người của các gia tộc nhỏ vừa, hoặc là Đặng, Phạm hai nhà. Vốn ba nhà
thế lực chia thành chân vạc, nhưng mấy năm gần đây đại nạn, khiến cho
Triệu gia áp đảo hai nhà kia, khiến họ phải liên thủ, thế chân vạc bị
phá vỡ.
" Cũng chỉ tại mấy năm trước đột nhiên có chuyện, không
biết từ đâu xuất hiện một đám ma đầu đem cường giả Minh Dương thành ta
chém sạch sành sanh, thiên tài từ thời điểm đó đều bị bắt đi, khiến
chúng ta thiếu hụt nhân tài nghiêm trọng. Đáng hận!"
" Đúng vậy.
Thiên tài cỡ Triệu Hảo trước đây Đặng, Phạm hai nhà chúng ta cũng có
không ít, thậm chí giỏi hơn cũng có! Nhưng giờ sao? Kiếm không ra một
cái so được! Chúng ta vốn là Linh cấp gia tộc, lão tổ tông cũng là Linh
Cảnh đệ nhị cảnh giới Chân Linh cảnh chứ yếu gì đâu. Nhưng kẻ thù lại
mạnh, quá mạnh."
Bọn họ khóe mắt đỏ cả lên, có chút ướt rồi. Ngày đó quả thật ngày đen tối của Minh Dương thành, hết thảy cao thủ từ
Ngoại cương trở lên đều bị chém giết, một cái cũng không còn, Linh cảnh
lão tổ cũng không ngoại lệ. Thiên tài cỡ như Đặng Lâm, Thanh Hoa trở lên đều bị mang đi đâu mất. Tài nguyên cũng bị bọn kia cướp sạch.
Những Nội cương, Ngoại cương bọn họ hiện tại chính là từ các Luyện khí, Tụ
khí cảnh nho nhỏ năm xưa. Bọn họ tư chất bình thường, tài nguyên cũng
ít, cho nên đến đây là cực hạn, không thể tiến thêm nổi nữa.
"
Thôi đành chịu vậy. Đợi chục năm nữa lứa con cháu mới được sinh ra, biết đâu lại có thiên tài như trước, chúng ta sẽ trở lại làm Linh cảnh gia
tộc!"
Trong lúc bọn họ than thở, thì dưới này Triệu Hảo đã đem ba tên Tụ khí đỉnh cao kia đánh thành trọng thương, giẫm dưới chân. Mà bốn phía học viên cũng kêu lên đầy sung sướng, ánh mắt nhìn hắn đầy hâm mộ.
" Triệu Hảo, Triệu Hảo!"
" Ánh ấy đẹp trai lại còn tài giỏi nữa. Ôi mình yêu anh ấy mất rồi."
" Xí, xấu xí như bà mà cũng muốn động đến anh ấy, về soi gương đi."
" Con mắm lùn kia nói gì vậy hả?"
" Ngươi nói ai mắm lùn?"
......
Thanh âm bốn phía vang dậy ngập trời. Nam thì ánh mắt sùng bái, mong một ngày mình cũng được như vậy. Nữ thì hét lên như thấy được trang sức đẹp vậy. Chỉ có số ít người ánh mắt ghen tị, hoặc là cảnh giác.
Triệu Hảo cảm thụ sự tung hô bốn phía, cười ha hả, nói to:
" Mọi người, trận chiến còn chưa kết thúc. Hãy tiến lên, cho bọn người
này biết chúng ta là ai, chúng ta là học viên của Minh Dương học viện."
" CHiến!"
" CHiến!"
" CHiến!"
Học viên được những lời này kích thích, chiến ý bừng bừng, bắt đầu dùng toàn khả năng của mình đánh ngã địch thủ.
Trần Phong đứng ở nơi xa, không thể không vỗ tay tán thưởng. Triệu Hảo
quả thật là thiên tài, thực lực mạnh, hơn nữa còn biết dụng nhân tâm,
xét về mặt nào cũng vượt qua ba thiên tài còn lại.
"Lần này, có vẻ như chọc vào tổ ong vò vẽ rồi."
Trần Phong không sợ, chẳng qua là hắn thấy có hơi rắc rối. Thời gian tiếp theo chắc hẳn sẽ chịu không ít phiền toái đây.
Sau hơn chục phút chiến đấu thì rốt cục Minh Dương học viện chiến thắng,
toàn bộ những người kia đều bị bắt lại. Mà Triệu Hảo trở thành tâm điểm
cho cả cuộc chiến, vô số học viên vây quanh, khen ngợi hắn không dứt. Mà hắn cũng rất hưởng thụ việc này, ánh mắt đầy ngạo nghễ quét xung quanh.