Linh Hồn thai của hắn dần dần rung lên một cách mãnh liệt, Hồn phách ở trong trong chậm rãi mở mắt nhìn lấy Âu Lạc Thần Nhân này với dáng vẻ cực kì khát vọng.
Âu Lạc thần nhân này là do ý thức của Trần
Phong biến hóa mà thành, mà ý thức chính là Linh, đối với Hồn mà nói thì có sức hấp dẫn cực kì khổng lồ. Tuy nhiên Linh của bản thân Trần Phong
còn cực kì nhỏ yếu, muốn dung nhập với Hồn phách là điều cực kì khó
khăn. Bởi vậy Trần Phong giờ đây đang điên cuồng thúc dục Âu Lạc Thần
huyết, theo đó vô số cảm ngộ xông lên Tinh thần hải.
Trong huyết
mạch của hắn ẩn chứa không chỉ là Âu Lạc khí, Âu Lạc huyết, mà còn ẩn
chứa Âu Lạc ý chí, Âu Lạc Linh! Hắn không cần cảm ngộ bất kì Linh gì ở
bên ngoài bởi bản thân hắn đã đủ rồi.
Ý thức Trần Phong lúc này
bước lên mấy bước, đạp vào Linh Hồn thai. Bên trong Hồn thai nhảy lên
càng kịch liệt, tựa như muốn phá trứng mà ra. Tuy nhiên Hồn thai này vẫn không thể phá, nó thật sự quá vững chắc.
"Muốn ngộ Linh, hợp nhất Linh cùng Hồn? Hơi vội rồi đấy, thiếu niên." Khoai cau mày, ngón tay
nhẹ nhàng ấn ra một chỉ, lập tức Đốt tre tản ra từng trận ánh sáng, sau
đó một giọt máu chậm rãi bay ra.
"Âu Lạc thần tộc Hùng Vương đời thứ nhất huyết mạch. Cho ngươi."
Khoai bấm ra một chỉ, lập tức giọt máu nọ nôt tung, theo đó một thân thể
khổng lồ vĩ ngạn hiện ra, tựa thần minh hiện thế. Hắn ta thân thể cởi
trần, trên người chi chít những Đồ đằng Tiên Long, eo quấn lớp mền thổ
cẩm.
Ý thức của Trần Phong nhìn vào thân ảnh này lập tức nhận được sự rung động không gì sánh được, vô số tin tức truyền tới khiến hắn ngộ ra biết bao nhiêu điều, Âu Lạc Thần nhân quan tưởng ra vì thế càng thêm ngưng thực, càng thêm thần thánh!
Linh hồn hắn một lần nữa tiến công Linh hồn thai, chấn động ngày càng mãnh liệt, vỏ Hồn thai vì thế mà có dấu hiệu nứt vỡ.
Rắc!
Hồn thai vỡ ra một lỗ nhỏ, Tinh thần lực theo đó cuồn cuộn chảy vào, mà Âu
Lạc thần nhân quan tưởng ra cũng hóa thành vô số mảnh nhỏ tiến vào trong đó.
Ở bên ngoài Ngọc Linh đang nâng thân xác Trần Phong chạy đi
thì cũng phát ra ra dị trạng. Cương khí của Trần Phong không ngờ như
nước thủy triều chảy về phía mi tâm, sau đó thì chúng lại thoát ra, kèm
theo là một đám năng lượng trông giống như Quang dịch.
"Linh lực!"
Ngọc Linh kinh hô, mà lúc này Trần Phong đột nhiên ngồi bật dậy, gầm lên một tiếng.
Ngang
Tiếng ngâm tựa như Long ngâm, chấn cho cây cối xung quanh ngã rạp. Khí huyết
Trần Phong hóa thành một cây cột đỏ hồng phóng thẳng lên trời, khí tức
cực kì khủng bố.
"Hắn tu thành Chuyển Linh rồi? Nhanh như vậy?"
Tống Vân nơi xa cảm nhận được khí tức Trần Phong thì hơi chút lo lắng, bởi
khí tức của hắn ta mạnh không kém gì Chuyển Linh ngũ chuyển cường giả!
Trần Phong siết chặt tay, lại cảm thụ lấy sức mạnh bàng bạc trong cơ thể.
Chuyển Linh, chính là Chuyển từ Khí sang Linh lực, đồng thời là quá
trình chuyển hóa Linh hồn. Nhưng với Trần Phong Linh lực hắn có chỗ
khác. Bởi ngoài việc dung nhập Tinh thần lực cùng Cương khí thì Trần
Phong còn dung nhập cả Âu Lạc thần huyết. Ba loại năng lượng dung nhập
vào một chỗ khiến Linh lực hắn hùng hậu vô cùng, chất lượng lại cực cao, dù là Huyễn Linh cảnh cường giả chưa chắc đã so kịp!
Kim Long Đỉnh!
Trong não Trần Phong dần dần hiện lên một môn Linh thuật, đó là Linh thuật mà Tần Thiên đã đánh sẵn vào trong Tinh thần hải của hắn, tuy nhiên mãi
đến khi hắn tu thành Chuyển Linh mới xuất hiện.
Kim Long đỉnh viên mãn lấy hàng trăm Kim Long ngưng tụ lại mà thành, không những cực kì
vững chắc mà còn cực kì mạnh mẽ, vượt qua bất kì thuật công kích hiện
tại của Trần Phong. Tuy nhiên Linh lực của Trần Phong hiện nay có hạn,
chỉ có thể ngưng tụ ra một Kim Long, Kim Long hóa thành Kim Long đỉnh.
Âm Dương Trảm!
Tống Vân lúc này đã tiến lại gần, một kiếm đâm ra, lập tức một mặt Thái cực
đồ xuất hiện, một nửa là do Cương khí cấu thành, một nửa do Linh lực cấu thành.
Kim Long đỉnh!
Trần Phong chắn trước người Ngọc
Linh, Kim Long đỉnh lơ lửng trên đỉnh đầu, ngạnh sanh chặn lại Âm Dương
trảm, còn bản thân thì nói nhỏ:
"Ngọc Linh, bày trận. Tôi muốn cậu thừa lúc Âm Dương trảm vỡ ra đánh trọng thương hắn!"
Ngọc Linh hiển nhiên cũng hiểu ý, sợi Kiếm tơ nọ rung lên liên hồi, đang
trong quá trình tích tụ lực lượng để chuẩn bị đánh ra một kích trí mạng.
Trên cơ thể Trần Phong hiện ra từng đám Đồ đằng, đó là một ít Đồ đằng Khoai
vẽ nay còn sót lại, chỉ có thể miễn cưỡng thúc dục một lần thì sẽ biến
mất. Nhưng một lần như vậy cũng quá đủ rồi.
Phá!
Bàn tay
Trần Phong vỗ lên Kim Long đỉnh, lực lượng khổng lồ bùng phát, không ngờ chấn vỡ Âm Dương trảm, đồng thời Kim Long đỉnh cũng vỡ tan tành. Ngọc
Linh thừa cơ này điểm ra một chỉ, Kiếm tơ nhanh như chớp phóng tới mi
tâm của tên kia. Rắc một tiếng, không ngờ Kiếm tơ bị chặn lại, cách mi
tâm của Tống Vân chỉ tầm một đốt ngón tay!
"Con bé kia có thể phá vỡ một phần Linh phù hộ thân của sư phụ cho ta? Không thể nào."
Tống Vân chậm rãi lùi lại, kiếm thủ trước mặt, mồ hôi chảy ướt cả lưng. Tờ
Linh Phù sư phụ cho hắn có thể chống đỡ một kích toàn lực của Chuyển
Linh cửu chuyển, nhưng nay lại bị đánh vỡ! Ngọc Linh rốt cục đã dùng Khí thuật gì?
"Tên kia thật khó chơi." Ngọc Linh cau mày, lại điểm ra một chỉ nữa, Kiếm tơ lần này cách mi tâm Tống Vân chỉ là nửa đốt ngón
tay.
"Ta đã cầm chân hai đứa bọn chúng lâu như vậy, hẳn là Linh
giả Miếu ta sắp đến. Không cần phải liều mạng sống chết với chúng, chuồn thôi!" tống Vân lập tức quay người chạy đi, mà hai người Trần Phong
Ngọc Linh cũng chẳng thể cản nổi. Thực lực của gã quá mạnh, dù bọn họ
cùng hợp lực cũng khó đánh lại, huống hồ là đánh chết gã.
Khoai từ trong Tinh thần hải hắn bay ra, cười lớn:
"Thật xấu hổ, Âu Lạc thần tộc thuần huyết nay thuật pháp lại tinh diệu không
bằng một cái hạ đẳng huyết mạch, ta thật sự nghi ngờ ngươi đấy, Trần
Phong."
"Ngươi lắm miệng quá, có chuyện gì mà ra đây vậy?" Trần Phong càu nhàu, đang định chạy tiếp thì Khoai lại nói:
"Ngồi xuống, ổn định cảnh giới. Ta sẽ hộ pháp cho ngươi." Nó thản nhiên nói,
sau đó cơ thể dần dần thực hóa, xuất hiện trước mặt Ngọc Linh.
"A..." Ngọc Linh thấy Khoai thì hơi chút bất ngờ, sau đó khuôn mặt lộ ra vẻ vui mừng, cười nói:
"Em bé nhà ai mà dễ thương thế, lại đây chị ôm cái nào"
"Dễ thương cái đầu nhà ngươi!" Khoai gõ lên đầu Ngọc Linh một cái rồi nói:
"Ta là Linh hộ đạo của hắn. Cô bé, ngươi đã học qua Linh văn chưa?"
Ngọc Linh phút chốc sững sờ, nhưng nghe nó nói vậy thì nghiêm túc, gật đầu nói:
"Thưa tiền bối, ta đã học xong ba trăm sáu mươi loại Linh văn cơ bản."
"Cái gì? Ba trăm sáu mươi? Lúc trước mới chỉ có hơn hai trăm cái thôi mà." Khoai kêu lên một tiếng quái dị, lại nói:
"Biết tổ hợp Linh văn chưa? Biết khắc họa Linh văn hay chưa? Biết kết nối Vật tổ hay chưa?"
"Biết được sơ sơ."
"Thế là tốt!"
Khoai cười nói, ngón tay vẽ lên không trung, hóa ra từng đám văn tự kì lạ.
"Dùng Cương khí vẽ Linh văn thì không được, nhưng dưới sự trợ giúp của ta thì điều đó không thành vấn đề. Giờ hãy ghi nhớ tòa trận pháp này, sau đó
vẽ ra xung quanh thông qua vật này. Nhớ là làm cẩn thận, nó ảnh hưởng
đến tên nhóc kia rất nhiều."
Khoai đem đốt tre đưa cho Ngọc Linh, lại nói tiếp:
"Truyền Cương khí của ngươi vào đây, sau đó bày trận. Ta sẽ chỉ ngươi những chỗ quan trọng."
Ngọc Linh nghe nó nói liến thoắng như vậy thì cũng không dám cãi lại, chỉ nghĩ thầm:
"Vốn biết tên này không tầm thường nhưng giờ có cả Linh hộ đạo thì gia cảnh
hắn chắc chắn không tầm thường, so với ta chưa chắc đã kém, thậm chí còn muốn hơn."
Linh hộ đạo là một thuật ngữ ám chỉ những Linh hồn đi
kèm với những thiếu niên trẻ tuổi, những Linh hồn này thường là một phần Linh hồn của các Linh giả cường đại, vừa để bảo vệ những người này, vừa là để dạy dỗ bọn hắn. Những Linh hộ đạo này rất hiếm người có được, chỉ có những thế lực Tông cấp may ra mới có thể có được, hơn nữa chỉ có một hai người có được nó mà thôi. Như Ngọc Linh đây là cháu gái của Vũ
trưởng lão, lại là thiên tài trong tộc mới được cấp cho một Linh hộ đạo, tuy nhiên nó không tùy tiện ra mặt, trừ phi Ngọc Linh gặp chuyện ảnh
hưởng đến tính mạng.
Ngọc Linh theo chỉ dẫn của Khoai dần vẽ ra
một tòa trận pháp khổng lồ. Sau đó Khoai lại dùng pháp lực kích hoạt nó, từng cái phù văn sáng rực lên, hòa nhập vào không gian.
"Đây là
một tòa trận pháp che dấu khỏi sự truy xét của kẻ khác, Chân Linh cảnh
đỉnh cao cũng đừng mơ nhìn thấu được." Khoai lộ ra vẻ đắc chí, lại quay
về phía Trần Phong đang tu luyện. Khí tức Trần Phong ngày càng mạnh,
hiển nhiên đã quen thuộc với Chuyển Linh cảnh nhất chuyển, đang dần tìm
hiểu những bí mật của cảnh giới này.
"Thời gian trôi thật nhanh,
một chủng tộc khổng lồ cứ thế tuyệt diệt, chỉ còn sót lại một tên nhóc
như thế này." Khoai lầm bầm, vừa bay xung quanh Trần Phong vừa đánh ra
các ấn pháp lên cơ thể hắn, không biết có mục đích gì.
"Này cô bé, có biết Âu Lạc Thần tộc là gì không?" Khoai quay sang hỏi Ngọc Linh, nghe vậy thì cô ấy nhíu mày, nói:
"Âu Lạc Thần tộc? Là chủng tộc nào vậy?"
"Vậy đấy." Khoai thở dài, lại tự nói thầm:
"Thân là con cháu của thế lực lớn như Thanh Long Giang tông nhưng lại không
biết chút gì về Âu Lạc thần tộc, xem ra ngươi là người cô đơn rồi Trần
Phong à." Nó điểm mấy chỉ lên trán Trần Phong, lại thổn thức không thôi.
"Ta dù sao cũng là tồn tại ở mấy vạn năm trước, nay tỉnh lại thì đã lạc
hậu. Nhân loại đã phát triển rất rất nhiều, chỉ sợ Khoai này cũng không
thể hỗ trợ được bao nhiêu. Con đường phía trước không hề dễ dàng đâu,
nhất là một người cô đơn như ngươi."
Nó buông tay ra, lập tức cơ
thể Trần Phong sáng rực lên, Âu Lạc thần huyết bị nó kích phát đến cực
hạn, ngưng tụ thành một hư ảnh Âu Lạc thần nhân phía sau lưng Trần
Phong. Khoai còn lấy ra không ít Tinh hoa của mình truyền cho Trần
Phong, ngày thường nó bủn xỉn là vậy, nhưng nay thì hào phóng đến lạ,
sáu bảy giọt liên tiếp rơi vào cơ thể Trần Phong, bị hắn luyện hóa trong vô thức.
Xong xuôi Khoai mới thở ra một hơi, nhìn sang Ngọc Linh rồi đánh giá cô nàng một lượt:
"Mặt tốt, ngực hơi nhỏ, mông to, eo thon. Thôi thì làm người tốt thì làm
luôn vậy." Nó thổi nhẹ một hơi, lập tức Ngọc Linh cảm giác được Tinh
thần hải mình rung động dữ dội, theo đó Linh hộ đạo của cô nàng bay ra,
một ông lão tầm sáu mươi bay ra, gầm lên:
"Kẻ nào dám đụng vào
cháu..." Lão còn nói chưa xong thì Khoai đã hừ lạnh, một lá phù đính lên Linh hộ đạo khiến nó đứng im, không còn chút sức phản kháng.
"Một cái Linh nho nhỏ lại muốn lật trời. Khoai đại gia tuy lạc hậu nhưng muốn trấn áp ngươi không phải là dễ như ăn cháo?"
Ngọc Linh hoảng sợ, thân thể hơi chút run run, nói: