Trước khi gặp Lâm Nguyệt, Chu Lẫm chưa từng yêu đương với con gái bao giờ,
nhưng anh là đàn ông nên đương nhiên anh cũng phải có nhu cầu sinh lí
chứ. Lần trước, khi cõng Lâm Nguyệt lên tầng, cơ thể Chu Lẫm đã bị cô
châm ngòi rồi. Bây giờ cô gái nhỏ nào đó đang bị anh ép vào thân cây,
chẳng thể trốn mà có vẻ như là cô cũng chẳng muốn trốn, sự ngoan ngoãn
và dịu dàng ấy khiến ngọn lửa của Chu Lẫm lập tức bùng cháy dữ dội, thân thể cường tráng của anh ép cô càng chặt hơn. Chu Lẫm nuốt nước bọt,
trực tiếp tiến gần đến đôi môi đầy đặn của cô.
Lâm Nguyệt vẫn nhắm chặt mắt, dù không biết ý định của anh nhưng cô cũng đã chuẩn bị tâm lí thật kĩ càng rồi, khuôn mặt anh ngày càng gần...
Lâm Nguyệt thấp thỏm chờ đợi, đột nhiên trên ngọn cây "đùng đoàng" mấy
tiếng, giống hệt như tiếng pháo nổ, Lâm Nguyệt kinh ngạc, mà một giây
trước khi cô mở mắt ra, Chu Lẫm đã cảnh giác lùi lại một bước. Nhưng khi vừa đứng vững lại xong, anh lập tức cảm thấy hối hận, quan tâm mấy cái
tiếng động vớ vẩn kia làm gì cơ chứ, hôn thì hôn luôn đi, lo lắng làm
gì, tự nhiên làm uổng phí mất cơ hội trời ban rồi. Anh lại nhìn Lâm
Nguyệt lần nữa, quả nhiên là cô đã bị pháo hoa trên mặt hồ thu hút, Chu
Lẫm đành đẩy cành liễu bước ra.
Từng chùm pháo hoa được bắn lên cao, chúng không chỉ tô lên nền trời đêm đủ
mọi loại màu sắc mà còn in xuống mặt hồ những bông hoa lộng lẫy và xinh
đẹp.
Lâm Nguyệt ngẩng đầu, nhìn bầu trời đêm không chớp mắt. Cô đã không thể nhớ nổi lần cuối cùng được xem màn pháo hoa tuyệt đẹp thế này là khi nào
nữa rồi.
"Hôm nay là tết Trùng Cửu (1)." Chu Lẫm đứng bên cạnh bình tĩnh giải thích, khuôn mặt được soi sáng bởi vẻ đẹp huyền ảo của pháo hoa ấy thoáng hiện vẻ bực tức, nhưng chỉ trong tích tắc, sự khó chịu trong mắt người đàn ông đã bị đêm đen che khuất
lần nữa.
(1) Tết Trùng Cửu: Tết 9/9 âm lịch. Ngày xưa người ta cho rằng số 9 là số dương, cho nên mới gọi là Trùng Dương.
Anh vừa cất lời đã làm cho Lâm Nguyệt nhớ lại tình hình lúc nãy. Trước cảm
giác ngọt ngào và hạnh phúc của lời tỏ tình ấy, dường như pháo hoa cũng
ảm đảm hơn rất nhiều. Gió bên hồ thổi mạnh khiến tóc Lâm Nguyệt hơi rối, cô nghiêng đầu sang bên trái, mượn động tác vén tóc để che giấu sự căng thẳng và lo lắng. Tuy Lâm Nguyệt đã thích anh từ lâu rồi nhưng hai
người mới xác định quan hệ lúc nãy thôi... Làm sao đây, cô phải đối xử
với anh thế nào bây giờ?
"Đi thôi, phía trước có mấy cửa hàng lưu niệm, đồ sứ, tượng đất... Cái gì
cũng có. Em chọn một cái cho Phó Nam đi." Bầu không khí nặng nề biến
mất, cuối cùng thì Chu Lẫm cũng không thể kéo người ta về gốc cây để hôn nữa rồi.
Lâm Nguyệt gật đầu, bước vội theo anh. Cô vẫn đi phía trong, hai người đi
dọc theo con đường bên bờ hồ, Chu Lẫm tới gần cô, khoảng cách giữa hai
người lập tức được rút ngắn lại, còn chưa đến nửa cánh tay. Đây là sự
khác nhau giữa bạn bè và người yêu sao?
Trong lòng đang chìm đắm trong cảm giác ngọt ngào nên Lâm Nguyệt không phát
hiện ra người đàn ông nào đó lại dịch sát vào trong thêm chút nữa. Khi
cô vung tay ra sau theo bản năng thì đã vô tình đụng phải cái gì đó, Lâm Nguyệt cúi đầu, vừa đúng lúc nhìn thấy bàn tay của Chu Lẫm đưa qua, bàn tay ấm áp và mạnh mẽ ấy đang thản nhiên nắm chặt lấy tay cô. Mới đầu
chỉ là sự đụng chạm giữa các ngón tay, rồi dần dần tay anh nhân cơ hội
di chuyển lên trên và cuối cùng là nắm trọn lấy bàn tay cô.
Lâm Nguyệt từ từ rời mắt đi, anh không nói gì, cô cũng làm như không biết gì hết.
Thực ra, trong lời tỏ tình ba phút trước của anh, giọng điệu thì quá bá đạo, hành động thì lại mạnh mẽ, không có ba chữ "anh thích em" cũng chẳng có bất kì một câu nói ngọt ngào nào, giống hệt như mấy câu hỏi cung tội
phạm vậy. Nhưng điều Lâm Nguyệt để ý không phải là mấy cái đấy, thậm chí cô còn rất vui khi được người mình yêu thầm tỏ tình nữa kìa. Nhưng niềm vui tới quá đột ngột khiến trái tim Lâm Nguyệt như đang bước trên mây,
không chân thực lắm.
Nhưng bây giờ, tuy anh không nói nhưng anh đã làm cô yên tâm bằng hành động
của mình. Anh cũng thích cô thì mới chịu chủ động nắm tay cô chứ, phải
không?
Cho đến giờ phút này, Lâm Nguyệt mới cảm thấy đây là sự thật, cô và Chu Lẫm đã thành một đôi thật rồi.
Huyện Thanh Thạch chỉ là một huyện nhỏ, chợ đêm dù phồn hoa nhưng chỉ có hạn, Lâm Nguyệt đi dạo một vòng cũng chẳng phát hiện ra cái gì thú vị, thu
hoạch duy nhất của cô là một bức tượng với giá 20 đồng hình khủng long
bạo chúa bằng đất sét dành cho Phó Nam, hàng đẹp giá rẻ.
Hai người tiếp tục tay trong tay trên đường về nhà, càng tới gần nhà họ Chu thì bờ hồ càng trở nên yên tĩnh hơn, dường như chỉ còn hai người họ
đang sánh bước trên đường cùng bầu trời đêm với vầng trăng tròn trên cao và bóng trăng dập dờn được phản chiếu dưới mặt hồ.
"Giống ảnh đại diện của em thật." Chu Lẫm dừng bước, dẫn Lâm Nguyệt đi tới trước hàng ghế gỗ bên cạnh, ngồi xuống.
Một tay của Lâm Nguyệt bị anh nắm lấy, tay còn lại cầm hộp quà đựng khủng
long bạo chúa của Phó Nam. Bóng trăng trên mặt hồ khẽ lắc lư theo gợn
sóng, lòng cô cũng chông chênh theo. Anh thật sự chỉ muốn ngắm trăng
thôi ư? Vì sao lại cảm thấy dường như có ý khác nhỉ?
"Tóc em rối rồi kìa." Chu Lẫm xoay người, vừa dứt lời, đồng thời tay anh
cũng giơ lên giúp cô vén mái tóc dài trên bả vai ra đằng sau.
Lâm Nguyệt cúi đầu, trái tim đập thình thịch.
"Em ngây thơ thế này mà không sợ bị người ta bắt nạt à?" Vốn đã quen nói
chuyện với mấy tên tội phạm thô lỗ nên khi vớ được cô bạn gái quá dịu
dàng, ngây thơ lại khiến Chu Lẫm cảm thấy bối rối. Anh không biết là cô
là thực sự thích anh hay chỉ đơn giản bị anh dọa sợ chết khiếp. Nếu là
vế sau thì làm sao bây giờ? Công khai cho người khác biết người phụ nữ
của anh bị bản thân dọa à?
Chu Lẫm cúi đầu nhìn cô chằm chằm.
Da mặt của Lâm Nguyệt sắp bị thiêu cháy tới nơi rồi, cô bỗng cảm thấy anh
thật lưu manh. Cô chỉ đồng ý cho anh hôn mình thôi mà anh lại dám chê cô ngây thơ à?
Cô quay đầu lại đáp: "Sợ."
Chu Lẫm sững sờ, sau đó lại thấy khóe miệng của cô cong lên, lén lút cười,
cười xong lại muốn bỏ chạy. Cổ họng Chu Lẫm chợt trở nên khô khốc, vô
thức kéo cổ tay cô về, anh hơi mạnh tay nên đã trực tiếp làm Lâm Nguyệt
lảo đảo ngã vào trong lồng ngực anh.
"Anh..."
Anh cái gì mà anh?!
Lời còn chưa kịp ra khỏi miệng, đôi môi nóng bỏng của người đàn ông đã đè xuống, vội vàng và điên cuồng.
Lâm Nguyệt lập tức không nhúc nhích, đầu óc cô trở nên trống rỗng, chỉ có
trái tim sắp nhảy ra khỏi lồng ngực. Cô đã xem rất nhiều phim thần
tượng, cũng đã đọc kha khá tiểu thuyết ngôn tình, nụ hôn đầu trong phim
truyền hình lãng mạn và đẹp đẽ nhường nào, trong tiểu thuyết cũng miêu
tả nụ hôn đầu hường phấn lắm. Nhưng tại sao nụ hôn đầu của cô lại không
giống mấy cái miêu tả kia chứ? Lúng túng thì lúng túng, nhưng anh đâu
cần phải làm cô đau thế chứ, chính sự vội vàng của anh làm răng của hai
người đập vào nhau mấy lần rồi.
Lâm Nguyệt thử đẩy anh ra.
Chu Lẫm nắm lấy tay cô, anh vẫn muốn hôn tiếp nhưng lại sợ cô không đồng ý, anh kiềm chế rời khỏi đôi môi mềm mại đó, đôi mắt đen láy nhìn cô chằm
chằm.
Lâm Nguyệt không dám nhìn, xấu hổ sờ môi: "Đau."
Chu Lẫm im lặng.
Cô không nói, anh cũng không nhớ, cô vừa đề cập tới thì Chu Lẫm liền nhớ
ra ngay, hình như anh vừa đập vào răng cô mất rồi, anh cũng đau, nhưng
một chút đau đó thì tính là gì cơ chứ, so với sự kích thích khi hôn được ánh trăng nhỏ thì chuyện ấy chỉ là muỗi thôi.
"Đau ở đâu?" Ánh mắt rời xuống, Chu Lẫm hơi dịch người ra, lợi dụng ánh trăng để kiểm tra môi của cô.
Lâm Nguyệt không hề ngại ngùng khi để anh quan sát môi mình. Cô thừa dịp
anh buông lỏng tay, mang theo hộp quà chạy mất. Chạy được vài bước thì
thấy phía sau không có động tĩnh gì, Lâm Nguyệt từ từ dừng lại, nghi ngờ quay đầu lại nhìn. Gió đêm thổi vù vù, ống quần của cô bay phần phật
khiến hình ảnh của cô dưới bầu trời đêm huyền ảo lại càng trở nên xinh
đẹp hơn bao giờ hết. Hình như anh chàng bạn trai của Lâm Nguyệt vẫn đang ngồi trên ghế, sao anh lại không đuổi theo cô nhỉ?
Cơ thể căng thẳng của Chu Lẫm được thả lỏng, dọa chết anh rồi. Anh còn tưởng rằng cô ghét nụ hôn của anh đến thế chứ, tức thật.
Anh đứng lên.
Lâm Nguyệt thấy vậy thì xoay người lần nữa, chậm rãi tiến về phía trước.
"Sau này anh sẽ luyện tập." Chu Lẫm đuổi theo vài bước, kéo cô quay lại, ôm
lấy cô gái nhỏ vào lòng, cúi đầu nói: "Lần sau chắc chắn sẽ không làm em đau nữa đâu."
Lâm Nguyệt quay đầu, không hiểu anh nói gì.
Chu Lẫm mỉm cười hôn lên mặt cô một cái.
Lén lút trở lại phòng ngủ, Lâm Nguyệt nằm trong chăn, không nhịn được nhớ
lại mỗi khoảnh khắc của buổi hẹn tối nay, tay của anh, sự bá đạo của anh và còn cả nụ hôn đầy ngốc nghếch kia nữa chứ.
Trong phòng sát vách, Chu Lẫm tựa vào đầu giường, một tay gối sau đầu, một
tay cầm di động, ngón tay cái lướt trong trình duyệt gõ chữ, tìm kiếm
"làm thế nào để hôn", mấy thứ hình vẽ và chữ viết nhảy ra, chỉ là "hôn
môi" mà lại có nhiều cách thức vậy à? Lúc không có bạn gái, Chu Lẫm khá
khinh thường việc đọc mấy thứ này, bây giờ có bạn gái rồi, Chu Lẫm liền
nghiêm túc đọc một cách cẩn thận.
Lời văn là chết, anh là sống, mắt thì đọc chữ, trong đầu lại tự động tưởng
tượng ra việc phải dùng cách thức đó trong hoàn cảnh nào với cô gái nhỏ
của anh đây, mới đọc xong một chiêu, tên nhóc đó (2) đã không đàng hoàng rồi.
(2) Tên nhóc đó: ý là cái ý ý của đàn ông đó.
Chu Lẫm bỏ di động xuống, nhìn lên tường, cô ở ngay sát vách thôi, bây giờ mới hơn 9 giờ...
Bỏ đi, đã sống cô đơn 30 năm rồi, đêm nay không vội.
Chơi di động thêm một chút nữa, Chu Lẫm đi tắm nước lạnh, tắm xong tỉnh táo
hẳn ra. Anh nghĩ về cô rồi lại nghĩ đến việc trong cục cảnh sát, bất
chợt ngủ lúc nào không hay.
Hơn 5 giờ sáng, Chu Lẫm tự động tỉnh lại, đánh răng rửa mặt xong, hai căn
phòng sát vách vẫn chưa có động tĩnh gì cả, Chu Lẫm đứng trước cửa phòng của Lâm Nguyệt một lúc lâu rồi xoay người đi tới phòng phơi phôi. Cốc
uống nước anh làm vẫn còn bày ở chỗ cũ, Chu Lẫm khom lưng, kiểm tra xem
có vết rạn nứt nào không, xác nhận xong, Chu Lẫm đi một vòng dọc theo
mấy cái phôi bày ở đó, lúc này mới thoải mái rời đi.
Vừa ra khỏi cửa đã gặp phải ông lão đang mặc nguyên bộ đồ trắng dành để tập thể dục buổi sáng.
Chu Lẫm mím môi, chuẩn bị lờ đi như trước kia.
"Đứng lại." Nhưng lần đầu tiên ông Chu để ý tới anh.
Chu Lẫm không nhúc nhích, hai tay đút vào túi quần, ánh mắt lại nhìn cây hoa quế trong sân.
"Con thật lòng với Lâm Nguyệt đấy à?" Ông Chu vòng tới trước mặt con trai,
nhìn chằm chằm người cảnh sát trẻ tuổi cao lớn, lên tiếng hỏi.
Lúc này Chu Lẫm mới nhìn ông lão, vẻ mặt ý bảo "Bố muốn nói gì thì nói luôn đi".
Ông Chu hừ một tiếng, răn dạy con trai: "Bố thấy cô bé kia không tệ, là một giáo viên tốt, nếu con không có tình cảm thì ít động tay động chân trêu chọc con nhà người ta thôi. Nếu chỉ muốn làm bạn bè thì sớm nói cho rõ
ràng một chút, đừng tùy tiện làm mấy trò vớ vẩn với người ta."
Chu Lẫm nhìn ông lão, anh khom lưng bên cạnh bồn hoa, nhìn chằm chằm vào
đôi giày của ông lão, hỏi: "Người ta đã đi cả một quãng đường xa tới
đây, bố không định tặng quà gặp mặt à?"
Chỉ có con dâu và con rể mới được người lớn trong nhà tặng quà gặp mặt thôi.
Ông Chu rất vui, lại sợ con trai đắc ý nên đúng lúc dừng lại, nghiêm mặt
dạy dỗ tiếp: "Đó là chuyện của bố và con bé, không cần con quan tâm. Con đó, chẳng còn trẻ trung gì nữa đâu, bao giờ định đi đăng kí kết hôn
đấy?" Con trai cả không còn, đứa con thứ hai lại một lòng muốn làm cảnh
sát, ông Chu chỉ hi vọng đứa cháu trai tương lai sẽ có thể kế thừa tay
nghề tổ tông thôi.
Chu Lẫm cạn lời, tối qua họ mới xác nhận quan hệ thôi, chẳng lẽ hôm nay đã
lôi con nhà người ta đi đăng kí kết hôn luôn à? Đương nhiên là anh hi
vọng được kết hôn với cô càng sớm càng tốt, nhưng chắc chắn Lâm Nguyệt
sẽ không đồng ý đâu, anh còn chưa ra mắt họ hàng nhà cô nữa mà, vội vàng như thế có khi còn khiến Lâm Nguyệt cho rằng anh bị điên nữa đấy.
"Cô ấy mới tốt nghiệp thôi, để tính sau đi." Nói xong hết rồi, Chu Lẫm đứng thẳng lên định đi.
"Chưa đăng kí kết hôn thì nhớ kiềm chế bản thân đi, đừng có làm trò gì trước
khi kết hôn đấy." Ông Chu thấp giọng dạy dỗ, đưa lưng về phía con trai,
"Hơn nữa công việc của con... đừng làm chậm trễ con nhà người ta."
Trả lời ông chỉ là tiếng bước chân rời đi của Chu Lẫm.
Ông Chu nhắm mắt lại, đứng im trong chốc lát rồi xoay người đi về thư phòng.
Buổi sáng Phó Nam nhận được tượng đất sét khủng long bạo chúa oai phong của
cô giáo Lâm tặng, bạn học nhỏ vô cùng thích. Lâm Nguyệt vừa dỗ cậu bé
xong, ông Chu lại mang theo một hộp quà đi vào cửa.
Chu Lẫm quét mắt nhìn qua thứ trong tay ông Chu, cuối cùng sắc mặt cũng dễ chịu hơn một chút.
Biết được hộp quà để tặng cho cô, Lâm Nguyệt vừa mừng vừa lo.
Ông Chu phẩy tay: "Đây là quà gặp mặt của bác, nhận lấy đi, sau này nếu nó
dám bắt nạt cháu, cháu nhất định phải nói với bác nhé."
Ông lão đưa hộp quà cho cô, Lâm Nguyệt theo bản năng nhận lấy, nhận xong cô mới đột nhiên kịp phản ứng, quà gặp mặt?
Gương mặt cô đỏ bừng lên, Lâm Nguyệt quay đầu tìm Chu Lẫm.
Chu Lẫm dựa vào ghế, gương mặt đẹp trai hơi ngửa ra, anh mỉm cười với cô.
Nhận quà gặp mặt thì chính là con dâu của nhà họ Chu, muốn đổi ý cũng không kịp nữa rồi.