Thấy Tần Nghi, không hiểu sao Sở Cẩm Dao lại hơi chột dạ. Hôm nay Tần
Nghi bất chấp nguy hiểm để nhắc nhở mà nàng lại khư khư cố chấp. Sở Cẩm
Dao không cảm thấy mình sai nhưng lại thấy nên mình nên chân thành xin
lỗi Tần Nghi.
Ánh mắt Tần Nghi như bị tầng băng lạnh lẽo che kín. Hắn ngồi xuống đối diện, nhìn Sở Cẩm Dao nói: “Đưa tay cho ta.”
Giọng Tần Nghi rất bình tĩnh nhưng nghe vẫn thấy giống như một cây cung bị
kéo căng, rất áp lực. Sở Cẩm Dao nghe xong, ngoan ngoãn vươn tay ra.
Tần Nghi dùng bàn tay hơi trong suốt của mình giữ lấy ngón tay Sở Cẩm Dao,
cẩn thận kiểm tra vết thương. Ban đầu, trên tay Sở Cẩm Dao có lớp vết
chai mỏng. Nhưng sau khi quay về Trường Hưng Hầu phủ, nàng tỉ mỉ dưỡng
da nên vết chai trên tay cũng mờ đi nhiều. Làn da cũng được chăm sóc tới mức trắng nõn. Chính vì nguyên nhân này nên bị đánh xong, lòng bàn tay
nàng sưng vù trông hơi vô cùng đáng sợ.
Tần Nghi lớn lên ở trong
cung từ nhỏ, những nữ tử hắn được tiếp xúc có người nào là không được
nuông chiều từ bé đâu. Ai cũng có làn da rất đẹp. Trong tiềm thức của
hắn, nữ tử sẽ được nuông chiều tới mức như đồ sứ. Mấy ngày nay ở Trường
Hưng Hầu phủ, tuy hắn không tình nguyện lắm nhưng vẫn dạy cho Sở Cẩm Dao biết quy củ, sau đó dốc lòng bày mưu cho nàng. Chỉ cần có Tần Nghi ở
đấy, cung nữ trong Đông cung nào ai dám xử lý. Nhưng một Sở Cẩm Dao ở
bên cạnh được hắn chăm sóc tỉ mỉ lại bị đánh thành như vậy.
Tần
Nghi sầm mặt không nói câu nào. Sở Cẩm Dao đứng ngồi không yên, khẽ nói
với Tần Nghi: “Ta không sao. Nhìn trông nghiêm trọng thôi chứ không đau
đâu. Trước đây ta còn được nuôi thả cơ mà, đâu giống thiên kim tiểu thư
cao quý. Đối với ta mà nói, cái này không nhằm nhò gì.”
Tần Nghi
chạm nhẹ vào lòng bàn tay của Sở Cẩm Dao. Lúc đó, nàng không khống chế
được mà hít vào một hơi. Tần Nghi tự biết là mình hơi nặng nên thu tay
lại, thở dài nhìn Sở Cẩm Dao: “Đến mức này rồi còn nói không nghiêm
trọng?”
Sở Cẩm Dao không nói được gì. Tần Nghi nhìn một lúc, nói: “Ta nhớ có một loại thuốc mỡ hiệu quả lắm. Bôi rồi để một lúc là chỗ
đau sẽ khỏi hẳn, không lưu lại sẹo. Hình như nó tên là…. ngọc ngân cao.
Ngươi bảo bọn nha hoàn vào phòng kho tìm xem.”
“Ngọc ngân cao?”
Sở Cẩm Dao giật mình, “Ta nhớ là Lâm biểu muội có nhắc tới loại thuốc
này. Ngọc ngân cao là thuốc trị thương thuộc hàng tốt nhất, nó là cống
phẩm. Đến Hoài Lăng vương phủ còn không có loại thuốc này thì sao phòng
kho của Trường Hưng Hầu phủ có được?”
Tần Nghi nhéo mi tâm: “Là cống phẩm sao? Ta không nhớ rõ, cứ để ta đi lấy đi.”
Sở Cẩm Dao bị lời này hù chết. Nàng vội vàng nói: “Ngươi không được nổi
hứng đi cướp cống phẩm, đây là tội chặt đầu! Ta thấy thuốc nào cũng
giống nhau, dùng của đại tỷ cũng được mà. Ta có thể thấy ngươi thì người khác cũng có thể nhìn thấy. Ngươi không nên hành động thiếu suy nghĩ.”
Tần Nghi không nhiều lời, chỉ nói: “Nàng không cần quan tâm điều đó. Đưa
thuốc cho ta, thuốc này phải bôi dày thêm một lớp thì sáng mai mới có
hiệu quả.”
“Ta bị thương một tay thôi, tự làm được.” Sở Cẩm Dao
cầm bình thuốc, tính tự mình bôi. Dù sao thì Tần Nghi cũng là nam nhân,
mà kể cả có là yêu quái thì vẫn thấy không ổn.
Tần Nghi đưa tay về phía nàng, thản nhiên nói: “Đưa ta.”
Sở Cẩm Dao cảm nhận được ở đây có áp lực vô hình. Nàng rất ít khi thấy Tần Nghi thế này, rõ ràng không tỏ thái độ gì nhưng lại làm cho người khác
không dám nhìn gần. Động tác tay của Sở Cẩm Dao khựng lại. Nàng ngẩng
đầu liếc nhìn Tần Nghi, rồi bị sự u ám trong mắt đối phương làm kinh
ngạc. Nàng không dám đối nghịch với Tần Nghi, đành ngoan ngoãn đem bình
thuốc trong tay cho hắn.
Tần Nghi mở bình thuốc, thành thục bôi
cho Sở Cẩm Dao. Tay của Tần Nghi là hư ảo hơn nữa còn rất nhẹ nhàng nên
chẳng đem tới đau đớn gì cho Sở Cẩm Dao. Bôi thế này thoải mái hơn Đinh
Hương bôi nhiều.
Sở Cẩm Dao ngẩn ngơ nhìn Tần Nghi cẩn thận bôi
thuốc giúp mình. Chờ nàng phải ứng lại thì Tần Nghi đã thu tay. Ngón tay hắn chạm nhẹ vào cổ hẹp của bình sứ rồi đặt nó sang một bên. Bình sứ
trắng trang nhã ấy làm nền cho cổ tay áo tinh xảo của Tần Nghi, mang tới nét đẹp đặc biệt. Tần Nghi mặc trang phục tay hẹp, có thể thấy được lờ
mờ trên cổ tay là hoa văn tinh tế. Nếu được nhận lại sớm hơn thì có khi
Sở Cẩm Dao sẽ biết đây là hoa văn bốn móng mãng xà.
Tần Nghi đưa bình thuốc cho Sở Cẩm Dao, thu dọn đồ đạc rồi ngẩng đầu nói: “Hôm nay nàng đã mệt mỏi lắm rồi, ngủ trước đi.”
Sở Cẩm Dao thấy lời này hơi sai sai: “Ta ngủ trước? Thế còn ngươi?”
Tần Nghi cứng người. Giờ hắn đã mười bảy, tới tuổi nạp phi rồi. Mặc dù
trong mắt các trưởng lão, hắn vẫn là một thái tử cần được che chở. Nhưng đối với Tần Nghi mà nói, hắn đã là một nam tử trưởng thành do ở trong
triều hành tẩu độc lập nhiều năm. Câu Sở Cẩm Dao vừa nói làm Tần Nghi
nghĩ đến một nghĩa khác mà nam nhân thiên hạ đều nghĩ đến. Sau đó, hắn
mạnh mẽ ép ý nghĩ của mình lại, ra vẻ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nói với Sở Cẩm Dao: “Nàng nói chuyện… vượt giới hạn rồi!”
Sở Cẩm Dao chẳng hiểu gì: “Làm sao vậy?” Do Tần Nghi còn ở trong ngọc bội nên
lúc đi ngủ nàng đặt ngọc bội ở trên bàn. Có đôi khi, tâm trạng Tần Nghi
tốt, trước khi đi ngủ Sở Cẩm Dao có thể nói chúc ngủ ngon với hắn. Vì
vậy, câu nói vừa rồi của Sở Cẩm Dao chỉ là thuận miệng. Nàng không nghĩ
ra được có gì sai ở đây.
Sở Cẩm Dao không ngờ câu nói đơn giản của mình lại làm người khác hiểu sai ý.
Vành tai Tần Nghi ửng đỏ. Nhưng do hắn là linh hồn nên không nhìn ra. Tần
Nghi không muốn giải thích, vội vàng đuổi Sở Cẩm Dao: “Đi ngủ đi, quản
nhiều thế làm gì!”
Sở Cẩm Dao mơ màng bị đẩy đi ngủ. Nàng thầm nghĩ, người này sao thế, nói không đầu không đuôi vậy là như nào.
Tần Nghi quay về ngọc bội, Sở Cẩm Dao muốn nghỉ ngơi nên gọi Đinh Hương,
Kết Ngạnh vào hầu hạ nàng thay quần áo. Chờ khi ngọn đèn trong phòng đã
tắt, bên trong không còn động tĩnh gì nữa Tần Nghi mới đi ra khỏi ngọc
bội. Hắn tránh đám Đinh Hương, đi về phía Trường Hưng Hầu phủ tối tăm và lặng im.
Hôm sau, đám người Sở Châu và Lâm Hi Viễn phải đi. Tuy
hôm qua huyên náo rất lớn nhưng ngày đẹp về vương phủ đã định, không thể thay đổi. Sở Châu dậy từ sáng sớm để trang điểm, chỉ huy người làm
khuân đồ lên xe. Sở Cẩm Diệu biết Sở Châu phải đi sớm, nên cũng đến từ
sớm. Sau khi vào cửa, nàng ta rụt rè nói với Sở Châu: “Cô.”
Thấy
Sở Cẩm Diệu, Sở Châu vội vàng kéo qua quan sát kỹ. Nàng để người làm
tiếp tục chuyển đồ ra xe, còn mình thì kéo Sở Cẩm Diệu vào gian trong,
ngồi xuống an ủi: “Diệu Nhi, hôm qua tổ mẫu nổi nóng, cô không thể cầu
tình cho ngươi được. Ngươi không trách cô chứ?”
“Không ạ.” Sở Cẩm Diệu ngại ngùng cười, nói: “Cô đối với con rất tốt, con hiểu mà.”
“Vậy là tốt rồi.” Sở Châu yên lòng mà nở nụ cười. Nàng nhìn bàn tay của Sở
Cẩm Diệu, đau lòng nói: “Từ nhỏ, chỉ bị kim đâm thôi ngươi đã thấy rất
đau, nay còn bị thước đánh thì phải làm sao đây. Nương cũng thật là, rõ
ràng người sai không phải ngươi mà cũng bị đánh.”
Sở Cẩm Diệu
cũng thấy mình oan ức vô cùnng. Sở Châu nói thế càng làm nàng ta muốn
khóc hơn, nước mắt lã chã rơi xuống: “Cô, người đừng nói nữa, đừng trách tổ mẫu.”
Vậy trách ai được? Sở Cẩm Diệu không nói nhưng Sở Châu
hiểu. Sở Châu tức không có chỗ phát tiết, vỗ nhẹ vào tay Sở Cẩm Diệu,
nói: “Diệu Nhi yên tâm. Chờ về vương phủ rồi, cô nhất định sẽ đem việc
nhà ta nói chi tiết cho vương phi cùng mẹ chồng cô biết. Địa vị các nàng ấy cao, lại là người hiểu biết nên chắc chắn sẽ biết ai mới là ngọc thô chưa được mài dũa.”
Sở Cẩm Diệu âm thầm đắc ý. Bên Đặng ma ma đã bị nàng ta thuyết phục, giờ
còn có cô nói đỡ, vị trí thư đồng này nàng ta nắm chắc rồi! Sở Cẩm Diệu
không ngờ khổ nhục kế lại có hiệu quả cao thế này. Chút đau ở tay này
nhằm nhò gì với vị trí thư đồng chứ. Vì vậy, Sở Cẩm Diệu không canh cánh trong lòng chuyện mình bị thước đánh cùng với lệnh của Sở lão phu nhân. Trước tạm tha cho các nàng, chờ nàng ta thành thư đồng huyện chủ, rồi
sau đó còn được hoàng thái tử để ý, Sở lão phu nhân sẽ tự nhận ra là
mình sai, sẽ chủ động nói nàng ta tốt.
Sở Cẩm Diệu tiếp tục trò
chuyện với Sở Châu. Khi mặt trời lên cao, nàng ta lại cùng Sở Châu đi
thỉnh an lão phu nhân. Sở cẩm Diệu đi vào vừa lúc thấy Sở Cẩm Nhàn ngồi
ngay ngắn một bên. Sở Cẩm Nhàn gặp các nàng, đứng dậy chỉnh đốn trang
phục hành lễ, sau đó thản nhiên thu hồi tầm mắt. Sở Cẩm Diệu thầm hừ
lạnh một tiếng, ngồi xuống bên hông cùng với Sở Châu ở chỗ có địa vị
ngang với Sở Cẩm Nhàn.
Lúc sau, Sở Cẩm Dao cũng tới. Nàng hành lễ với lão phu nhân và Sở Châu xong thì im lặng đứng một bên. Sắc mặt nàng rất thản nhiên. Nếu không phải trên tay nàng còn cuốn ít băng gạc thì
mọi người đều nghĩ rằng hôm qua chẳng xảy ra chuyện gì cả.
Sở lão phu nhân nhìn con gái bỗng thấy xúc động, không nhịn được dặn các nàng
trên đường phải cẩn thận. Người tới Vinh Ninh Đường càng lúc càng nhiều. Hôm nay Sở Châu rời đi, tất cả mọi người đều phải ra tiễn đưa. Sở Châu
lưu luyến không nỡ xa Sở lão phu nhân. Đúng lúc ấy, một gã sai vặt chạy
từ bên ngoài vào, nói với Sở Châu: “Nhị phu nhân, thế tử nói mọi thứ đã
được chuẩn bị xong, nên đi rồi.”
Sở Châu đành phải đứng dậy. Lần
này từ biệt, Sở lão phu nhân không biết bao giờ mới có thể gặp lại, nhịn không được rơi lệ. Sở Châu cũng khóc nói: “Nương, con phải đi rồi,
người bảo trọng.”
Lão phu nhân và Sở Châu đều rơi nước mắt, những người khác thấy vậy đành khuyên nhủ. Lâm Hi Viễn đi vào nói lời tạm
biệt Sở lão phu nhân thì thấy mẹ con bà khóc, nói: “Sở lão phu nhân
không cần như thế. Mấy ngày nữa tổ mẫu mừng thọ, mong rằng lão phu nhân
đến dự. Đến lúc đó, ngài cùng nhị thẩm có thể gặp nhau.”
Sở lão phu nhân lau khô nước mắt, cười: “Thế tử nói đúng, sướt mướt như thế làm gì, về sau còn có cơ hội gặp mặt.”
Sở Châu cũng lau nước mắt, gật đầu. Nàng đưa Lâm Hi Ninh, Lâm Bảo Hoàn tới tạm biệt Sở lão phu nhân rồi đi ra ngoài. Những người còn lại cũng đi
theo ra. Sở lão phu nhân là trưởng bối, theo đạo lý là không đi ra ngoài cùng con gái nên bà đành đợi trong Vinh Ninh Đường. Mà những người khác ví dụ như Triệu thị, đương nhiên sẽ đích thân đưa cô cô ra khỏi phủ.
Lâm Hi Viễn đi được hai bước, đột nhiên nói: “Sở lão phu nhân, đột nhiên ta nhớ ra quyển sách của mình không thấy đâu nữa, chắc là rơi ở mái hiên
hôm qua. Có thể để ta tới đó tìm thử không?”
Sở lão phu nhân vội vàng nói: “Thế tử làm rơi sách sao không nói sớm? Đây là chuyện lớn, mau đi tìm thôi!”
Sở Cẩm Nhàn đứng bên cạnh Sở lão phu nhân vốn định đi ra ngoài tiễn đám
người Sở Châu nhưng nghe xong Lâm Hi Viễn nói vậy, nàng dừng bước.
Lâm Hi Viễn đi ra sau mái hiên. Một lúc sau, hắn quay về. Lão phu nhân thấy trên tay Lâm Hi Viễn đã cầm sách thì thở phào, nói: “Tìm được là tốt
rồi. Thế tử khách sáo quá, nếu ngươi làm rơi đồ thì cứ đi tìm thôi, làm
gì phải để qua một đêm?” Nói xong, lão phu nhân nhìn xuống đồ trong tay
Lâm Hi Viễn. Bà hỏi: “Thế tử, ngươi làm rơi hai quyển sách?”
“Không phải.” Lâm Hi Viễn giơ quyển sách có buộc chỉ lên, bình tĩnh nhìn Sở
lão phu nhân, “Hình như đây là tập thơ của Tứ tiểu thư.”
Sắc mặt
Sở lão phu nhân thay đổi. Sở Cẩm Nhàn hơi nhướng mày, nói: “Không phải
Tứ tiểu thư nói mình chỉ có một tập thơ thôi sao? Là tập bị xé bỏ hôm
qua.”
Sở Cẩm Diệu đứng ở cửa nghe thấy tên mình, vội vàng đi vào xem: “Tổ mẫu, người gọi con?”
Nàng ta cười tiến vào. Mới đi qua vách ngăn, thấy vật trong tay Lâm Hi Viễn, sắc mặt nàng ta thay đổi: “Này……”
Nàng ta muốn nói sao thứ này lại ở đây! Đây là tập thơ viết tay của nàng ta, nó luôn được cất kỹ ở trong phòng. Hôm qua nàng ta đã bí mật dùng bản
sao để gây nhầm lẫn. Còn tập thơ gốc của nàng ta thì đã bị Tam tiểu thư
chanh chua phá hủy. Sở Cẩm Diệu đau lòng không thôi. Rõ ràng tương kế
tựu kế, lén về lấy bản chép tay cho mọi ngườ liếc mắt qua một cái rồi bỏ đi, miễn cho mọi người nhận ra có chỗ không đúng. Sau đó nàng cố ý kêu
mọi người ra ngoài, để một mình Sở Cẩm Dao ở đây, chờ khi về, nàng sẽ
cho nha hoàn lấy bản gốc đã rách từ tay áo của mình, giả vờ vừa mới tìm
được. Đem tất cả chuyện này đổ oan cho Sở Cẩm Dao.
Cho nên hôm
qua Sở Cẩm Dao chất vấn nàng ta có bản sao không, nàng ta mới kinh
hoàng. Đương nhiên là nàng ta có rồi. Sở Cẩm Dao đã vô tình đoán được sự thật.
Hôm qua Sở Cẩm Diệu chết cũng không thừa nhận, làm cho
Triệu thị, Sở lão phu nhân cùng tất cả mọi người tin tưởng nàng ta, tin
tưởng là Sở Cẩm Dao ghen tị với Sở Cẩm Diệu nên xé bỏ tập thơ. Sở Cẩm
Diệu bí mật đưa bản sao không hư hại gì về phòng mình. Tính hôm sau giả
vờ như mình thức đêm để sao ra được tập thơ, đưa cho Đặng ma ma, để Đặng ma ma đem về vương phủ. Như vậy, nàng ta có thể biểu hiện tài văn
chương với Hoài Lăng vương phi còn tiêu hủy được chứng cứ, một công đôi
việc.
Sở Cẩm Diệu đã sắp xếp ổn thỏa. Đến tập bản sao nàng ta
cũng sắp xếp xong từ hôm qua, chỉ chờ hừng đông đưa cho Đặng ma ma.
Nhưng nàng ta không ngờ, sáng sớm tỉnh dậy bản sao biến mất. Sở Cẩm Diệu cho người tìm kiếm một lúc lâu, tức giận hò hét trong phòng mãi vẫn
chẳng tìm thấy. Sở Cẩm Diệu hết cách, phải nói với Đặng ma ma rằng tập
thơ của mình đã bị Sở Cẩm Dao xé bỏ, tay nàng ta bị thương nên không thể viết lại trong thời gian ngắn, đành thất hẹn. Chuyện hôm qua đã sớm
truyền tới tai Đặng ma ma, bà thông cảm, coi đó là tâm huyết đã bị hủy
của Sở Cẩm Diệu, an ủi đôi câu rồi không nhắc lại chuyện này nữa.
Sau đó, mọi việc diễn ra rất thuận lợi, thuận lợi đến mức Sở Cẩm Diệu quên
hết tất cả, bỏ qua cả sự biến mất bất thường của tập thơ. Lần này, nàng
ta còn chưa kịp chuẩn bị gì thì đã thấy nó nằm trong tay Lâm Hi Viễn. Sở Cẩm Diệu cảm thấy trời đang trong xanh bỗng giáng tia sét xuống đầu
mình, làm nàng ta nói cũng không nói nên lời.
Sở lão phu nhân
nhìn tập thơ trong tay Lâm Hi Viễn, rồi lại nhìn sắc mặt của Sở cẩm
Diệu, hiểu ra tất cả. Như vậy xem ra, việc Lâm Hi Viễn đột ngột đi ra
mái hiên tìm đồ vật này nọ cũng rất kỳ lạ. Quá trùng hợp! Lâm Hi Viễn ra tìm đồ mất lại vừa vặn thấy luôn được tập thơ bị cho là đã bị xé bỏ
trong miệng Sở Cẩm Diệu.
Trong này còn có âm mưu gì thì tạm thời
Sở lão phu nhân không xác định được, nhưng ít nhất bà có thể xác định là Sở Cẩm Diệu nói dối. Lão phu nhân cười lạnh. Được lắm Sở Cẩm Diệu,
ngươi dám vu oan cho con cháu Sở gia thì thôi đi lại còn đem chủ ý đánh
tới trên đầu bà! Đến cả bà, Sở lão thái thái mà nàng ta cũng dám tính
toán tới mức đó sao.
Sở lão phu nhân im lặng liếc mắt nhìn Sở Cẩm Diệu. Sở Cẩm Diệu chảy mồ hôi ròng ròng, cơ hồ muốn quỳ xuống lạy. Giờ
tất cả chủ tử của Sở gia đều đứng bên ngoài, đưa tiễn Sở Châu về nhà vô
cùng náo nhiệt, không biết có chuyện gì đang xảy ra trong phòng. Giờ
trong phòng chỉ có Lâm Hi Viễn, Sở Cẩm Nhàn cùng ba vị chủ tử. Nếu lão
phu nhân mà nâng cao giọng lên một chút thì chắc chắc sẽ thu hút sự chú ý của người khác. Đến lúc ấy, Sở Cẩm Diệu sẽ hoàn toàn xong đời!
Nước mắt Sở Cẩm Diệu trào ra từ trong hốc mắt. Nàng ta run rẩy, nhỏ giọng
nói với Sở lão phu nhân: “Tổ mẫu, con cũng không biết đây là chuyện gì,
người hãy tin con! Con thật sự không biết cái gì cả!”
Sở lão phu
nhân sầm mặt, không nói gì, mím môi thành một đường thẳng. Sở Cẩm Dao
đứng ở cửa, thấy Sở Cẩm Diệu đi vào đã lâu mà không ra nên cảm giác
không ổn, cũng xoay người đi vào. Vào gian trong, Sở Cẩm Dao phát hiện
bầu không khí ở đây khác thường. Nàng không biết tại sao lại thế này,
đành thả chậm cước bộ, cẩn thận hỏi: “Tổ mẫu, đại tỷ, làm sao vậy?”
Sở Cẩm Nhàn liếc mắt nhìn Sở Cẩm Diệu một cái. Ánh mắt nàng cực kỳ mỉa
mai. Dường như Sở lão phu nhân đã quyết định được biện pháp, bà nói với
Lâm Hi Viễn: “Thế tử tìm được sách, mọi người đều rất vui mừng. Con gái
nhà chúng ta không có tiền đồ, để ngươi chê cười rồi. Người đâu, nhận
lấy vật trong tay thế tử đi.”
Lão phu nhân để nha hoàn đi lên
nhận lấy tập thơ trong tay Lâm Hi Viễn. Mượn cơ hội này, Sở Cẩm Dao mới
thấy rõ Lâm Hi Viễn cầm cái gì trong tay.
Sở Cẩm Dao giật mình,
há hốc miệng. Nàng lập tức nghĩ tới một chuyện, vội vàng thay đổi sắc
mặt, cúi đầu. Lâm Hi Viễn thấy Sở lão phu nhân nhận tập thơ thì hiểu ra
lão tổ tông Sở gia lão không tính làm lớn chuyện này lên. Cũng đúng. Cô
nương được nuôi dưỡng mười ba năm hãm hại thiên kim mới trở về, chuyện
này thật sự chẳng vẻ vang gì. Nhưng Sở lão phu nhân là người nắm quyền
chính trong gia đình, chỉ cần trong lòng bà hiểu được ai đúng ai sai là
đủ rồi.
Lâm Hi Viễn để nha hoàn thu hồi chứng cứ, rồi mặc chuyện
này cho lão phu nhân xử lý. Hắn cười, hành lễ với lão phu nhân: “Sở lão
phu nhân, ta xin cáo lui. Tiệc mừng ở vương phủ ngày sau, hi vọng ngài
đại giá quang lâm.”
Sở lão phu nhân mỉm cười gật đầu đáp ứng. Lâm Hi Viễn để tùy tùng thu dọn mọi thứ ổn thỏa rồi đi ra ngoài. Lúc đi
ngang qua Sở Cẩm Dao, hắn dừng lại nói: “Nghe nói hôm qua Ngũ biểu muội
chịu khổ. Ngũ biểu muội cứng cỏi làm cho người ta khâm phục. Đây là ngọc ngân cao trong cung, là vật năm ngoái lúc ta vào kinh được Đông cung
ban thưởng. Mấy thứ này để ở chỗ ta chẳng có tác dụng gì, không bằng ta
tặng cho Ngũ biểu muội.”
Sở Cẩm Dao sao có thể lấy được, lập tức
từ chối. Sở lão phu nhân ôm tay áo nhìn một lúc, nói: “Cẩm Dao, nếu thế
tử đã tặng, cháu cứ nhận đi.”
Để cho nàng nhận sao? Sở Cẩm Dao
đau đầu, nhưng lão phu nhân đã nói như vậy, nàng chỉ có thể nhận lấy
phúc từ Lâm Hi Viễn, tuân theo: “Tạ thế tử.”
Lão phu nhân nói: “Cố ma ma, ngươi thay ta tiễn thế tử đoạn đường.”
“Vâng.” Cố ma ma đi về phía Lâm Hi Viễn, nở nụ cười, tự mình tiễn Lâm Hi Viễn
ra ngoài. Sở Cẩm Dao nghiêng người tránh đi, chờ Lâm Hi Viễn cùng Cố ma
ma rời khỏi đây, Sở Cẩm Dao ngẩng đầu, trộm dùng ánh mắt dò hỏi Sở Cẩm
Nhàn.
Lâm Hi Viễn rời khỏi đây, đoàn người Sở Châu lập tức thúc ngựa rời đi.
Chúng nữ quyến đứng ở trong cửa, tha thiết tiễn Sở Châu rời đi. Mà ở
Vinh Ninh Đường, Sở lão phu nhân tức giận vỗ mạnh vào bàn, quát: “Ngươi
còn không quỳ xuống cho ta!”
Đầu gối Sở Cẩm Diệu mềm nhũn, không
đứng vững nổi nữa, cuối cùng cũng khụy xuống đất. Không hiểu sao, khi
tập thơ kia xuất hiện, Sở Cẩm Diệu lại thấy sợ hãi. Nàng ta lạnh toát cả người, nghĩ không ra thế này là thế nào.