Luật sư riêng? Nhìn có vẻ lợi hại lắm nha, vẫn cho anh ta
là người mới bước vào đời hay sao, tùy tiện lấy một luật sư không biết
là chó hay mèo đến hù anh ta à? (Anh ta: Phùng Tử Minh.)
Phùng
Tử Minh cầm tấm danh thiếp màu đen kia, phía trên có tên và số điện
thoại, chỉ là một tấm danh thiếp bình thường không có gì lạ. Nghe thấy
tiếng xì xào bàn tán của người vây xem, tất cả đều chỉ trích anh ta cộng thêm sự đau đớn ở tay, lửa giận của anh ta ngày càng lớn.
Nơi
này là nơi công cộng, hôm nay có không ít nhà đầu tư cũng tới, việc này
lại có ảnh hưởng đến lợi ích và toàn thể mọi người trong tổ, Phùng Tử
Minh cố kiềm chế lại cảm xúc.
Anh ta đương nhiên sẽ không ngốc
đến mức đối chọi gay gắt với Hoắc Tư Diễn, tục ngữ nói: Muốn bóp thì tìm quả hồng mềm*. Mà đây lại là chuyện nội bộ của bọn họ, đương nhiên là
muốn giải quyết trong nội bộ.
*Ý chỉ muốn bắt nạt thì nên tìm người hiền lành, dễ bị bắt nạt.
Lúc này, vị sư huynh mà trước khi Miểu Miểu rời đi mới từ phòng rửa tay trở về, sau khi hiểu rõ ràng đầu đuôi sự tình, anh ta xin lỗi Miểu Miểu,
vội vàng làm sáng tỏ: "Hiểu lầm, đều là hiểu lầm."
Phùng Tử Minh tự hỏi làm sao để chuyện lớn hoá nhỏ chuyện nhỏ hoá không, không ngờ
lại có một bậc thang tự đưa tới cửa như vậy, anh ta đương nhiên phải nắm bắt cơ hội đi xuống rồi, chỉ là, bình thường anh ta hay giả thanh cao
nên ngữ khí cũng cao cao tại thượng: "Thì ra là vậy. Tạ sư muội, tại sao em không rõ ràng nói với anh?"
Miểu Miểu chán nản, việc này
trách lên đầu cô? Cũng không biết là ai giống như ăn phải thuốc nổ,
chính mình không làm rõ, mà đã phát nổ?
"Nếu như là hiểu lầm thì giải thích rõ ràng là được rồi." Phùng Tử Minh muốn mượn cơ hội nhẹ
nhàng giải quyết vấn đề, "Anh biết em cảm thấy ủy khuất, nhất thời xúc
động nên mới nói muốn rời khỏi hạng mục. Tất cả mọi người đều là người
trẻ tuổi, ai chưa từng xúc động đâu? Trước đó ai cũng rất quan tâm việc
này, mà bây giờ bên ngoài rất khó tìm việc, hi vọng em suy nghĩ kĩ một
chút..."
Anh ta nói quanh co, tránh nặng tìm nhẹ, đem người giữ lại trước đã, còn cái khác sau này sẽ từ từ nói.
Phùng Tử Minh không nghĩ tới, mình đã chủ động nhượng bộ, mà Miểu Miểu lại
không cảm kích chút nào, so với bình thường nói chuyện đều ngọt ngào dễ
thương, bây giờ như biến thành người khác.
Cô tự nhiên cười nói, nhưng đáy mắt đều là khí lạnh: "Phùng Tử Minh sư huynh, lúc đầu em vẫn
có chút do dự, dù sao cũng đã đợi hai năm..."
Lúc trước cô bỏ ra bao nhiêu tâm huyết? Dùng bao nhiêu phần mềm tốt? Nhưng kết quả là ai
sẽ nhớ đây? Trong bọn họ có ai đứng ra nói giúp cô nói một câu không?
Lẽ ra, cô nên sớm thức tỉnh lại. Nơi này bọn họ chỉ biết đấu đá lẫn nhau,
quan trọng lợi ích, không có tình người, căn bản không đáng để lưu
luyến.
Miểu Miểu không hoang mang nói: "Trước đó anh có nói, em
có thể đi, nhưng toàn bộ chương trình phải để lại. Em liền biết được,
rời tổ là quyết định vô cùng chính xác. Chỗ chướng khí mờ mịt này, nếu
tiếp tục ở lại nữa thì chỉ là tự hủy tiền đồ.”
Việc cố ý tránh đi lại bị cô lấy ra nói, thế mà cô lại không về tổ hạng mục.
Phùng Tử Minh sắc mặt cứng đờ, sự tức giận dâng lên trong lòng sắp không
khống chế được nữa. Tay phía sau lưng anh ta nắm chắc thành quyền, gân
xanh trên mu bàn tay hiện ra, đặc biệt kinh khủng.
Những thành
viên khác trong tổ hai mặt nhìn nhau, không nói một lời. Có hai người
cúi thấp đầu, tựa như nghiêm túc suy nghĩ lời của Miểu Miểu.
Đám phế vật này, không có mắt hay sao, còn không biết tới giúp đỡ?
Không thể nhịn được nữa.
Phùng Tử Minh nghiến răng nghiến lợi nói: "Tạ An Miểu Miểu, đừng nghĩ tôi cho cô chút thể diện thì lên mặt!"
Lại lạnh lùng cười: "Che giấu thật tốt nha, không nhìn ra cô lại là người
như vậy, thì ra là sớm có oán khí lớn như vậy đối với mọi người. Tại sao còn giống như bạch liên hoa* nhẫn nhịn không nói? Dối trá đến cực điểm! Ha ha, vẫn vọng tưởng lấy chương trình về, quả thực là người si nói
mộng! Tôi cho cô biết, nghĩ cũng đừng nghĩ!”
*Nhữnng cô gái tỏ vẻ trong sáng, ngây thơ, vô tội.
Phùng Tử Minh sư huynh không hổ là tiền bối đã lăn lộn trong xã hội, đổi
trắng thay đen trắng trợn như thế, Miểu Miểu giận quá hoá cười, rõ ràng
là anh ta nói muốn giữ lại toàn bộ chương trình của cô nha?
Trên hợp đồng có ghi, chương trình dùng trong hạng mục là tài nguyên chung,
phần này cô không muốn lấy về, vì chương trình bí mật mà cô viết cũng
cho không ít người dùng. Đây là tình cảm, chứ không phải là bổn phận,
dựa vào cái gì mà anh ta nói lấy là lấy?
Không phải là cười lạnh thôi sao?
Ai không làm được thế?
Nhưng Miểu Miểu cười lạnh không nổi, vì cô chợt phát hiện, cánh tay của mình
bị người dàn ông bên cạnh lôi kéo, cũng không biết từ lúc nào đã bị
anh kéo tay.
Hoắc sư huynh không phải là lo lắng cô sẽ đánh nhau chứ? Cô nhẹ nhàng rút tay lại nhưng Hoắc Tư Diễn không có buông tay, vì vậy cô đưa cho anh một ánh mắt "dù em rất tức giận nhưng em vẫn còn rất tỉnh táo."
Là người văn minh thì phải có cách giải quyết của người văn minh.
Hoắc Tư Diễn nhìn cô thật sâu, môi mỏng khẽ mím, hạ thấp giọng nói nhỏ với cô một câu.
Miểu Miểu nghe thấy con mắt tỏa sáng, nhận lấy, cánh tay bỗng nhiên buông
lỏng. Cảm giác lúc đó cũng rất kỳ diệu, giống như tâm trạng cũng thả
lỏng theo, lại có tí cảm xúc nói không rõ, trong bàn tay còn giống như
còn giữ lại nhiệt độ của anh, cô hít sâu một hơi, lần nữa nhìn về phía
Phùng Tử Minh.
Trịch địa hữu thanh*: "Mặt là của chính mình thì
cho mình, không cần anh đến cho. Nếu như anh vẫn kiên trì muốn giữ lại
chương trình do tôi viết, vậy thì chúng ta chỉ có thể gặp nhau trên
toà."
*Gốc: 掷地有声 (Zhìdìyǒushēng) – Trịch Địa Hữu Thanh. Ý nghĩa: nói năng có khí phách, ăn nói mạnh mẽ.
"Tốt!" Thua người không thua trận, ở ngay trước mặt mọi người, Phùng Tử Minh thống khoái nhận lấy chiến thư của cô.
Anh ta từ trước đến nay đều không phải là người hiền lành gì, nói thế nào
cũng là loại muốn tiền có tiền, muốn quan hệ có quan hệ. Mà cô chỉ có
một mình, chưa có nhiều kinh nghiệm sống. Nếu như thật sự kiện nhau,
thua kiện, thì cũng chỉ là làm xấu thanh danh của cô, lúc đó truyền đi,
công ty nào dám nhận cô?
Thật là ngây thơ, vì cái gọi là không cam tâm, lại lấy tiền đồ ra phá.
Châu chấu đá xe, không biết tự lượng sức mình. Phùng Tử Minh đã có tự tin nắm chắc thắng lợi trong tay.
Đã xé rách mặt nhau, quan hệ cũng rũ sạch, Miểu Miểu cũng không muốn tiếp tục ở lại chỗ này, Hoắc Tư Diễn giống như là nhìn ra suy nghĩ trong
lòng cô: "Có muốn đi uống cà phê không?"
Hả?
Anh lại cười nhẹ nói: "Trước đó không phải còn thiếu em sao?"
Miểu Miểu kịp phản ứng, anh nói là việc anh đề nghị cô đổi cà phê thành sữa
bò nóng mấy ngày trước trên chuyến bay từ Bắc Thành về thành phố A. Nhắc đến việc này làm cô không khỏi lại nghĩ đến hai đoạn Wechat, gương mặt
không khỏi nóng lên.
"Đi thôi." Hoắc Tư Diễn dẫn đầu quay người đi.
Miểu Miểu xoa xoa mặt, chậm rãi theo sau.
Đi được vài chục bước, Hoắc Tư Diễn bỗng nhiên quay đầu lại, nhìn Phùng Tử Minh, ánh mắt lạnh lùng.
Ánh mắt của anh rất nhạt rất lạnh, không gợn sóng, nhưng Phùng Tử Minh lại
cảm thấy ánh mắt đó tràn đầy ý cảnh cáo, không khỏi lạnh sống lưng.
Phùng Tử Minh vừa muốn chính diện nghênh đón ánh mắt đó, Hoắc Tư Diễn lại
không nhìn anh ta nữa, nghiêng đầu nói chuyện với Miểu Miểu bên cạnh.
Cũng không biết nói cái gì, chỉ thấy cô vui vẻ nghiêng đầu, nét mặt tươi cười như hoa.
Thật là chướng mắt.
Thân ảnh của hai
người dần biến mất tại cửa ra vào, Phùng Tử Minh vứt tấm danh thiếp mà
lúc nãy Hoắc Tư Diễn cho anh ta trên mặt đất, làm ô uế tay anh ta, lại
chà bàn tay lên quần hai lần.
Tạ An Miểu Miểu đi, lại phải tìm
người khác thay thế, còn không nhất định có thể tìm thấy một người
tinh thông máy tính như cô, nguyện ý chịu khổ, lại không so đo tiền
lương.
Đầu năm nay, sức lao động lương thấp có thể tiện tay lấy tới một nắm lớn, nhân viên kỹ thuật lương thấp...
Thật là sai lầm.
Nhưng nhìn cô như vậy, chắc là đã sớm muốn rời tổ rồi.
Mẹ nó, thật sự bực mình. Phùng Tử Minh bực bội đá một phát, lại đá trật
một cái nhựa ghế dựa trước mặt. Anh ta lấy từ trong túi ra hộp thuốc lá, chuẩn bị đi tới cầu thang hút một điếu.
Sau lưng Phùng Tử Minh, có một người ông lão khom lưng nhặt tấm danh thiếp trên đất lên, cách
kính lão nhìn tấm danh thiếp, thầm nói: "A, Phùng Khai, Phùng miệng
cứng? Chẳng lẽ là trùng tên trùng họ?"
"Người trẻ tuổi!"
Phùng Tử Minh không biết đây là đang gọi anh ta, vẫn đi thẳng về phía trước.
Ông lão tiến lên, ngăn anh ta lại, đưa danh thiếp đến trước mặt anh ta,
lắc đầu nói: "Nếu như vị luật sư Phùng Khai này là người tôi đang nghĩ,
thì cậu gặp phải chuyện lớn rồi!"
Không biết ông già từ đâu chạy tới, ở chỗ này nói chuyện giật gân, còn ngại chưa đủ loạn sao? Phùng Tử Minh không có kiên nhẫn phất phất tay, muốn cất bước đi, ông lão lại
nói: "Cậu tuổi không lớn lắm, khả năng còn không biết, vị Phùng Khai này mấy năm trước thế nhưng là nhân vật đứng đầu trong giới luật sư. Hắn ta am hiểu nhất là làm cho án chết kiện thành công, không biết lật ra bao
nhiêu cọc án oan án sai, có thể nói là không có đối thủ!"
Ông
lão thấy người trẻ tuổi đó có vẻ khó chơi, xem ra là không có biết mức
độ nghiêm trọng của sự việc, ông ta thở dài một tiếng: "Hoắc gia thành
Phú Xuân, cậu nghe qua chưa?"
"Cái gì?" Phùng Tử Minh không khống chế nổi âm lượng, kêu to, "Hoắc gia?!"
Dù anh ta là người bình thường cũng không có khả năng chưa nghe qua đại
danh đỉnh đỉnh Hoắc gia thành Phú Xuân, gia tộc này thần bí, sớm đã là
truyền kỳ tại thời dân quốc bấp bênh, về sau càng không ngừng phát triển lớn mạnh. Cho tới hôm nay, bên ngoài trừ biết Hoắc gia có tài sản hùng
hậu, trải rộng trong nước, hải ngoại, nhưng đối với người trong gia tộc
cùng với người điều hành đều là ẩn số...Mấy tòa lầu dạy học cùng hai tòa thư viện đều là tập đoàn Hoắc thị quyên tặng, còn có phòng thí nghiệm
trọng điểm, nghe nói cũng là do Hoắc thị đầu tư.
Anh ta không khỏi khẩn trương hỏi: "Vị Phùng Khai này cùng Hoắc gia có quan hệ gì?"
Ông lão sờ râu ria, mắt sáng như đuốc nói: "Hắn ta là luật sư mà Hoắc gia dùng trước kia."
"Chỉ sợ là, người thanh niên vừa ra mặt giúp cô bé kia, cùng Hoắc gia..."
Ông ta nói ra suy đoán của mình, "Quan hệ không ít. Nếu không làm sao
mời được Phùng đại luật sư, cậu nói có đúng hay không?"
Phùng Tử Minh nghe ong một tiếng, môi cùng tay cũng hơi run, thuốc lá kẹp giữa
hai ngón tay bị nhào nặn đến không còn hình dáng, rớt xuống bên chân.
Trước đó người đàn ông kia nói thế nào? Luật sư riêng của tôi, gần đây quá
rảnh, hoan nghênh anh ta tùy thời đến tìm phiền toái.
Chân Phùng Tử Minh có chút đứng không vững, vịn cửa, trán và chóp mũi thấm đầy mồ hôi.
Ông lão vỗ bả vai anh ta, tốt bụng khuyên: "Vụ kiện này, đánh không được, thật sự đánh không được."
- ------------
Miểu Miểu tưởng là Hoắc Tư Diễn sẽ đưa cô đến quán cà phê gần sân vận động,
nhưng không ngờ vòng vèo một hồi, hai người lại tới khu thành cũ.
Khu vực này lúc đầu là bất động sản muốn khai thác, cơ hội đều đưa đến cửa, chỉ là người ở chỗ này tập thể phản đối, huyên náo tới gà bay chó sủa.
Còn có hai mạng người, một là bà lão tám mươi tuổi bệnh tim tái phát
trong lúc phản đối chết ngay tại chỗ, một là người đàn ông trung niên ôm bình gas lao ra, vốn định dọa bọn họ, nhưng vô ý dẫn đến nổ gas, chưa
đưa đến bệnh viện liền tắt thở.
Thế là vẫn kéo dài đến bây giờ,
không giải quyết được chuyện gì, vì vậy mới thành khu thành cũ, chính
phủ và nhà đầu tư cũng không có cách xử lí.
Miểu Miểu đi theo
Hoắc Tư Diễn, không biết quẹo vào bao nhiêu ngõ nhỏ, cuối cùng đi vào
một tòa nhà cũ, không có thang máy, bọn họ đến tầng ba. Sau khi quẹo hai lần thì cô thấy một cái tấm bảng gỗ treo trên tường, viết: Quán cà phê
Cận Ảnh.
*-*-*-*-*-*
Xem ra, cà phê mà Hoắc Tư Diễn muốn mời cô cũng không phải là bình thường.
Đẩy cửa đi vào.
Không giống các quán cà phê khác, âm nhạc du dương, mùi thơm dịu nhẹ, người
người có đôi có cặp, khắp nơi đều tràn ngập ý nghĩ riêng. Trong không
gian này khắp nơi đều có thể thấy được những người quần áo chỉnh tề, đều cắm đầu vào màn hình laptop hoặc đánh chữ hay thanh niên làm luận án.
Ngẫu nhiên lại thấy được người ngồi bên cửa sổ khoan thai uống cà phê,
khóe mắt liếc nhìn xung quanh là sự lạnh nhạt, có khi lại là mang sự
khôn khéo liếc nhìn bốn phía.
Quán cà phê Cận Ảnh mới mở vào năm ngoái, diện tích chỉ có hai trăm mét vuông, là nơi người lập nghiệp và
người đầu tư kết nối với nhau, cũng được ca ngợi là “Lập nghiệp
Dreamworks”, người trẻ tuổi có chí khí mang theo hạng mục tốt tới đây
tìm Bá Nhạc, người đầu tư có tài chính hùng hậu cũng tới chỗ này tìm
thiên lý mã*.
*Trong thời Xuân Thu (770 – 476 trước Công
nguyên), có một người tên là Tôn Dương, là một chuyên gia giám định
ngựa, nên mọi người gọi ông là Bá Nhạc.
Một ngày kia, Chu Vương
yêu cầu Bá Nhạc tìm cho mình một con thiên lý mã, có thể ngày đi ngàn
dặm. Bá Nhạc lặn lội khắp nơi, mong tìm được ngựa quý, nhưng tìm không
thấy giống ngựa như nhà vua mong muốn.
Cuối cùng, khi đi qua Kế
Quốc, Bá Nhạc nhìn thấy một con ngựa đang thồ một xe chở muối đi lên
dốc. Con ngựa cố kéo chiếc xe, khiến mồ hôi tứa ra ướt đẫm, còn đuôi nó
thì cụp hẳn xuống.
Tuy nhiên, Bá Nhạc lại thấy con ngựa này thật đặc biệt, bèn đến gần, rồi dùng áo của mình để lau mồ hôi cho nó. Chú
ngựa hí thật lớn, đôi mắt mở to, như thể muốn nói với ông điều gì. Từ
tiếng ngựa hí, Bá Nhạc nhận ra rằng đây là một con bảo mã.
Bá
Nhạc mua lại con ngựa và lập tức đem về cho Chu Vương. Tuy nhiên, nhìn
thấy bộ dạng gầy gò của chú ngựa, nhà vua có ý hơi nghi ngờ. Bá Nhạc
khẳng định đây chính là giống thiên lý mã mà nhà vua cần tìm, và nó sẽ
hồi phục sức lực trong vòng nửa tháng nếu được chăm sóc đầy đủ.
Chu Vương giao nó cho người trông ngựa, dặn phải coi sóc nó cẩn thận. Quả
đúng như lời Bá Nhạc, con ngựa hồi sức rất nhanh và khi được nhà vua
cưỡi, nó có thể đi ngàn dặm mỗi ngày. Sau này chú bảo mã này đã lập được nhiều chiến công, khiến Chu Vương càng trọng vọng Bá Nhạc hơn nữa.
Câu chuyện này được ghi chép trong chương 7 cuốn "Hàn Thi Ngoại Truyện
(韓詩外傳)", một cuốn sách sưu tầm 360 mẫu chuyện và thơ trong thời Tây Hán
(206 trước công nguyên – 23 sau công nguyên) được viết bởi Hàn Anh, một
học giả đời vua Văn Đế.
Về sau, thành ngữ "Bá Nhạc tướng mã"
được dựa trên câu chuyện này. Nó được dùng để nói về một người có thể
nhận ra tài năng của người khác hoặc là một người trao cơ hội cho người
khác thể hiện bản lĩnh.
Nhìn vừa ý, liền hợp tác với nhau.
Nghe nói, Cận Ảnh trong khoảng thời gian ngắn ngủi hơn một năm, liền hấp dẫn gần năm trăm người đầu tư đến đây, hơn nữa là đã thúc đẩy hơn ba trăm
hạng mục lập nghiệp.
Miểu Miểu không nghĩ ra tại sao Hoắc Tư Diễn lại dẫn cô tới đây, trong tay cô không có hạng mục nào lại càng không có tiền.
Rất nhanh thắc mắc của cô sẽ được giải đáp.
Miểu Miểu cùng Hoắc Tư Diễn đi đến hàng ghế dài tận cùng bên trong, có ba
nam sinh chờ bọn họ ở đó, có hai người không hẹn mà cùng đứng lên, trong đó có một nam sinh cao gầy, Miểu Miểu cũng không lạ gì, chính là bạn
trai của tiểu Kiều, học bá khoa thiết bị điện tử của A đại: Đồng Phóng.
"Miểu Miểu?" Đồng Phóng thấy cô, hiển nhiên là cũng rất bất ngờ, "Em cũng tới."
Miểu Miểu cười chào hỏi.
Đứng bên trái Đồng Phóng, một nam sinh có gương mặt em bé, hướng cô cười
thân thiện, sau đó nhìn về phía Hoắc Tư Diễn: "Chắc ngài là người Hứa
giáo sư nói, Hoắc tiên sinh đi."
Hoắc Tư Diễn vươn tay ra: "Chào cậu."
Mặt em bé bắt tay với anh: "Chào ngài, chào ngài."
"Tôi là Hậu Khả, đây là Đồng Phóng, còn đây là em trai tôi Hậu Phảng."
Hoắc Tư Diễn bắt tay từng người.
Hậu Khả, Hậu Phảng.
Miểu Miểu suy nghĩ, sao tên này nghe quen thế? Lại nhìn qua, trước mặt là
hai gương mặt em bé tương tự nhau, chỉ là một mặt thì tràn đầy ý cười,
một mặt khác lại không có biểu tình gì, cô nhảy dựng lên: "A, là hai
người!"
Thanh danh đôi song sinh này đã truyền xa ở A đại, lúc
thi đại học đều là trạng nguyên khoa khoa học tự nhiên của tỉnh G.
Nghe nói là vì để độc hưởng vinh quang, nên hai anh em dứt khoát tách
ra, một người học thiết bị điện tử, một người học IT, họ đều là nhân tài trong lĩnh vực của mình. Đúng rồi, cái người mặt lạnh như băng là Hậu
Phảng, là sư huynh lớn hơn hai khoá trước cô, đáng tiếc trước kia chỉ
nghe tên, không thấy người.
Cho nên.
Miểu Miểu ngửi thấy được mùi vị không bình thường, Hoắc Tư Diễn triệu tập những tinh anh này đến đây, là muốn làm gì?
"Hoắc tiên sinh", sau khi mọi người ngồi xuống, Hậu Khả cười ha hả nói, "Tôi
nghe Hứa giáo sư nói, ngài đã nhìn qua bản kế hoạch của chúng tôi, có ý
muốn đầu tư?"
"Hứa giáo sư truyền đạt không chính xác rồi."
Hậu Khả trao đổi cái ánh mắt cùng Đồng Phóng, Hậu Phảng vẫn không có biểu hiện gì.
Hậu Khả hỏi: "Có ý gì?"
Tiểu đội bọn họ có kỹ thuật, có nhiệt tình, có mộng tưởng, nhưng trên đường
theo đuổi theo ước mơ gặp được quá nhiều người giả Bá Nhạc. Những người
đó không quan tâm lúc đầu ba hoa chích choè thế nào, là thưởng thức
thiên tài hay là quý mến, nhưng một khi kí hợp đồng thì sẽ lập tức lộ ra bộ mặt thật, bọn họ cuối cùng vẫn là thương nhân theo đuổi lợi ích, căn bản là không quan tâm đến kỹ thuật. Trong đầu chỉ có tiền, đã không hợp nhau thì cần gì phải cưỡng ép nhau, buông tha nhau đi.
Hoắc Tư Diễn để hai tay lên bàn, nghiêm túc đàm phán: "Các cậu có hứng thú làm hạng mục phức tạp hơn không?"
"Tài chính không phải vấn đề, thứ bây giờ thiếu chính là kỹ thuật, đây mới là nguyên nhân tôi tới đây hôm nay."
"Khu nông nghiệp công nghệ cao vùng Đông Nam có tòa nhà năm tầng, bên trong
sẽ có một phòng thí nghiệm mới, trước mắt, thủ tục thu mua khoa học kỹ
thuật Thanh Viễn vẫn đang được tiến hành, tương lai sẽ trở thành hậu
phương của phòng thí nghiệm, tư liệu kĩ thuật chia sẻ vô điều kiện..."
Điều kiện mà anh nói quá mê người, Hậu Khả mở to mắt, không nhịn được nuốt nước miếng một cái, thứ hấp dẫn hơn còn ở phía sau.
Hoắc Tư Diễng cười nhạt, thẳng thừng vươn cành ô liu về phía ba người bọn
họ: "Các cậu cũng có thể lấy kỹ thuật làm cổ phần, gia nhập phòng thí
nghiệm."
Hậu Khả giọng run run, có chút lớn tiếng: "Chuyện này là thật?!"
Tư liệu kỹ thuật của khoa học kỹ thuật Thanh Viễn chia sẻ vô điều kiện là
như thế nào? Lấy kỹ thuật làm cổ phần lại là như thế nào? Bọn họ đã quá
hiểu, cho nên mới không thể tin được.
Hoắc Tư Diễn nghiêm mặt nói: "Đương nhiên."
Hậu Khả kích động nhảy lên một cái, xém chút là lật bàn.
Đồng Phóng cũng là một mặt vui mừng quá đỗi, là đĩa bánh lớn từ trên trời rơi xuống, Hậu Phảng cũng rất kinh ngạc.
Miểu Miểu cảm xúc phức tạp.
Người đàn ông ngồi bên cạnh cô đây mấy ngày trước còn đang nói những từ ngữ y học khó hiểu, mà lúc này, anh lại trở thành người đầu tư giúp ba người
tuổi trẻ có tài thực hiện hạng mục. Dù lĩnh vực không liên quan nhưng
anh lại có thể chuyển đổi tự nhiên, điều không thay đổi là sự tự tin
và bình tĩnh giữa lông mày.
Đúng vậy, rất sớm trước đó cô đã biết chắc chắn, dù anh có làm cái gì, vẫn nhất định sẽ rất lợi hại.
Miểu Miểu làm người ngoài cuộc, ngồi bên cạnh vừa uống cà phê vừa nghe bọn
họ nói chuyện, thời gian dần trôi qua, cô lại phát hiện một việc, Hoắc
Tư Diễn không chỉ có tinh thông y học, mà đối công trình máy móc cũng nghiên cứu rất sâu. Hậu Khả cùng Đồng Phóng đưa ra vấn đề, anh vẫn có
thể đối đáp trôi chảy.
Chung quanh không phải học bá, thì là học thần. Miểu Miểu cảm thấy áp lực rất lớn, cô cúi đầu uống cà phê, không
cẩn thận bỏng lưỡi, rõ ràng Hoắc Tư Diễn đang nói chuyên rất chăm chú
không biết tại sao lại chú ý đến cô, rút tờ khăn giấy ra đưa cho cô:
"Không sao chứ?"
Miểu Miểu lắc đầu, nhận lấy khăn tay lau khóe
miệng, mắt cô thấy tay phải của Hoắc Tư Diễn, tay áo cài hơi lỏng nên cô mơ hồ nhìn thấy trên cổ tay của anh, giống như, có một vết sẹo...
Nhìn lầm sao?
Nhất định là vậy.
Miểu Miểu bối rối nghĩ.
Ý nghĩ nhất định theo cô từ quán cà phê Cận Ảnh về đến nh. Tắm rửa, sấy khô tóc, nằm trên giường, vẫn không rời khỏi đầu cô.
Mỗi lần gặp nhau, Hoắc Tư Diễn đều là mặc áo sơ mi dài tay, ống tay áo cài
rất tỉ mỉ, chỉ có lần đi miếu Tiên Nữ, anh mặc áo thun ngắn tay, trên cổ tay phải...
Miểu Miểu bỗng nhiên ngồi dậy, khí lạnh từ bàn chân truyền đến, giống như biến thành một bàn tay vô hình, bóp chặt trái tim cô.
Anh đeo bao tay màu đen!
Không đúng không đúng, bỏ qua hết, lại lần nữa.
Nghe Đới Vãn Hảo nói anh xảy ra chuyện, từ chức ở bệnh viện California, cô
liền nghi là sự cố trong chữa bệnh, có phải là...Người xảy ra chuyện là
anh không?
Không kịp khống chế, một giọt nước mắt cứ như vậy mà rơi xuống rơi trên mu bàn tay Miểu Miểu.
Cô dùng sức lau mắt, mò điện thoại trên đầu giường, cũng mặc kệ cái gì
xâm phạm riêng tư, cô chỉ muốn biết Hoắc Tư Diễn đã xảy ra chuyện gì.
Bên phía anh họ không hỏi được, giải thích cũng phiền phức, trước đó bạn
thân Long Doanh Doanh ở bệnh viện California chữa bệnh, còn sống ở đó
một thời gian, chắc là sẽ có người quen, thế nào cũng sẽ có cách biết
được.
Miểu Miểu nhắn tin cho Long Doanh Doanh: "Còn ở đây sao?"
Long Doanh Doanh trả lời: "Còn."
Lại tới một tin: "Bạn gái, nhớ tớ không?"
Bạn trai bạn gái cái gì, bởi vì từng cùng trải qua sinh tử nên vẫn luôn là tên thân mật của các cô.
Miểu Miểu: "Có thể giúp tớ nghe ngóng một người không? Bác sĩ người Hoa làm việc ở bệnh viện California, tên Hoắc Tư Diễn."
Long Doanh Doanh: "Người quen của cậu?"
Miểu Miểu: "Đúng vậy."
Long Doanh Doanh: "Ok, chờ tin của tớ.”
Miểu Miểu tưởng là phải chờ ít nhất đến ngày thứ hai mới biết được, không
ngờ chỉ chờ hơn hai mươi phút. Cô từ ban công đi ra, liền thấy điện
thoại sáng lên. Tin nhắn Long Doanh Doanh gửi tới yên tĩnh nằm trên màn
hình, có hai tin, cô đột nhiên lại không có dũng khí mở ra.
Thời gian khi thì nhẹ nhàng khi thì chầm hậm trôi qua, Miểu Miểu giống như
tượng gỗ đứng đó, lông mi buông xuống, ngẩn cổ lên, trong tóc đen là
nước da trắng như ngọc như ẩn như hiện, rốt cục, cô cầm điện thoại lên,
nhẹ nhàng mở màn hình.
Tác giả có lời muốn nói:
Ai còn không phải là tiểu bảo bảo?
Ánh mắt cảnh cáo của Hoắc tiên sinh như muốn nói: Đây là người phụ nữ của
tôi, tôi che chở. Nếu như cậu dám tổn thương cô ấy, tôi liền giết cả nhà cậu.