Lữ Uyển Thành cùng Bạch Oa Oa trở về Trung Quốc chung sống,
nhưng vì tính chất công việc mà anh thường xuyên bay qua bay lại
nước ngoài. Hôm nay là ngày Lữ Uyển Thành trở về sau hơn một
tháng đi công tác, Bạch Oa Oa dẫn theo Lữ Thiếu Hàm đến sân bay
đón anh.
Cả hai đứng ở cửa chờ rất lâu, cuối cùng cũng nhìn thấy
bóng dáng Lữ Uyển Thành xuất hiện. Đã một khoảng thời gian
không gặp ba, Lữ Thiếu Hàm rất nhớ anh, nên khi vừa nhìn thấy
Lữ Uyển Thành, cậu bé đã ngay lập tức dang tay chạy đến, mà
người đàn ông kia dường như cũng tâm linh tương thông, dang tay
chạy về phía cậu.
Nhưng mà, con nít tính không bằng người lớn tính, Lữ Thiếu
Hàm chưa kịp chạy về phía Lữ Uyển Thành, một hình bóng khác
đã vụt qua cậu bé, sau đó bổ nhào vào lòng người đàn ông ấy. Giật mình nhận ra, đó chính là Bạch Oa Oa? Mẹ?
Và cánh tay của Lữ Uyển Thành cũng là dang ra để đón Bạch
Oa Oa, chứ không hề như cậu bé nhỏ kia tưởng, cuối cùng, cậu
còn phải trơ mắt nhìn họ ôm ấp nhau, xoay nhiều vòng ngay giữa
sân bay.
Elena và Andrew là cặp đôi có tần suất cãi nhau nhiều nhất,
một chuyện bé cũng có thể trở thành chủ đề cho cuộc tranh
luận của hai người. Cứ mỗi lần giận dỗi, Elena sẽ tìm đến Mã Nhược Anh và Âu Dương Thiên Thiên để trút phiền, còn Andrew thì
đến tìm Stefan và Âu Dương Vô Thần uống rượu giải sầu, cứ như
vậy, một câu chuyện lại trở thành vấn đề của ba cặp đôi.
Nhưng biết làm sao được, tính cách của hai người vốn không
hợp nhau, cộng thêm bản tính đanh đá từ nhỏ của Elena, chuyện
nhỏ cũng có thể hóa to, Andrew sao chịu nổi cô ấy. Thậm chí
đến bây giờ vẫn có nhiều người thắc mắc vì sao họ lại yêu
nhau được đây này.
Không giống như những cặp đôi khác, Andrew và Elena hợp rồi
tan, tan rồi hợp không biết bao nhiêu lần, nhưng họ vẫn rất vui
vẻ với mối quan hệ như thế, dù cho có nhiều cuộc cãi vã,
cũng rất nhanh làm lành trở lại.
Tuy nhiên, họ lại là cặp đôi muộn nhất trong số tất cả chưa
kết hôn, lí do là cả hai muốn hưởng thụ cuộc sống vui vẻ như
vậy, không gò bó về mặt hôn nhân. Đến lúc cảm thấy thật sự
cần thiết, họ sẽ tự động đưa ra lời đề nghị với đối phương.
Hôm nay, Elena trở về nhà thăm ba của mình, Andrew cũng đi
cùng cô, cả hai quyết định ở lại một đêm rồi sáng mai mới đến Mỹ, tụ họp với đám người Âu Dương Thiên Thiên.
Đến bữa ăn tối, Elena ngồi vào bàn, nhưng cô liên tục cau có
mặt mày, trong người không hiểu sao mấy bữa nay rất khó chịu,
nhìn nhiều món cá thịt trên bàn, sơn hào hải vị thế kia nhưng
cô lại không nuốt nổi, thậm chí còn có chút chán ghét.
Andrew để ý nét mặt của cô, phát hiện điều không bình thường, anh vội hỏi:
- Em làm sao vậy?
Elena nuốt một ngụm nước bọt, lắc đầu đáp:
- Em không sao, ăn cơm đi.
Dứt lời, cả hai cùng nhau dùng bữa, nhưng khi Elena ăn một
miếng cá hấp, cô đột nhiên đứng bật dậy, rời khỏi ghế và xông vào nhà vệ sinh, nôn thốc nôn tháo vào bồn rửa mặt. Andrew
cuống cuồng chạy theo, vuốt lưng cô nói:
- Không sao chứ? Có phải em thấy khó chịu ở đâu không? Có cần đến bệnh viện không?
Elena bật nước xả, cô rửa miệng, lắc đầu trả lời:
- Không sao, em ổn, chỉ là... cá tanh quá, em thật sự không ăn được.
Vậy là bữa cơm tối cũng không diễn ra suôn sẻ, Elena trở về
phòng một mình, cô nằm trên giường, càng nghĩ càng cảm thấy
có gì đó không đúng.
Ngồi bật dậy, cô mở máy tính lên, gõ một loạt quanh bàn
phím, sau đó đọc những dữ liệu trê màn hình rất lâu. Một lúc
sau, cô lấy điện thoại ra, quyết định gọi cho Mã Nhược Anh hỏi
thử, bởi vì cô nghi ngờ... bản thân mình đang mang thai.
Ở đầu dây bên kia, Mã Nhược Anh bị đánh thức trong giấc ngủ
nên rất quạo, vừa bắt máy đã mắng Elena một trận, nhưng cô
không quan tâm, trực tiếp hỏi thẳng vấn đề, cuối cùng nhận
được một câu trả lời:
- Muốn biết có hay không, mua que thử thai về là biết ngay thôi!
Cúp máy, Elena vội rời giường, cô tự lái xe ra ngoài mua que
thử thai về, sau đó vào nhà vệ sinh kiểm tra. Lúc đi ra, khuôn
mẳ cô bình tĩnh, không thể nhìn ra điều gì. Cũng không đoán
được rốt cuộc cô đã có hay chưa.
Lúc này, Andrew cầm một quả táo đi đến, anh đứng dựa vào bờ tường bên cạnh, hỏi:
Vào một ngày đẹp trời, có thư gửi đến nhà riêng của Andrew
và Elena, anh ra nhận lấy thư, sau đó đem vào cả hai cùng xem.
Lúc Andrew đi pha sữa, Elena đã mở bức thư ra rồi, và khi đọc dòng chữ trên đó, biểu hiện khuôn mặt của cô y hệt như Vivian,
nhưng tệ hơn là, cô không kiềm được cảm xúc mà quỳ xuống đất,
ánh mắt thẫn thờ vô hồn.
Nghe có tiếng động, Andrew nhanh chóng chạy ra, nhìn thấy
Elena ngồi dưới sàn nhà lạnh lẽo, anh ngay lập tức lao đến đỡ
cô, hỏi dồn dập:
- Elena, có chuyện gì vậy? Em làm sao thế?
Khuôn mặt Elena tái nhợt, cô mở to đôi con ngươi đang chấn động nhìn Andrew, liền tục lắc đầu nói:
- Không... lão đại... lão đại không đâu...
Lão đại? Hai từ này hiện lên, khiến Andrew nghĩ ngay đến một người, anh quay phắt sang nhìn bức thư rơi dưới đất, nhìn được
dòng chữ ghi trên đó.
Không gian.... im lặng đến đáng sợ....
================================================
Sau lễ cưới, Âu Dương Thiên Thiên và Âu Dương Vô Thần đến với
thế giới cuộc sống của những cặp vợ chồng hạnh phúc, bên
cạnh việc giúp đỡ Vivian trong trận chiến hoàng gia, bọn họ
còn có khoảng thời gian đi theo Tiêu Tử Du.
Thế nhưng thời gian gần đây cả hai đã tạm thời rút lui, trở
về ở ẩn, bởi vì... Âu Dương Thiên Thiên đã mang thai rồi!
Cô ở nhà, vừa chăm sóc bản thân vừa chăm lo cho đứa trẻ trong bụng, thỉnh thoảng Adelric sẽ đến tìm cô nói chuyện phiếm,
hoặc là Mã Nhược Anh sang kiểm tra cho cô.
Hôm nay Âu Dương Vô Thần cũng ở nhà, cả hai tranh thủ sắp xếp một căn phòng cho trẻ nhỏ, như chuẩn bị sớm cho đứa con trong
bụng của hai người.
- Có tin từ hội, báo... Tiêu lão đại đã đi rồi.
"..."
Một câu nói, lại khiến cả căn phòng trong phút chốc im phăng
phắc, không khí như trùng xuống. Âu Dương Thiên Thiên mở to mắt
nhìn Kỳ Ân, khuôn mặt cứng nhắc lên tiếng:
- Cô nói cái gì?
Kỳ Ân cắn môi, một lần nữa lặp lại:
- Tôi nói.... hội báo tin đến... Tiêu lão đại đã đi rồi!
"Bịch" - Con gấu bông trong tay Âu Dương Thiên Thiên rơi xuống
đất, cô chấn động nhìn Kỳ Ân, giọng run rẩy như sắp khóc:
- Lão đại... đi đâu?
- Trước khi Tiêu lão đại đi, đã ra lệnh cho thiếu gia tiếp
nhận vị trí đứng đầu, sau này, hãy thay cô ấy chăm sóc mọi
người thật tốt. - Kỳ Ân siết tay, cô cảm thấy đây là những lời khó nói nhất từ trước đến giờ, cảm giác như có thể xé toạc con người thành nhiều mảnh.
Âu Dương Thiên Thiên rốt cuộc không cầm lòng được nữa, bật
khóc nức nở, Âu Dương Vô Thần liền chạy đến ôm lấy cô, anh cũng rất sốc trước tin tức mình vừa nghe được, thậm chí hai mắt
còn đỏ hoe, trong thâm tâm thực sự run rẩy.
Lão đại.... người thầy đầu tiên của anh... cô ấy....
Từ bên ngoài, đột ngột xông vào hai bóng người, Mã Nhược Anh cũng mang theo khuôn mặt đỏ rực đến tìm hai người, nhưng khi
nhìn thấy cảnh tượng đó, lá thư trong tay cô cũng rơi xuống
đất.
Âu Dương Thiên Thiên nhìn Mã Nhược Anh, rồi cả hai cùng òa
khóc, Stefan thì vẫn còn đang rất chấn động, lần đầu tiên lắp
bắp nói:
- Rốt cuộc... rốt cuộc chuyện này là sao?
Âu Dương Vô Thần lắc đầu bất lực, đến bản thân anh cũng không biết.... chuyện gì đang xảy ra nữa...
Lữ Uyển Thành cùng Bạch Oa Oa trở về Trung Quốc chung sống,
nhưng vì tính chất công việc mà anh thường xuyên bay qua bay lại
nước ngoài. Hôm nay là ngày Lữ Uyển Thành trở về sau hơn một
tháng đi công tác, Bạch Oa Oa dẫn theo Lữ Thiếu Hàm đến sân bay
đón anh.
Cả hai đứng ở cửa chờ rất lâu, cuối cùng cũng nhìn thấy
bóng dáng Lữ Uyển Thành xuất hiện. Đã một khoảng thời gian
không gặp ba, Lữ Thiếu Hàm rất nhớ anh, nên khi vừa nhìn thấy
Lữ Uyển Thành, cậu bé đã ngay lập tức dang tay chạy đến, mà
người đàn ông kia dường như cũng tâm linh tương thông, dang tay
chạy về phía cậu.
Nhưng mà, con nít tính không bằng người lớn tính, Lữ Thiếu
Hàm chưa kịp chạy về phía Lữ Uyển Thành, một hình bóng khác
đã vụt qua cậu bé, sau đó bổ nhào vào lòng người đàn ông ấy. Giật mình nhận ra, đó chính là Bạch Oa Oa? Mẹ?
Và cánh tay của Lữ Uyển Thành cũng là dang ra để đón Bạch
Oa Oa, chứ không hề như cậu bé nhỏ kia tưởng, cuối cùng, cậu
còn phải trơ mắt nhìn họ ôm ấp nhau, xoay nhiều vòng ngay giữa
sân bay.
Elena và Andrew là cặp đôi có tần suất cãi nhau nhiều nhất,
một chuyện bé cũng có thể trở thành chủ đề cho cuộc tranh
luận của hai người. Cứ mỗi lần giận dỗi, Elena sẽ tìm đến Mã Nhược Anh và Âu Dương Thiên Thiên để trút phiền, còn Andrew thì
đến tìm Stefan và Âu Dương Vô Thần uống rượu giải sầu, cứ như
vậy, một câu chuyện lại trở thành vấn đề của ba cặp đôi.
Nhưng biết làm sao được, tính cách của hai người vốn không
hợp nhau, cộng thêm bản tính đanh đá từ nhỏ của Elena, chuyện
nhỏ cũng có thể hóa to, Andrew sao chịu nổi cô ấy. Thậm chí
đến bây giờ vẫn có nhiều người thắc mắc vì sao họ lại yêu
nhau được đây này.
Không giống như những cặp đôi khác, Andrew và Elena hợp rồi
tan, tan rồi hợp không biết bao nhiêu lần, nhưng họ vẫn rất vui
vẻ với mối quan hệ như thế, dù cho có nhiều cuộc cãi vã,
cũng rất nhanh làm lành trở lại.
Tuy nhiên, họ lại là cặp đôi muộn nhất trong số tất cả chưa
kết hôn, lí do là cả hai muốn hưởng thụ cuộc sống vui vẻ như
vậy, không gò bó về mặt hôn nhân. Đến lúc cảm thấy thật sự
cần thiết, họ sẽ tự động đưa ra lời đề nghị với đối phương.
Hôm nay, Elena trở về nhà thăm ba của mình, Andrew cũng đi
cùng cô, cả hai quyết định ở lại một đêm rồi sáng mai mới đến Mỹ, tụ họp với đám người Âu Dương Thiên Thiên.
Đến bữa ăn tối, Elena ngồi vào bàn, nhưng cô liên tục cau có
mặt mày, trong người không hiểu sao mấy bữa nay rất khó chịu,
nhìn nhiều món cá thịt trên bàn, sơn hào hải vị thế kia nhưng
cô lại không nuốt nổi, thậm chí còn có chút chán ghét.
Andrew để ý nét mặt của cô, phát hiện điều không bình thường, anh vội hỏi:
- Em làm sao vậy?
Elena nuốt một ngụm nước bọt, lắc đầu đáp:
- Em không sao, ăn cơm đi.
Dứt lời, cả hai cùng nhau dùng bữa, nhưng khi Elena ăn một
miếng cá hấp, cô đột nhiên đứng bật dậy, rời khỏi ghế và xông vào nhà vệ sinh, nôn thốc nôn tháo vào bồn rửa mặt. Andrew
cuống cuồng chạy theo, vuốt lưng cô nói:
- Không sao chứ? Có phải em thấy khó chịu ở đâu không? Có cần đến bệnh viện không?
Elena bật nước xả, cô rửa miệng, lắc đầu trả lời:
- Không sao, em ổn, chỉ là... cá tanh quá, em thật sự không ăn được.
Vậy là bữa cơm tối cũng không diễn ra suôn sẻ, Elena trở về
phòng một mình, cô nằm trên giường, càng nghĩ càng cảm thấy
có gì đó không đúng.
Ngồi bật dậy, cô mở máy tính lên, gõ một loạt quanh bàn
phím, sau đó đọc những dữ liệu trê màn hình rất lâu. Một lúc
sau, cô lấy điện thoại ra, quyết định gọi cho Mã Nhược Anh hỏi
thử, bởi vì cô nghi ngờ... bản thân mình đang mang thai.
Ở đầu dây bên kia, Mã Nhược Anh bị đánh thức trong giấc ngủ
nên rất quạo, vừa bắt máy đã mắng Elena một trận, nhưng cô
không quan tâm, trực tiếp hỏi thẳng vấn đề, cuối cùng nhận
được một câu trả lời:
- Muốn biết có hay không, mua que thử thai về là biết ngay thôi!
Cúp máy, Elena vội rời giường, cô tự lái xe ra ngoài mua que
thử thai về, sau đó vào nhà vệ sinh kiểm tra. Lúc đi ra, khuôn
mẳ cô bình tĩnh, không thể nhìn ra điều gì. Cũng không đoán
được rốt cuộc cô đã có hay chưa.
Lúc này, Andrew cầm một quả táo đi đến, anh đứng dựa vào bờ tường bên cạnh, hỏi:
Vào một ngày đẹp trời, có thư gửi đến nhà riêng của Andrew
và Elena, anh ra nhận lấy thư, sau đó đem vào cả hai cùng xem.
Lúc Andrew đi pha sữa, Elena đã mở bức thư ra rồi, và khi đọc dòng chữ trên đó, biểu hiện khuôn mặt của cô y hệt như Vivian,
nhưng tệ hơn là, cô không kiềm được cảm xúc mà quỳ xuống đất,
ánh mắt thẫn thờ vô hồn.
Nghe có tiếng động, Andrew nhanh chóng chạy ra, nhìn thấy
Elena ngồi dưới sàn nhà lạnh lẽo, anh ngay lập tức lao đến đỡ
cô, hỏi dồn dập:
- Elena, có chuyện gì vậy? Em làm sao thế?
Khuôn mặt Elena tái nhợt, cô mở to đôi con ngươi đang chấn động nhìn Andrew, liền tục lắc đầu nói:
- Không... lão đại... lão đại không đâu...
Lão đại? Hai từ này hiện lên, khiến Andrew nghĩ ngay đến một người, anh quay phắt sang nhìn bức thư rơi dưới đất, nhìn được
dòng chữ ghi trên đó.
Không gian.... im lặng đến đáng sợ....
================================================
Sau lễ cưới, Âu Dương Thiên Thiên và Âu Dương Vô Thần đến với
thế giới cuộc sống của những cặp vợ chồng hạnh phúc, bên
cạnh việc giúp đỡ Vivian trong trận chiến hoàng gia, bọn họ
còn có khoảng thời gian đi theo Tiêu Tử Du.
Thế nhưng thời gian gần đây cả hai đã tạm thời rút lui, trở
về ở ẩn, bởi vì... Âu Dương Thiên Thiên đã mang thai rồi!
Cô ở nhà, vừa chăm sóc bản thân vừa chăm lo cho đứa trẻ trong bụng, thỉnh thoảng Adelric sẽ đến tìm cô nói chuyện phiếm,
hoặc là Mã Nhược Anh sang kiểm tra cho cô.
Hôm nay Âu Dương Vô Thần cũng ở nhà, cả hai tranh thủ sắp xếp một căn phòng cho trẻ nhỏ, như chuẩn bị sớm cho đứa con trong
bụng của hai người.
- Có tin từ hội, báo... Tiêu lão đại đã đi rồi.
"..."
Một câu nói, lại khiến cả căn phòng trong phút chốc im phăng
phắc, không khí như trùng xuống. Âu Dương Thiên Thiên mở to mắt
nhìn Kỳ Ân, khuôn mặt cứng nhắc lên tiếng:
- Cô nói cái gì?
Kỳ Ân cắn môi, một lần nữa lặp lại:
- Tôi nói.... hội báo tin đến... Tiêu lão đại đã đi rồi!
"Bịch" - Con gấu bông trong tay Âu Dương Thiên Thiên rơi xuống
đất, cô chấn động nhìn Kỳ Ân, giọng run rẩy như sắp khóc:
- Lão đại... đi đâu?
- Trước khi Tiêu lão đại đi, đã ra lệnh cho thiếu gia tiếp
nhận vị trí đứng đầu, sau này, hãy thay cô ấy chăm sóc mọi
người thật tốt. - Kỳ Ân siết tay, cô cảm thấy đây là những lời khó nói nhất từ trước đến giờ, cảm giác như có thể xé toạc con người thành nhiều mảnh.
Âu Dương Thiên Thiên rốt cuộc không cầm lòng được nữa, bật
khóc nức nở, Âu Dương Vô Thần liền chạy đến ôm lấy cô, anh cũng rất sốc trước tin tức mình vừa nghe được, thậm chí hai mắt
còn đỏ hoe, trong thâm tâm thực sự run rẩy.
Lão đại.... người thầy đầu tiên của anh... cô ấy....
Từ bên ngoài, đột ngột xông vào hai bóng người, Mã Nhược Anh cũng mang theo khuôn mặt đỏ rực đến tìm hai người, nhưng khi
nhìn thấy cảnh tượng đó, lá thư trong tay cô cũng rơi xuống
đất.
Âu Dương Thiên Thiên nhìn Mã Nhược Anh, rồi cả hai cùng òa
khóc, Stefan thì vẫn còn đang rất chấn động, lần đầu tiên lắp
bắp nói:
- Rốt cuộc... rốt cuộc chuyện này là sao?
Âu Dương Vô Thần lắc đầu bất lực, đến bản thân anh cũng không biết.... chuyện gì đang xảy ra nữa...