Quan hệ giữa Chu Yểu và mẹ Chu cứ duy trì một cách kỳ lạ như vậy.
Mỗi ngày, cho dù Chu Yểu đi mua đồ ăn buổi sáng, buổi chiều hay là chạng
vạng mới đi thì cũng có thể gặp phải mẹ Chu ở chợ, đi lúc chạng vạng còn bị giáo huấn, bà nói cô: “Chạng vạng người ta đã bán hết đồ rồi, chỉ
còn mấy thứ người ta chọn còn thừa lại, lúc này con mới đến mua đồ ăn!
Sao con ngốc thế!”
Mà Chu Yểu khẽ nói đủ loại lý do giải thích, nhưng trong giọng nói lại không có chút ý phản bác.
Gặp nhiều lần, số lần Trần Hứa Trạch bị nhắc đến cũng tăng lên. Lần nào mẹ
Chu cũng không quên phê bình: “Sao con luôn một mình đi mua đồ ăn? Thập
Tam nó ở nhà làm gì?! Hả? Có vài bước chân như vậy cũng lười đi, con
không ở đó nó sẽ không ăn cơm phải không?”
“Đàn ông, cả một đám, không hề biết tự giác, không nhắc nhở là không có chút tích cực…”
Như đang giáo huấn Trần Hứa Trạch, cũng như đang mắng bố Chu.
Chu Yểu cảm thấy buồn cười, có một lần đang ăn cơm bỗng nhiên nhớ tới, nói
với Trần Hứa Trạch chuyện này. Không ngờ, cậu lập tức dừng đũa, vẻ mặt
có vài phần nghiêm túc.
“Sao cậu không nói cho mình sớm hơn?”
“Nói cho cậu cái gì…”
“Nói cho mình những lời mẹ cậu nói.” Trần Hứa Trạch khẽ nhíu mày, “Bà ấy nói nhiều lần như vậy, vẫn chưa nhìn thấy mình, sợ là trong lòng đã cảm
thấy mình không hề chững chạc.”
“Không đâu, mẹ mình bà ấy chỉ
thuận miệng nói mà thôi, dù sao thì hết chuyện đồ ăn để nói với mình,
cũng chỉ có thể nói đến cậu.”
“Tuy nhiên cô ấy sẽ không mắng đám đồ ăn đó.” Trần Hứa Trạch rất nghiêm túc: “Nhưng sẽ mắng mình.”
Chu Yểu: “…”
Từ đấy về sau, cho dù nói gì, Trần Hứa Trạch cũng cùng Chu Yểu đi mua đồ
ăn. Cậu là phái hành động, nói là làm, ngày hôm sau lúc Chu Yểu xách giỏ ra cửa, cậu đã sửa soạn xong, đi cùng cô. Cho dù Chu Yểu từ chối như
thế nào cũng không có hiệu quả.
Quả nhiên là gặp được mẹ Chu ở
chợ bán thức ăn, nhưng mà sự hòa thuận vui vẻ hoặc trong mắt toát lên sự khen ngợi trong tưởng tượng, những tình huống này đều không phát sinh.
“Thập Tam cháu ở nhà rất bận à?”
“Ngày nào cũng nghiên cứu cái gì đấy?”
“Cô thấy cháu không hề ra khỏi cửa, dưỡng trắng à?”
“Con trai muốn trắng như vậy làm gì?”
“Cháu nhìn bên cạnh cháu xem, cục than kia, đen trắng xứng đôi nhỉ!”
Mẹ Chu liếc cậu, bởi vì chuyện Chu Yểu ngày nào cũng đi mua đồ ăn, đã không hài lòng từ trước, sinh ra vài phần bắt bẻ.
Là cục “than” bên cạnh Trần Hứa Trạch, thật ra Chu Yểu cũng không đến mức
như mẹ Chu nói, cô không trắng bằng trước khi nghỉ hè, nhưng cũng không
đen đi bao nhiêu, là mẹ Chu khoa trương.
Trần Hứa Trạch muốn giải thích, ngẫm nghĩ, vẫn nhận lấy sự bất mãn của mẹ Chu, cho dù bà nói gì, cậu cũng thành thật nghe, còn sử dụng vài câu giản lược tỏ vẻ mình sẽ
sửa.
Như thế, cuối cùng cũng qua “một cửa”.
Sau đó ngày
nào Trần Hứa Trạch cũng cùng Chu Yểu đi chợ mua thức ăn, bên mẹ Chu tất
nhiên là không công kích cậu nữa, chuyện mua đồ ăn tạm thời không đề cập tới, Nghênh Niệm lại tạo thêm phiền phức cho cậu.
Theo như Trần
Hứa Trạch nghĩ, nghỉ hè chính là muốn hai người ở nhà, cùng nhau vượt
qua mỗi một phút mỗi một giây. Trong thời tiết nóng bức cảm nhận sự mát
lạnh, trong quãng thời gian trôi nhanh có thể thong dong, trong sự khó
chịu hưởng thụ vui vẻ. Như thế mới là tốt nhất.
Nghênh Niệm lại
tới cửa kêu Chu Yểu: “Cuối tuần cậu cùng mình đến thủ đô đi! Vừa vặn để
cậu nghiên cứu địa hình trước, sau này cậu sẽ ở đó học, phải sống ở đó
rất lâu!”
Chu Yểu không ngờ cô ấy sẽ đưa ra đề nghị này mới mình, “Vì sao lại đột nhiên muốn đến thủ đô?”
Nghênh Niệm cười “hehe”, ngại ngùng nói: “Đội của bọn mình thi đấu. Sau đó
không phải mình vẫn luôn một mình bay tới bay lui sao, lần này muốn tìm
bạn, muốn tìm cậu và Ngâm Ngâm. Bên Ngâm Ngâm mình vẫn chưa hỏi, đến hỏi cậu trước.”
Chu Yểu muốn từ chối, nhưng Nghênh Niệm lại nói hết
lời này đến lời khác, cái gì mà “tốt nghiệp cao trung nên đi du lịch một chuyến”, “cùng bạn bè đi xa một thời gian cũng rất cần thiết”, “mỗi
người hẳn phải có chuyến du lịch để nghỉ ngơi”… Nói đến mức Chu Yểu căn
bản không cãi lại được.
Chu Yểu còn đang suy xét, hai người ngồi
xếp bằng mặt đối mặt, Nghênh Niệm tha thiết nhìn cô. Đúng lúc này, Trần
Hứa Trạch bưng dưa hấu đến, sau khi ngồi xuống thì lạnh nhạt nói: “Trong lộ trình kế hoạch của mình không có đi thủ đô. Không chắc là có thời
gian.”
Nghênh Niệm quay mặt nhìn cậu ấy, “Mình đâu có kêu cậu đi.”
Một câu, khiến Chu Yểu cùng Trần Hứa Trạch đều ngước mắt lên.
“Ý mình là kêu Chu Yểu đi cùng mình, Chu Yểu! Nếu mà Ngâm Ngâm đi nữa thì
là ba người bọn mình thôi!” Nghênh Niệm trừng mắt với Trần Hứa Trạch,
“Nữ sinh, ba nữ sinh hoặc hai nữ sinh, không có cậu, ok?”
Lời này vừa thốt lên, sắc mặt Trần Hứa Trạch liền thay đổi, Nghênh Niệm biết
cậu chắc chắn sẽ không muốn tách ra với Chu Yểu, thế là cô ấy chen vào
giữa Chu Yểu và Trần Hứa Trạch, bổ nhào về phía Chu Yểu, ôm cánh tay Chu Yểu làm nũng, hết sức biết lợi dụng.
Mặc dù Trần Hứa Trạch không đồng ý hàng nghìn lần, nhưng nếu Chu Yểu gật đầu, chuyện cứ như vậy sẽ
được định ra. Tư tâm của Nghênh Niệm là hy vọng ngày nào cũng ở cùng Chu Yểu, nhưng Chu Yểu đã lớn như vậy, lại chưa từng xa nhà lần nào, chưa
từng đi thăm thú thế giới, cậu không cảm thấy mình có quyền tước đoạt đi sự lựa chọn của Chu Yểu.
Từ nhỏ, học bổng của Chu Yểu đã tích
góp không ít, sau này lại được Thất Trung kéo sang, càng nhiều thêm một
khoản. Hành trình cùng Nghênh Niệm đến thủ đô lần này, cô dùng tiền của
mình. Chu Ma muốn cho cô tiền, bị cô từ chối.
Bên Trịnh Ngâm
Ngâm, bởi vì phải đi nhà thân thích nửa tháng, không có cách nào đồng
hành cùng các cô, cuối cùng hành trình định ra chỉ có hai người Chu Yểu
và Nghênh Niệm.
Năm ngày bốn đêm, không dài không ngắn, Chu Yểu
cùng Nghênh Niệm đi mua va li mới, quần áo mùa hẻ mỏng, không nhiều đồ
lắm, kéo va li không cần bao nhiêu sức lực, chuyện này Trần Hứa Trạch
xem như là vừa lòng.
Tuy nói Chu Yểu mang theo tiền của mình,
nhưng vé máy bay vẫn được Nghênh Niệm hào sảng bỏ tiền, hơn nữa còn là
khoang hạng nhất. Khách sạn cũng do Nghênh Niệm đặt, Chu Yểu muốn chia
chi phí với cô ấy, bị Nghênh Niệm giả khóc cực kỳ chân thật “cậu không
xem mình là bạn”, sợ tới mức phải gắng gượng cất tiền lại.
Chạy
đi dạo đi ăn, thuận tiện cùng Nghênh Niệm đi xem vài trận thi đấu không
phải sở thích của mình, bắt đầu từ ngày đầu tiên đến khách sạn, mỗi đêm
trước khi ngủ, Trần Hứa Trạch đều phải gọi video với Chu Yểu.
Nghênh Niệm luôn nhìn màn hình một cái sau đó run lên, làm mấy cái vẻ mặt kỳ quặc với Chu Yểu.
Hôm nay Chu Yểu cùng Nghênh Niệm tắm sớm, chuẩn bị ra ngoài dạo phố, buổi
tối gió dễ chịu, cảnh đêm lại đẹp, đúng lúc đó Trần Hứa Trạch gọi video
đến, Chu Yểu ghé vào giường, vừa thông, trong phòng tắm liền vang lên
giọng Nghênh Niệm: “Nước được rồi Yêu Yêu! Mau tắm thôi!”
Trên màn hình là hình ảnh Trần Hứa Trạch chau mày: “Cậu muốn tắm với cậu ấy?”
Nghênh Niệm đi ra, hai người chưa thay áo tắm dài, thấy Chu Yểu ghé vào trên
giường gọi video với Trần Hứa Trạch, lại đúng lúc nghe được cậu đó, cô
ấy không nhịn được mà nói: “Đương nhiên rồi! Hai người tắm cùng nhau
càng vui hơn chứ! Bọn mình không chỉ tắm cùng nhau, bọn mình còn cùng
nhau ngủ, cái loại ôm nhau ngủ ấy!”
Cô ấy khoe khoang xong, không thèm để ý đến sắc mặt khó coi của Trần Hứa Trạch, thúc giục: “Mau vào
thôi, lát nữa chúng ta còn ra ngoài đấy!”
Chu Yểu đáp được, lại
nhìn về phía màn hình, bất đắc dĩ nói: “Lát nữa bọn mình muốn ra ngoài
dạo phố, phải tắm rửa trước, không thể nói chuyện với cậu nữa, lát nữa
mình ra ngoài, nhắn tin đi.”
“Buổi tối các cậu còn ra ngoài?”
“Đúng thế, bây giờ còn sớm, đi dạo xung quanh một vòng, mua chút đồ ăn vặt. Tối mang về, còn có thể xem như ăn khuya.”
Trần Hứa Trạch rất muốn nói, ăn khuya gọi cơm hộp không được sao? Không chờ
cậu mở miệng, cứ như vậy, Chu Yểu ném cậu sang một bên, kết thúc cuộc
gọi video, đi vào tắm với Nghênh Niệm, hai nữ sinh tương thân tương ái
cùng vào bồn tắm.