Làm Nũng Trong Lòng Anh

Chương 51: Quá Có Thể


trướctiếp

Editor: Kir

Tịch Phi Phi cắt Chị tay.

Máu tươi chảy đầy giường, nhuộm đỏ những chiếc váy áo xinh đẹp kia.

Chị ta vẫn quyết tâm không chịu ngừng, sau khi cắt Chị tay vài giây, cảm thấy đau đớn và sợ hãi đang cắn nuốt mình mới túm lấy Chị tay đang ứa máu của mình mà nghiêng ngả lảo đảo lao ra khỏi phòng, sợ hãi thét lên “Ba, mẹ ơi cứu con.”

Đào Gia Chi vội vội vàng vàng chạy lên lầu, sợ tới mức mặt cắt không còn giọt máu “Phi Phi con làm cái gì vậy, trời ơi nhiều máu quá.”

Sắc mặt Tịch Phi Phi trắng bệch, ngã xuống, cuộn tròn trên mặt đất tựa như một con giun đang cọ quậy.

Tịch Bạch nghe tiếng đi ra khỏi phòng, nhìn thấy mẹ đang ôm Tịch Phi Phi khóc lóc thảm thương, “Phi Phi à, sao con lại ngốc như vậy, sao con có thể làm chuyện như thế? Con đang trừng phạt mẹ sao?”

Tịch Bạch thấy Tịch Phi Phi đau đến mức sắp chết ngất rồi mà Đào Gia Chi chỉ biết ngồi đó ôm ấp khóc lóc, xung quanh lại không còn ai.

Cô bình tĩnh lấy di động ra gọi 120, sau khi nói rõ địa chỉ thì nghe theo hướng dẫn của bác sĩ, đi tìm khăn sạch đến cột chặt lại Chị tay Tịch Phi Phi, giúp chị ta tạm thời cầm máu.

Đào Gia Chi bị dọa cho xây xẩm mặt mày, ngồi giữa vũng máu liên tục lau nước mắt, sốt ruột chẳng giúp được gì, lại còn trách cứ Tịch Bạch: “Đều là tại mày hại chị mày đấy. Không phải chỉ là một cái phòng chứa đồ thôi à? Sao mày lại không thể nhường cho chị gái? Sao tao lại có thể sinh ra đứa con gái bá đạo và hiếu thắng như mày cơ chứ?”

Tịch Bạch giúp Tịch Phi Phi băng bó xong vết thương trên tay, Đào Gia Chi đột nhiên đẩy cô từ phía sau khiến cô suýt té ngã.

“Nếu Phi Phi có gì bất trắc thì tao muốn mày phải đền mạng.”

Tịch Bạch bị lời đe dọa vô tâm này của bà ta làm cho hoảng hốt lùi về sau vài bước.

Nếu Phi Phi có gì bất trắc thì tao muốn mày phải đền mạng.

Đời trước, khi Tịch Bạch tìm mọi cách trốn khỏi bệnh viện, mẹ cũng từng uy hiếp cô như thế.

Hóa ra sống lại lần nữa, rất nhiều chuyện nhìn như có thay đổi nhưng trên thực tế, bản chất thì sẽ không thay đổi.

Người lương thiện vẫn là người lương thiện, kẻ ác ôn vĩnh viễn là kẻ ác ôn. Chàng trai cô yêu vẫn luôn yêu cô, còn cha mẹ thì cũng mãi mãi chỉ là cha mẹ của một mình Tịch Phi Phi mà thôi.

Cô chẳng là gì cả.

Rất nhanh, xe cứu thương đã lao vùn vụt đến, bác sĩ và y tá nâng Tịch Phi Phi đã ngất lên cáng, mẹ vẫn luôn ở sát bên Tịch Phi Phi, cùng chị ta đi đến bệnh viện.

Trong nhà chỉ còn lại bóng dáng cô đơn hiu quạnh của Tịch Bạch, cô ôm đầu ngồi ở cầu thang, đau khổ chật vật.

Dì Chu giúp việc cầm giẻ lau lên lầu, quỳ xuống đất lau vết máu, lắc đầu nói với Tịch Bạch: “Bạch Bạch cháu đừng lo lắng quá, nhất định chị cháu sẽ không sao đâu.”

“Cháu không quan tâm chị ta có chuyện gì hay không.” Tịch Bạch ngẩng đầu lên, con ngươi đen nhánh chỉ còn sự lạnh lùng và rét buốt đến vô cùng, “Cho dù chị ta có lập tức chết đi thì cũng chẳng liên quan gì đến cháu cả.”

Dì Chu không thể làm gì, chỉ biết thở dài, “Nói một câu không phải, nhưng trên đời này làm gì có cha mẹ nào như vậy cơ chứ?”

Đúng vậy, sao lại có kiểu cha mẹ như thế này ở trên đời, Tịch Bạch cũng rất muốn biết.

Đúng lúc này, di động của Tịch Bạch vang lên, màn hình hiển thị là Tịch Minh Chí gọi đến.

Lúc xảy ra chuyện Tịch Minh Chí không có nhà, nhưng qua lời kể lộn xộn xen lẫn tiếng khóc của Đào Gia Chi thì ông ta cũng đã nắm được đầu đuôi mọi chuyện, lập tức gọi điện chất vấn Tịch Bạch.

Tịch Bạch không nói gì mà nhẫn nại nghe Tịch Minh Chí chỉ trích với giọng điệu nghiêm khắc. Cuối cùng, Tịch Minh Chí bảo cô lập tức chạy đến bệnh viện để có thể truyền máu cho Tịch Phi Phi bất cứ lúc nào.

Tịch Bạch lẳng lặng cúp điện thoại, ngẩn ngơ đi xuống cầu thang, chân giẫm hụt một bước suýt nữa thì té ngã. Dì Chu nhanh tay lẹ mắt vội vàng đỡ lấy cô, “Tiểu thư, cô nhìn đường cẩn thận nào.”

“Cảm ơn dì Chu.”

“Cô muốn đến bệnh viện à? Để tôi giúp cô gọi xe.”

“Vâng.”

Dì Chu ra ngoài gọi taxi, Tịch Bạch choáng váng bước lên xe. Tài xế khởi động xe, hỏi cô đi đâu.

Tịch Bạch không biết mình muốn đi đâu. Cô chỉ muốn nhanh nhanh chạy trốn đến một nơi tất cả mọi người đều tìm không thấy, giấu bản thân mình đi.

Cô không muốn truyền máu, cũng không muốn cứu giúp Tịch Phi Phi.

Đầu xuân, cơn mưa phùn vào đêm khiến cho cả thành phố như được bao trùm bởi một lớp sương mù. Mặt đường ẩm ướt phản chiếu ánh đèn neon muôn màu muôn sắc.

Mười giờ tối, Tạ Tùy đánh quyền anh xong thì ra về với cơ thể nóng rực.

Đã lâu không hoạt động gân cốt, tối nay lăn lộn một trận, cơ bắp toàn thân đều giãn ra, cảm giác vô cùng sảng khoái.

Cậu thích loại chiến đấu thể chất như thế này, nó khiến cậu có cảm giác tồn tại chân thật.

Cô gái ngồi giữa hành lang tối tăm, tay ôm đầu gối, không biết đã đợi cậu trong bao lâu.

Khoảnh khắc Tạ Tùy nhìn thấy cô còn tưởng rằng là mình đang nằm mơ.

Nương theo ánh đèn mờ nhạt, khi nhìn rõ được bóng dáng của cô gái, trái tim cậu như thắt lại.

“Tiểu Bạch.” Cậu thử gọi một tiếng, “Là Tiểu Bạch hả?”

Cô gái nghe được giọng nói trầm thấp quen thuộc của cậu, bừng tỉnh ngẩng đầu lên, nhỏ giọng đáp: “Là tôi.”

“Sao cậu lại đến đây?” Tạ Tùy vội bước dài lên bậc thang, trong giọng nói mang theo chút giận dữ, “Không gọi điện thoại cho tôi mà ngồi chỗ này chờ vớ vẩn gì vậy hả?”

Cậu vừa dứt lời, Tịch Bạch đã vươn tay về phía cậu, cất giọng khàn khàn, “Tạ Tùy, cậu có thể ôm tôi một cái được không?”

Bước chân Tạ Tùy hơi khựng lại.

Cậu có thể ôm tôi một cái được không?

Quá có thể!

Cậu ôm lấy người đang vịn vào mình, bế cả người Tịch Bạch lên khỏi bậc thang rồi vội vã sải bước dài trở về nhà. Sau đó cậu ép chặt cô vào tường, dùng hết toàn bộ sức lực của cơ thể mà vây chặt cô.

Chặt đến mức cơ thể cậu cũng run lên.

Tịch Bạch luồn tay qua chiếc hông thon thả rắn chắc của Tạ Tùy, nhẹ nhàng ôm lại cậu, nhắm mắt, vùi mặt vào trong lồng ngực cậu.

Áo Tạ Tùy có chút mùi ẩm ướt của mưa phùn, còn thoang thoảng mùi mồ hôi trên cơ thể cậu, mùi nhè nhẹ, cô không hề ghét bỏ, hơi xoay mặt qua áp má vào cơ thể cậu.

Tạ Tùy gác đầu ở bên cổ cô, không ngừng vây lấy cô. Một cái ôm đơn giản nhưng bởi vì quá chặt nên lại sinh ra chút cảm giác mập mờ.

Cơ thể chàng trai nóng hổi như bàn ủi, vừa nóng vừa cứng cáp, râu trên cằm cũng cạ vào cổ khiến cô ngưa ngứa.

Trong cái ôm mãnh liệt của chàng trai, Tịch Bạch cảm thấy nơi thiếu hụt trong lòng bỗng được lấp đầy, tâm trạng buồn bực cũng tan thành mây khói.

“Được rồi, Tạ Tùy, buông tôi ra đi.”

Tuy Tạ Tùy không đành lòng nhưng vẫn lưu luyến buông cô ra. Cô gái hơi cúi đầu, trên mặt hơi ửng đỏ vẻ thẹn thùng, “Ôm gì mà kỳ quái.”

Đúng là kỳ quái thật. Tạ Tùy ngửi tới ngửi lui, hết cọ rồi lại rúc, nào có phải là ôm, rõ ràng đây là một chú cún thì có!

Tạ Tùy cười, duỗi tay ôm lấy eo nhỏ của cô, “Vậy để tôi ôm lại lần nữa.”

Cô gái vội trốn thoát khỏi vòng tay cậu, đi đến bên cửa sổ. Gió đêm lành lạnh mang theo mưa bụi phả vào mặt cô, cô hít lấy một hơi bầu không khí trong lành, cảm giác cả người thư thái hơn.

Tịch Bạch trở tay đóng cửa sổ lại để tránh cho mưa phùn phả vào nhà.

Tạ Tùy mở đèn lên, dọn dẹp tạp chí và sách giáo khoa trên bàn, hỏi: “Sao lại đến tìm tôi vào lúc này?”

Tịch Bạch ngồi vào bên cạnh bàn trà, thờ ơ nói: “Tới kiểm tra chứ sao. Xem cậu có về sớm không đó.”

“Thật hay xạo vậy?” Tạ Tùy có chút không tin, khoanh tay dựa vào lưng sô pha ở phía sau cô, “Tôi đã hứa về sớm thì nhất định sẽ không nuốt lời, cậu đâu cần tự đến đây.”

“Sợ cậu ham vui quá.”

Tạ Tùy ngồi lên lưng sô pha, chân thon dài đưa về trước suýt nữa đá trúng đầu Tịch Bạch, cô vội dịch qua bên cạnh.

Tạ Tùy ngồi xuống sát bên cạnh cô, mặt dày hỏi: “Có phải cậu nhớ tôi đến mức không kiềm chế được bản thân nên mới không màng tất cả mà chạy đến đây đúng không?"

Tịch Bạch nhíu đôi mày thanh tú, nói đùa: “Sao cậu thông minh vậy nhỉ, cái gì cũng biết.”

Tạ Tùy cong khóe miệng, “Bởi vì tối nào ông đây cũng phải kiềm chế chứ sao.”

“Kiềm chế cái gì?”

“Cậu muốn nghe à?”

“Ừ.”

“Muốn nằm trên cậu.”

“...”

Được rồi, cô không nên hỏi lung tung.

Đúng lúc này, di động của Tịch Bạch reo lên, cô nhìn màn hình thấy là Tịch Minh Chí gọi đến. Cô không muốn nghe nên nhấn từ chối.

Sau đó vài giây, điện thoại lại reo lên, lần này là Đào Gia Chi.

Tịch Bạch lạnh lùng trực tiếp tắt máy.

Cô biết bọn họ gọi điện là muốn cô đến bệnh viện truyền máu cho Tịch Phi Phi. Tịch Bạch không muốn đi. Thứ nhất là tình trạng cơ thể lúc này của cô cũng không thích hợp để rút máu. Hôm nay là ngày thứ hai dì cả (kinh nguyệt) của cô đến.

Thứ hai là cô không tin người như Tịch Phi Phi lại sẽ phí hoài bản thân, chị ta cắt Chị tay chỉ là để trả thù cô mà thôi.

Tịch Phi Phi muốn dùng cách thức như vậy để làm Tịch Bạch biết rõ, cho dù cô có cố gắng thay đổi tình thế khó khăn như thế nào đi nữa thì chỉ cần Tịch Phi Phi muốn, chắc chắn Tịch Bạch phải đến phục vụ Chị ta bất kỳ lúc nào.

Tịch Bạch biết, nếu lại khuất phục thêm lần nữa thì sẽ là khuất phục vĩnh viễn, cuộc đời cô sẽ không bao giờ thoát khỏi tình cảnh bị ràng buộc, bị nô dịch.

Tóm lại, Tịch Bạch đã quyết định rồi, cho dù bọn họ có gọi đến cháy máy thì cô cũng không đến bệnh viện.

Tạ Tùy im lặng nhìn cô cúp điện thoại, khóa máy rồi ném điện thoại ra góc của bàn trà.

Cậu sờ sờ vầng trán cao rộng của mình, “Cãi nhau với người trong nhà hả?”

Tịch Bạch không muốn làm cậu lo lắng, chỉ đáp: “Là tính tình của tôi tệ quá thôi, không liên quan người khác.”

“Vậy đêm nay…”

“Tạ Tùy, đêm nay cậu cho tôi ngủ nhờ nha.”

Nếu lúc này có máy đo điện tâm đồ ở đây, nhất định sẽ thấy rõ được nhịp tim đang đều đặn của Tạ Tùy bỗng vọt lên.

Cậu đứng lên, đi vài bước trong phòng, tỏ vẻ bình tĩnh hỏi: “Cậu muốn ngủ lại nhà tôi à?”

“Được không, nếu không thì tôi đến khách sạn.”

“Được thôi, sao lại không chứ.” Tạ Tùy đang cố gắng hết sức để căng mặt, tỏ vẻ nghiêm túc nhưng cũng sắp kiềm không nổi ý cười trên mặt rồi.

“Vậy thì, cậu ngủ trên giường đi.” Tạ Tùy xoa xoa cánh mũi, “Tôi ngủ trên sô pha, không sao cả.”

Tịch Bạch xách theo cặp sách của mình, treo lên ghế của Tạ Tùy rồi lấy sách tham khảo ra chuẩn bị đọc một lát.

Tạ Tùy lục tìm trong rương bóng đèn tiết kiệm năng lượng và bảo vệ mắt thay cho đèn bàn, sau đó vặn độ sáng lên mức cao nhất, chu đáo nói: “Cậu đọc sách trước đi, tôi dọn dẹp nhà cửa đã.”

“Ừ.”

Tạ Tùy quét nhà, lau bàn, đổ rác, sau đó còn thay chăn đơn mới tinh cho giường đệm, cứ thế làm suốt một tiếng đồng hồ.

Tịch Bạch quay đầu lại hỏi: “Cậu làm gì cứ bận rộn mãi thế?”

Vậy mà cả căn phòng đã được cậu dọn dẹp sạch sẽ ngăn nắp đâu ra đấy, sàn nhà thì được lau đến sạch kin kít.

Ôi giỏi ghê!

“Trong nhà không có đồ ăn, tôi đi siêu thị mua một ít sủi cảo đông lạnh.” Tạ Tùy mặc áo gió màu đen vào, quay đầu hỏi cô: “Cậu có cần gì không?”

Tịch Bạch xoay người bới bới trong cặp sách, có vẻ như đồ dự trữ của cô không đủ dùng rồi.

Tạ Tùy thấy cô bỗng nhiên đỏ mặt, khó hiểu hỏi: “Cậu tìm gì vậy?”

Cô lắp bắp nói: “Không có gì cả.”

Tạ Tùy đi đến bên cạnh cửa, Tịch Bạch lại vội gọi với theo, “Tạ Tùy, cậu mua giúp tôi một thứ đi.”

Cậu đi giày vào, nhìn gương mặt đỏ ửng của Tịch Bạch thì trong lòng sinh ra chút ý nghĩ nóng bỏng.

Khóe miệng cậu cong lên, “Hỏi cậu lại không nói, muốn tôi mua cái gì? Áo mưa hả?”

“...”

Tịch Bạch đứng dậy đi đến cạnh cửa đẩy cậu một cái, bất mãn nói: “Không cần cậu mua, tôi tự đi.”

“Ôi, nói đùa thôi.” Tạ Tùy vội ôm lấy bả vai cô, đẩy mạnh cô quay vào trong nhà, “Bên ngoài trời đang mưa mà, ngoan ngoãn chờ ở nhà đi, tôi mua giúp cậu được rồi. Muốn mua cái gì?”

Tịch Bạch cắn cắn môi, dịu dàng nói: “Băng vệ sinh.”

Tạ Tùy giật mình, đôi mắt đen nhánh nổi lên một tia ý vị sâu xa.

“Hiểu rồi, tôi mua giúp cậu.” Lúc cậu đi ra cửa lại thuận tay gãi gãi cằm cô gái như đang xoa một con mèo, dịu dàng nói: “Lên giường nằm đi.”


trướctiếp