Ngay sau đó, Lâm Yên nhìn về phía bác cả Hạ Hùng, lông mày hơi hơi nhăn lên.
Còn muốn nói thêm, một ông lão tóc trắng phơ, mang theo kính lão, cùng bác hai Hạ Lương đồng thời từ trong nhà đi ra.
"Cha." Hạ Mộ Vân nhìn về phía ông lão, mở miệng hô.
Nghe thấy, ông lão nhìn về phía Hạ Mộ Vân nhẹ gật đầu.
Chợt, ông lão ngồi ở bên cạnh bàn cơm, nhìn lướt qua mọi người: "Tất cả ngồi
xuống ăn cơm đi, vừa vặn cha có chút chuyện muốn nói."
Ngay sau đó, đám người Lâm Yên dồn dập vào chỗ.
"Cha, chuyện của đội xe, không có đường sống à." Bác cả Hạ Hùng hỏi.
Ông lão một mình rót chén rượu, cũng không mở miệng nói chuyện, vẫn là bác
hai Hạ Lương ở một bên mở miệng nói: "Nửa tháng sau, chúng ta sẽ thi đấu với đội xe của Lão Thang, nếu như thua, đội xe của chúng ta sẽ giải
tán, không ai sẽ tiếp tục đầu tư cho một đội xe đứng thứ nhất đếm
ngược."
"Lão Thang... Cha, không phải trước đó hắn là trợ thủ
đắc lực của cha sao, nếu không cha gọi điện thoại thương lượng với hắn
một chút..." Hạ Hùng mở miệng nói.
"Đại ca, quên đi thôi, tên
súc sinh kia Lão Thang, mấy năm nay vẫn luôn nghĩ cách phá huỷ đội xe
của chúng ta, có mấy lần chúng ta đều là bị Lão Thang đẩy ra khỏi đường
đua, tìm hắn đàm phán?" Hạ Lương cười lạnh: "Trừ phi chúng ta có thể
thắng được đội xe của Lão Thang."
"Đội xe của Lão Thang cũng
không phải ăn chay, hắn nuôi dưỡng không ít tay đua xe giỏi, ngoài tay
đua xe, phần cứng của chúng ta cũng không có cách nào so sánh với đội xe của Lão Thang..." Hạ Hùng như có điều suy nghĩ nói.
Đang nói, tiếng đập cửa vang lên.
Hạ Nhạc Phong đứng dậy mở cửa.
"Bác Thang?"
Giữa cổng, một vị nam tử trung niên vác bao da màu đen, đầu chải kiểu tóc
mohican *, ý cười đầy mặt đi đến: "Lão gia tử, tôi đến thăm ông!"
* Mohican: Kiểu tóc Mohican còn được gọi là kiểu tóc Mohawk, đặc điểm của nó là vuốt dựng cạo sát hai bên mai và phần gáy dành cho nam giới. Đây
là một kiểu tóc đẹp có thể tạo kiểu bằng cách vuốt ngược tạo nên sự cá
tính và rất nổi bật...
"Thang Chấn Anh, hôm nay là gia yến (yến tiệc gia đình) của Hạ mỗ, tôi
không có nhớ mời cậu." Ông lão nhìn về phía người đàn ông trung niên,
mặt không thay đổi mở miệng.
"Lão gia tử, xem lời nói của ngài
này, hôm nay tôi tới, cũng không phải ăn chực cơm của ngài, bất kể như
thế nào, tôi cũng là do lão gia tử ngài bồi dưỡng ra, hôm nay tôi tới
chính là để báo ân!" Người đàn ông trung niên cười nói.
"Có ý gì." Ông lão hỏi.
"Ha ha, lão gia tử, tình huống của đội xe của ngài như thế nào, chính ngài
hẳn cũng biết, trận tiếp theo là đội của ngài đấu vòng loại, vừa vặn đối thủ lại là đội xe của tôi, ngài cũng biết, phần thắng của ngài là số
không, ngược lại là sẽ sớm giải tán, không bằng bán cho tôi, tối thiểu
còn có thể kiếm vài đồng bỏ túi, ngài nói đúng không." Người đàn ông
trung niên cười nói.
"Nói xong rồi?" Ông lão siết chặt nắm đấm.
"Nói xong, ý của ngài thế nào?" Người đàn ông trung niên mở miệng.
"Cút." Ông lão lạnh giọng mở miệng.
Ông lão vừa dứt lời, sắc mặt người đàn ông trung niên lại biến đổi, cười
lạnh: "Tôi nói lão gia tử, ông đây chính là cho thể diện mà không cần,
cái đội xe rởm của ông kia, tôi nguyện ý xuất tiền thu mua, đó là vinh
hạnh của ông, chờ đến lúc ông thi đấu thua, cả nhà ông quỳ xuống cầu
xin, tôi cũng sẽ không cần! Bây giờ cả nhà ông bảo vệ được cái đội xe
rởm sao, ăn uống cũng thành vấn đề đi? Còn tưởng là bảo vật?"
"Cậu cút hay không cút!" Bác hai Hạ Lương bỗng nhiên đứng dậy, đem chén rượu trong tay hung hăng tạt bên chân người đàn ông trung niên.
"Ha
ha, tốt tốt tốt, tôi đi... Tôi muốn để cho các cậu nhìn một chút, cái
đội xe rởm kia đến cùng có bao nhiêu tội nghiệp, bao nhiêu rác rưởi, tôi tự mình đẩy các cậu vĩnh viễn rời khỏi đường đua, nửa tháng sau, chúng
ta gặp ở đường đua." Người đàn ông trung niên nhẹ gật đầu, sau khi cười
lạnh một tiếng, quay người rời đi.