Chàng Nợ Ta Một Đời
“ Tiểu Sương, lại đây.
Ca ca, muội muốn ăn bánh bao nhân thịt.
Được! Ca ca làm cho muội.
Ca ca, muội thích y phục màu đỏ.
Được! Ca ca may cho muội…”
*************
Núi Tam Bồng.
Mặt trời lấp ló sau ngọn núi, những tia nắng ban mai đua nhau rọi xuống mặt đất. Muôn hoa vươn mình chào ngày mới.
Nữ tử một thân y phục màu trắng, mái tóc đen dài để sau lưng. Mang đến một cảm giác yếu đuối mỏng manh khiến người ta chỉ muốn ôm vào lòng để che
chở.
“ Sở Y, thân thể muội chưa khỏe. Muội nên nằm trên giường
nghỉ ngơi thêm vài ngày mới đúng". Giọng nói trách mắng vang lên nhưng
vẫn không che đậy đựơc sự quan tâm.
Sở Y quay người mỉm cười đáp:” Muội cảm thấy thân thể rất tốt a!”.
Dưới ánh nắng ban mai, nụ cười dịu dàng ấy của Sở Y trông thật đẹp mắt. Đôi
mắt hạnh long lanh như biết cười, chiếc mũi cao, môi hồng răng trắng
thật sự là một mỹ nhân thuần khiết. Trên đầu chỉ cài một cây trâm bằng
ngọc khắc hình đóa hoa nhỏ nhắn.
Thanh Di lắc đầu, bước tới gần.
Khung ảnh khi ấy thật sự là một bức tranh rất đẹp, nó đẹp đến nỗi khiến lòng người ghen tỵ.
Phía xa xa, Tiểu Á Á đứng cúi đầu, bộ dạng rất nghiêm chỉnh thỉnh thoảng lại liếc nhìn về phía hai người kia rồi lại lén lút nhìn người bên cạnh,
đến cả thở cũng cảm thấy thật khó khăn. Nhìn xem, Thanh Di sư huynh vậy
mà lại quan tâm đến nữ tử xa lạ kia. Chỉ là vô tình thấy gặp nạn, mang
về giúp chữa trị vài hôm. Sau lại thành quan tâm nhiều như thế. Không
phải nói Thanh Di sư huynh xưa nay nổi tiếng là người thanh tĩnh, không
có thất tình lục dục sao?. Tiểu Á Á nhìn mặt đất, nghĩ tới nghĩ lui vẫn
là bỏ qua suy nghĩ không thông này đi.
“ Về thôi “, giọng nói nhàn nhạt vang lên.
“ Vâng ạ", Tiếu Á Á đáp. Thỉnh thoảng lại nhìn người phía trước, vẫn
không cam lòng quay đầu nhìn hai người phía sau. Cái gì mà Sở Y thần
tiên tỷ tỷ, chẳng qua là chút nhan sắc hơn người mà thôi. Lại nhìn người phía trước, trái tim nhỏ bé của Tiểu Á Á lại đập liên hồi. Vẫn là Hàn
Mai Sương của cô đẹp nhất. Chính là khuynh quốc khuynh thành, cũng không đúng phải là vẻ đẹp của tiên nữ hạ phàm mới đúng, cũng không
đúng...Tiểu Á Á lắc đầu, nghĩ tới nghĩ lui vẫn là không biết phải dùng
từ gì để diễn tả vẻ đẹp ấy. Chính là loại khí chất lạnh nhạt nhưng lại
nóng rực như lửa, quan tâm lại vờ như không quan tâm, quanh người lại
tỏa ra hơi thở xa cách. Nói thế nào đi nữa thì Hàn Mai Sương vẫn là tốt
nhất.
Phía nam của núi Tam Bồng.
Cái viện này, nói nhỏ
không nhỏ mà nói lớn cũng không lớn. Bên trong chỉ có một chiếc xích đu. Trong sân ngoài trừ hoa ra cũng không có gì nữa, nơi này đơn giản chính là để trồng hoa mà thôi. Ba năm trước, nơi này vốn là để trống, cỏ dại
mọc cao đến ngực. Khi ấy, cô cùng chủ nhân đi ngang qua vô tình dừng
chân nhìn lại. Khi ấy, chủ nhân nói rất thích không khí hoang sơ ở đây,
khu này lại ít người lui tới. Cứ như vậy, chủ nhân đã cho người dọn sạch cỏ rồi tự mình trồng hoa, cả một vườn hoa này chính là do chủ nhân tự
tay gieo xuống, tự tay tưới nước và chăm sóc nó.
Khi đó, Tiểu Á Á còn hỏi:” Tại sao lại trồng nhiều loại hoa như vậy?”
Hàn Sương Mai đứng giữa vườn hoa chỉ nhẹ nhàng đáp:” Tiểu ngốc, mỗi bông
hoa đều có ý nghĩa riêng của nó, đại diện cho tình cảm mà nó gửi gắm với đời, nên sẽ chẳng bao giờ, nó sống vô nghĩa, dù có bị héo úa nó cũng
phải nở thật rực rỡ".
Bây giờ đang là mùa xuân, hoa trong vườn tất cả đều nở rộ trông thật đẹp mắt. Những con bướm nhỏ như nhảy nhót trên không trung.
Hàn Sương Mai ngồi trên xích đu nhẹ nhàng đung đưa theo gió.
Lúc đó, Tiểu Á Á cảm thấy đây chính là bức tranh sống động nhất mà cuộc đời này cô được thấy.
Tiểu Á Á năm năm tuổi, cha mẹ bị hải tặc giết chết. Khi đó, cô nghĩ mình sẽ
đi theo cha mẹ sớm thôi. Thật là không ngờ, vào khoảnh khắc đứng giữa
ranh giới của sự sống và cái chết như thế, cô lại gặp được chủ nhân của
mình bây giờ. Năm đó, Hàn Sương Mai mười tuổi. Cô vẫn không thể quên
được nụ cười ấm áp ấy của chủ nhân, bàn tay năm ngón thon dài rất đẹp ấy đã đưa về phía cô, không ngại ngùng, không chán ghét sự dơ bẩn, hôi
tanh trên người cô, cứ như vậy ôm cô vào lòng và nói:” Không sao rồi,
đừng sợ nữa bé con".
Hàn Sương Mai của khi đó rất hay cười, sau
này khi sư phụ của chủ nhân qua đời. Thanh Di sư huynh là người kế thừa
chiếc ghế chủ nhân, Hàn Sương Mai là cánh tay phải của sư huynh. Trong
giới hắc bạch đạo không ai là không biết trên núi Tam Bồng có một môn
phái biệt lập không tranh chấp phân chia sự đời. Nhưng như thế không có
nghĩa là được bình yên, hằng năm vẫn có người kéo đến chân núi đòi tỉ
thí. Kết quả là nhục nhã ra về, sau này cứ hai năm lại mở một cuộc tỉ
thí cho bọn họ. Đôi khi, cũng là để giải trí cho bớt nhàm chán. Vì người ở đây rất ít khi xuất sơn.