Trên con đường mấp mô đủ chỗ, đám Phạm Thiên ngồi trên một cỗ xe ngựa bằng gỗ trông hết sức xa hoa.
- Chiếc xe này đẹp quá ! Đẹp hơn cả chiếc xe thồ cha mình dùng để chở
phân bò nữa !! - một trong số 5 người được đón về vương đô và cũng là
thành viên nữ duy nhất là Phạm Tiểu Hoa lên tiếng.
Trẻ con nông
thôn thì mặc dù đã 20 tuổi đầu nhưng đầu óc vẫn chỉ toàn là cứt trâu với bùn mà thôi. Nghe Tiểu Hoa so sánh cỗ xe ngựa của mình với xe chở phân
bò thì cửu trưởng lão liền tức giận thở phì phò như muốn ấn đầu Tiểu Hoa vào đống phân bò ven đường vậy.
Phạm Thiên cũng cảm thấy xấu hổ
thay Tiểu Hoa. Thực ra Phạm Thiên trước khi bị Thiên Minh đoạt xá cũng
chẳng khá hơn Tiểu Hoa là bao, thậm chí còn tệ hơn. Lúc đó Phạm Thiên
nói nhẹ nhàng thì là khờ khạo chứ thực lòng mà nói chính là loại đần
độn, kém trí tuệ còn không bằng được mấy thiếu niên khác.
Luyện võ không chỉ dựa vào kiên trì là được, giai đoạn luyện thể Phạm Thiên có
thể dùng cần cù bù ngu si để hoàn thành giai đoạn này sớm nhưng khi đạt
đến cảnh giới Võ Sĩ thì chăm chỉ thôi là chưa đủ.
Cũng may là lúc
này Phạm Thiên đã không phải là tên Phạm Thiên ngốc nghếch ngày trước
nữa rồi. Hắn còn phải thầm cảm ơn Phạm Thiên lúc trước đã giúp hắn hoàn
thành giai đoạn gian khổ và yêu cầu tính kiên trì cao nhất thay mình.
Tới cảnh giới Võ Sĩ thì võ giả sẽ tập trung luyện khí và thông qua nội khí
cũng sẽ chải vuốt thân thể và dần trở nên mạnh hơn. Có thể nói từ giai
đoạn Võ Sĩ trở đi việc nhẹ mà lương cao.
Lúc này Phạm Thiên đương
nhiên là không giống mấy thiếu niên còn lại đi trầm trồ lớp sơn bóng
mượt của cỗ xe ngựa mà hắn chú ý tới điều khác kìa.
- Cửu trưởng
lão, tại sao chúng ta đi trên đường xấu như vậy mà ngồi trong xe ngựa
lại không cảm thấy xóc nảy gì hết vậy - Phạm Thiên hỏi - bình thường
cháu cùng cha đi chở phân bò đều bị nó xóc đến mức phân bò bắn lên dính
hết vào người mà.
Cửu trưởng lão vốn đang dùng ánh mắt thưởng thức nhìn Phạm Thiên bỗng nghe được câu sau thì liền trừng mắt lườm hắn.
Con mẹ nó, lũ các ngươi chẳng lẽ đầu toàn phân bò hay sao mà câu nào cũng dính tới nó thế hả ???
Cửu trưởng lão nhổ nước bọt trong lòng một câu rồi sau đó liền từ từ lùi ra xa khỏi Phạm Thiên như sợ trên người hắn còn dính phân bò vậy.
-
Xe ngựa bình thường đương nhiên là sẽ như vậy nhưng xe ngựa của ta thì
khác - Cửu trưởng lão tự hào nói - chiếc xe ngựa này của ta được bố trí
trận pháp giảm xóc, giảm trọng lượng giúp nó có thể đi nhanh hơn mà
không bị khó chịu.
Vậy cũng được luôn ? Thay vì sửa đường thì lũ thừa tiền các ngươi lại đi khắc trận pháp lên mấy cái xe ngựa ??
Mặc dù ở vùng nông thôn nhưng dù gì nơi này cũng thuộc về khu ngoại thành
của vương đô nên kiến thức của Phạm Thiên cũng không phải quá nát.
Phạm Thiên ít nhất cũng biết rằng số tiền để mua nguyên liệu và thuê Trận
Pháp Sư về khắc trận pháp đắt gấp mấy lần số tiền cần thiết để xây 1 con đường tử tế từ đây tới vương đô.
Cửu trưởng lão giống như nhìn ra điều mà hắn đang nghĩ nên liền giải thích.
- Bản trưởng lão chính là Trận Pháp Sư duy nhất của Phạm Gia và là một
tam giai Trận Pháp Sư - mũi cửu trưởng lão như muốn chỉ ngược lên trời
vậy - tại vương đô chỉ có 4 người đạt tới được tam giai như ta, có điều
ngoại trừ lão thái bà trong vương cung ra thì tạo nghệ trận pháp của ta
là cao nhất.
Phạm Thiên kinh ngạc nhìn cửu trưởng lão với ánh mắt khác. Trận Pháp Sư là 1 trong ba đại chức nghiệp của Thiên Thế đại lục
bên cạnh Luyện Đan Sư và Luyện Khí Sư. Hơn nữa Trận Pháp Sư còn là chức
nghiệp khó đào tạo bậc nhất do nguyên liệu để dựng luyện tập dựng trận
pháp là rất đắt đỏ. Vì thế nên trừ khi là giàu nứt đố đổ vách còn không
thì phải sở hữu thiên phú rất cao mới có thể trở thành Trận Pháp Sư.
Nói tới vị cửu trưởng lão này nếu Phạm Thiên nhớ không nhầm thì ông ta là 1 Đại Võ Sư, hơn nữa cảnh giới còn không thấp cộng thêm thân phận tam
giai Trận Pháp Sư thì vị cửu trưởng lão này không đơn giản chút nào. Hắn phải nghĩ 1 chút biện pháp lấy lòng cửu trưởng lão mới được.
Trong lúc hắn đang nghĩ cách kết thân với cửu trưởng lão thì chiếc xe ngựa
cũng không ngừng lại mà chạy băng băng tới cửa thành vương đô.
Bắc Môn của vương đô có 3 cánh cổng 1 lớn 2 nhỏ được phân ra làm bình dân
và nông phu bên trái, thương nhân và lái buôn bên phải tạo thành 2 hàng
dài còn cánh cổng lớn ở giữa thì lại không có ai cả.
Chiếc xe ngựa của cửu trưởng lão phi thẳng qua cánh cổng lớn ở giữa mà không ai ngăn
cản hết. Lính canh ở Bắc Môn hay ở bất cứ nơi nào cũng đều nhận ra cỗ xe ngựa của cửu trưởng lão Phạm gia nên sẽ không ngu ngốc đi lên chặn lại.
Phạm Thiên ngồi trên xe ngựa đang muốn ngó ra phía ngoài để nhìn xem vương
đô của Linh Phong vương quốc thế nào thì bỗng nhiên một âm thanh vang
lên khiến hắn giật mỉnh.
“Chúc mừng kí chủ đã đặt chân tới Linh Phong Thành, mở ra thành tựu [Lần đầu tới vương đô] và kích hoạt hệ thống”
Phạm Thiên liền ngớ người ra khi nghe được âm thanh này