Những tia sét to như những cây trụ chống trời xuất hiện ở đằng xa cách nơi này hàng vạn dặm nhưng uy thế của nó
vẫn lan truyền tới tận nơi này.
- Không xong rồi !!! Có Yêu Tông độ kiếp !!!
Phạm Cao Lãng quát lên khiến cho các trưởng lão giật mình và sau đó vội vàng chạy tới các góc xung quanh phi chu.
Năm vị trưởng lão và Phạm Cao Lãng tháo bỏ linh thạch gắn ở trên phi chu ra và sau đó bắt đầu truyền trực tiếp hồn khí của mình vào khiến cho phi
chu rung lên một hồi và bắn vọt về phía trước.
So với lúc trước
thì tốc độ của phi chu khi được 6 vị Võ Linh cường gia tiếp nhiên liệu
thì không khác nào xe đạp so với tàu hỏa vậy.
Phạm Cao Lãng và năm vị trưởng lão liều mạng truyền hồn khí vào phi chu mong rằng có thể thoát khỏi đây càng sớm càng tốt.
Yêu thú khi đột phá tới cấp 7 sẽ gây ra thiên kiếp, uy thế của thiên kiếp
còn kinh khủng hơn cả sức mạnh của hàng chục Võ Tông nên nếu bọn họ còn
chần chờ thì chắc chắn sẽ chết mất xác trong khi vị Yêu Tông kia độ
kiếp.
- ẦM !!!!!
Bất ngờ một tiếng nổ vang lên và kèm theo đó là một tiếng quát lớn.
- A !!! Trời không dung yêu thú bọn ta !!!!
Một cảm giác áp bách xuất hiện như bóp nghẹt trái tim của toàn bộ những
người đang ở trên chiếc phi chu này. Ngay sau đó một tiếng nổ còn lớn
hơn vừa nãy không biết bao nhiêu lần xuất hiện.
- UỲNH !!!!!!
Phạm Thiên ngồi trong phi chu còn không kịp phản ứng thì lập tức cảm thấy
một luồng sức mạnh khổng lồ đánh thẳng lên người mình và sau đó hắn liền mất đi tri giác.
……
Hoàng Liên Sơn mạch trải dài cả nghìn vạn
dặm từ bờ Vô Biên Hải Vực cho tới Nội Hải là một vùng đất cực kỳ rộng
lớn. Có thể nói Hoàng Liên sơn mạch là một Vực nằm giữa Đông và Bắc Vực
cũng không ngoa bởi vì nó có diện tích rộng lớn không kém gì hai vực nên mới có thể lấp đầy vùng Nội Hải phía đông bắc và nối liền hai đại Vực
với nhau.
Hoàng Liên Sơn Mạch giống như là vương quốc của yêu thú và nơi đây không thiếu những yêu thú cảnh giới cực kỳ cao.
Tại biên giới phía Đông Nam của Hoàng Liên Sơn Mạch có một vị Yêu Hoàng đã
tu luyện cả nghìn năm. Vị Yêu Hoàng này xuất thân thấp kém vốn chỉ là
một con Thử Tinh cực kỳ tầm thường dưới cơ duyên xảo hợp ăn được linh
quả nên sinh ra linh tính.
Do huyết mạch thấp kém nên phải mất tới cả nghìn năm con Thử Tinh này mới có thể tu luyện tới cảnh giới Yêu
Hoàng đỉnh phỏng. Chỉ cần đạt tới cảnh giới Yêu Tông là những yêu thú có huyết mạch thấp kém như nó có thể thay đổi vận mệnh.
Khi yêu thú
đột phá tới cấp 7 cũng chính là cảnh giới Yêu Tông thì sẽ phải chịu đựng lôi kiếp giáng xuống. Chỉ cần trải qua lôi kiếp thì huyết mạch của con
Thử Tinh này sẽ được tẩy rửa và thăng hoa trở thành huyết mạch cao cấp
hơn.
Chính vì lý do đó nó đã tốn thêm 150 năm nữa để chuẩn bị kỹ
càng cho việc độ kiếp để đột phá cảnh giới Yêu Tông. Nhưng việc độ lôi
kiếp đối với yêu thú đã khó mà đối với yêu thú huyết mạch thấp kém như
nó lại càng khó như lên trời.
Cuối cùng thì sau bao năm chuẩn bị
kỹ lưỡng thì tất cả cũng trở thành công dã tràng. Con Thử Tinh này đã
không thể độ kiếp thành công và tự bạo rồi thân thể và linh hồn tan biến trong thiên địa.
Dưới sức mạnh của lôi kiếp và con Thử Tinh Yêu
Hoàng kia tự bạo kiến cho mọi thứ trong phạm vi vạn dặm đều trở nên đổ
nát tan hoang.
Phi chu của đám người Phạm gia đã cực kỳ bất hạnh
khi đi ngang qua vùng này trong lúc con Thử Tinh Yêu Hoàng kia độ kiếp.
Toàn bộ chiếc phi chu có thể hứng chịu nguyên một đòn tấn công toàn lực
của bát tinh Võ Linh kia không khác gì một chiếc thuyền giấy nằm trên
mặt biển đang dậy sóng và nhanh chóng bị nhấn chìm.
- A…
Phạm Thiên vừa mở mắt ra thì cảm thấy toàn thân mình đau như như bị kim
châm, cảm giác này còn thống khổ hơn gấp vạn lần khi hắn mới xuyên việt
tới đại lục này.
Phạm Thiên cố gắng nín thở để giảm bớt cơn đau và sau một lát thì mới từ từ lấy ra một bình Kim Sang Dược và dốc cả vào miệng.
Nuốt cạn bình Kim Sang Dược thì nửa ngày sau Phạm Thiên mới cảm thấy toàn
thân mình đỡ đau đớn hơn một chút. Hắn cố gắng xoay mình tựa vào một gốc cây đã bị bật rễ và đổ xuống gần đó.
Phạm Thiên tiếp tục lấy ra
thêm vài bình Kim Sang Dược nữa và bắt đầu bôi lên khắp cơ thể. Toàn
thân hắn lúc này tràn ngập những vết thương, quần áo thì trở nên rách
rưới và dính đầy những vệt máu đã khô lại và dính chặt lên người của
hắn.
Phạm Thiên nghiến răng vì đau khi cố tách những miếng vải rách dính trên vết thương của mình ra để bôi Kim Sang Dược lên.
Nhưng Kim Sang Dược quả nhiên là đồ tốt, sau khi bôi lên thì không bao lâu
sau vết thương của Phạm Thiên đã dần khép miệng và cơn đau cũng giảm
bớt.
Bôi hết ba bình Kim Sang Dược Phạm Thiên lại tiếp tục uống thêm một bình nữa để tăng tốc độ khôi phục.
Điều cuối cùng mà Phạm Thiên còn nhớ là mình đang bay bên trên Hoàng Liên
Sơn Mạch thì Phạm Cao Lãng bất ngờ hô lên có Yêu Tông đang độ kiếp và
thất bại sau đó không lâu thì hắn liền bất tỉnh và tỉnh dậy ở nơi này.
Mặc dù Phạm Thiên có thể sống sót sau vụ nổ khủng khiếp đó và rơi từ trên
độ cao hàng nghìn mét xuống bằng một cách kỳ diệu nào đó nhưng nếu như
hắn đoán không nhầm thì nơi này vẫn là Hoàng Liên Sơn Mạch.
Sau
khi con Yêu Tông kia độ kiếp thất bại thì tạm thời sẽ không có yêu thú
dám tùy tiện đi ra khỏi địa bàn của mình nhưng Phạm Thiên không rõ mình
đã hôn mê bất tỉnh bao lâu rồi. Nếu như có yêu thú xuất hiện mà Phạm
Thiên chưa khôi phục lại thì chắc chắn hắn sẽ mất mạng.
Đến khi
mặt trời đã lên tới đỉnh và chiếu ánh nắng chói chang xuống dưới Hoàng
Liên Sơn Mạch thì Phạm Thiên mới có thể đứng dậy được.
Vụ nổ vừa
rồi đã thổi bay mây xung quanh hàng vạn dặm và cây cối cũng đổ ngã gần
hết nên mặc dù ở trong rừng nhưng mọi thứ xung quanh vẫn hết sức rõ
ràng.
Phạm Thiên thử xác định phương hướng một chút và nhanh chóng tìm được hướng tây nam. Chỉ cần đi dọc theo phương hướng này thì hắn sẽ có thể ra khỏi Hoàng Liên Sơn Mạch.
Phạm Thiên thử vận dụng một
chút nội khí trong cơ thể và không gặp phải trở ngại gì cả. May mắn là
hắn không bị nội thương nếu không sẽ phải mất thời gian rất lâu mới có
thể ra khỏi Hoàng Liên Sơn Mạch.
Dù không biết khinh công nhưng chỉ cần có thể vận dụng nội khí thì tốc độ của Phạm Thiên tăng lên rất nhiều.
Huyễn Linh Tam Bộ chỉ tập trung vào kỹ xảo thân pháp và né tránh chủ
yếu dùng trong giao chiến mà không chuyên về việc di chuyển đường dài.
Phạm Thiên thầm nghĩ sau này khi trở về mình nhất định phải tìm một môn
khinh công để học mới được.
Phạm Thiên chạy hết tốc lực cả nửa
ngày vượt qua vài quả núi nhưng vẫn chưa thấy đầu ra Hoàng Liên Sơn Mạch là ở đâu. Cho dù di chuyển bằng phi chu thì cũng phải mất nửa ngày để
vượt qua được dãy núi phân nhánh của Hoàng Liên Sơn Mạch thì dựa theo
tốc độ chạy của hắn cũng phải mất ít nhất là 10 ngày chạy không ngừng
nhỉ. Nếu cần thời gian nghỉ ngơi nữa thì có lẽ phải mất đến nửa tháng.
Phạm Thiên chạy lâu như vậy mà không thấy dấu hiệu lối ra khỏi Hoàng Liên
sơn mạch thì liền dừng bước chân lại. Nếu như cứ cố gắng thì hắn cũng
không biết mình sẽ đi tới nơi nào nữa. Hơn nữa đây là lãnh địa của yêu
thú nên trên đường đi hắn sẽ gặp phải nhiều nguy hiểm.
Lựa chọn
khôn ngoan nhất hiện nay chính là sử dụng Truyền Tống Phù để quay trở về Linh Phong Thành. Phạm Thiên vừa định mở hành trang ra để lấy Truyền
Tống Phù ra thì bỗng nhiên phát hiện ra động tĩnh ở gần.
Tự nhiên
võ hồn không chỉ đề cao ngộ tính mà còn gia tăng cảm giác của Phạm Thiên nữa, hắn nghe thấy được ở phía trước đang có tiếng động.
- Gào !!!
Bỗng nhiên một bóng đen xuất hiện và di chuyển cực nhanh giữa những thân
cây. Phạm Thiên vội vàng dùng Phá Vọng Chi Nhãn để quan sát thì ngay lập tức lông tóc trở nên dựng đứng.
Hắc Vân Báo, yêu thú cấp 3 hậu kỳ !!!
Không chần chờ chút nào Phạm Thiên lập tức quay đầu bỏ chạy về hướng ngược
lại. Con Hắc Vân Báo này quả nhiên là vì Phạm Thiên mà đến, hắn vừa mới
bỏ chạy nó liền tăng tốc đuổi theo.
Khoảng cách vài trăm mét giữa
Phạm Thiên và Hắc Vân Báo nhanh chóng bị rút ngắn. Hắc Vân Báo không chỉ là yêu thú cấp 3 hậu kỳ có tu vi tương đương với bát tinh Đại Võ Sư mà
nó còn là yêu thú loại linh mẫn nên tốc độ có thể sánh ngang với cửu
tinh Đại Võ Sư đỉnh phong thậm chí là Võ Linh khi chưa thi triển Hồn
Hóa.
Phạm Thiên muốn chạy trốn khỏi Hắc Vân Báo dường như là điều
bất thi. Lúc này hắn cầm tấm Truyền Tống Phù trên tay nhưng lại không
thể nào sử dụng được. Bất kể game nào đi chăng nữa thì những thứ tương
tự như Truyền Tống Phù đều cần một thời gian ngắn bất động để kích hoạt.
Nhưng nếu bây giờ Phạm Thiên ngừng lại thì hắn nhất định sẽ bị Hắc Vân Báo đuổi kịp và bị nó xé xác.
Trong cơn hoảng loạn Phạm Thiên bỗng nhìn thấy tấm Phó Bản Thông Hành Lệnh ở
trong hành trang của mình thì vội vã cất Truyền Tống Phù đi và lấy nó
ra.
- “Hệ thống, mau đưa ta vào phó bản !!!”
“Tiến vào phó bản, ký chủ cần lưu ý…”
Hệ thống còn chưa kịp nói xong thì Phạm Thiên đã ngắt lời.
- Lưu ý gì để sau !! Đưa ta vào phó bản mau lên !!!
Vừa dứt lời thì thân hình của Phạm Thiên bỗng nhiên bị hút vào bên trong
một vòng xoáy và biến mất. Hắc Vân Báo liền đuổi kịp chỉ trong tích tắc
sau đó nhưng liền vồ hụt.
Hắc Vân Báo nghi hoặc nhìn ngó xung quanh mà không biết con mồi của mình đã biến đi đâu mất rồi.