Ngô Minh đã từng luyên tập Thượng Thanh chiến quyền, một trong Thượng Thanh võ đạo. Tuy rằng là cấp thấp nhất, nhưng
mà dù sao cũng là võ đạo chính thống, bản chất công chính bình hòa. Nếu
trường kỳ tập luyện cùng nghiên cứu, chỉ cần không phải là người ngu dốt quá mức, tất có thể bộc phát ra nội lực. Đương nhiên, nếu là ở thế giới vô ma thì đừng hòng mơ tới nội lực, nhưng ít nhất cũng có thể cường
thân kiện thể.
Trong ba loại võ đạo phổ thông của đại lục Hồng Hoang, Thái Thanh võ
đạo chuyên về kiện thân, có thể tăng cường tuổi thọ. Ngọc Thanh võ đạo
chuyên về luyện tâm, thích hợp trung hòa tâm ma. Mà Thượng Thanh võ đạo
tuy rằng cũng là một nhánh võ đạo phổ thông, nhưng lại ẩn chứa trong đó
một tia chân ý sát phạt, có khả năng chiến đấu cao nhất.
Ngô Minh cũng không biết chủ nhân thân thể này trước đây tại sao lại
lựa chọn Thượng Thanh võ đạo. Học sinh thi đại học thường chọn Ngọc
Thanh võ đạo để ổn định tâm lý trước các kỳ thi, người trưởng thành và
người già thì thường chọn Thái Thanh võ đạo để sống khỏe lâu dài. Mà
Thượng Thanh võ đạo, ngoài trừ một ít quân nhân ra thì rất ít người
chọn.
Hiện tại Ngô Minh đã không còn chân lực hay khóa ADN nữa, cứu cánh
duy nhất của hắn chính là kỹ thuật chiến đấu của Thượng Thanh chiến
quyền! Trong nháy mắt, hắn đã đâm thanh trường mâu chuẩn xác ngay miệng
vết thương trên đầu cự lang!
Đòn tấn công này đột ngột và không hề có dấu hiệu nào báo trước, cự
lang lại vốn ở trong vùng phát sáng của ngọn lửa, một sáng một tối, nó
không thể phản ứng kịp. Chỉ đến khi Ngô Minh đã gần trong gang tấc, ánh
mắt tràn ngập sát ý chiếu thẳng vào đôi mắt nó, rốt cuộc nó mới nhận ra
và kinh hoàng. Nhưng mà đã không còn kịp rồi, cự lang chỉ có thể trơ mắt nhìn ngọn mâu đâm thẳng vào vết thương trên đầu nó.
"Phập..."
Một đâm này, Ngô Minh cảm giác đâm vào được ba phần. Mũi mâu cũng
không hoàn toàn đâm vào. Dù sao lỗ thủng kia cũng không lớn, trường mâu
liền cắm ở đó; đồng thời, một cổ cự lực từ trường mâu trên truyền đến
tay hắn, Ngô Minh căn bản chưa kịp làm gì đã bị quăng ra ngoài, toàn bộ
người lăng lộn liên tục mấy vòng trên đồng cỏ mới ngừng lại được.
"Chết tiệt!"
Ngô Minh thầm rủa, toàn bộ cơ thể hắn lập tức nương theo lực đạo mà
đứng lên, liền chứng kiến con cự lang kia đang tru tréo điên cuồng,
không ngừng dùng thân thể càn quét mọi thứ xung quanh; cái cây hắn vừa
mới nhảy xuống cũng đã bị đụng gẫy, cát đá bay loạn xạ tứ tung. Hắn thật sự có cảm giác muốn siêu sinh tới nơi, sức mạnh của con sói này hình
như hơi bị quá lớn?
Sức mạnh này đã thuộc về cấp độ siêu phàm, không phải dã thú bình
thường có thể so sánh. Cái cây mà hắn vừa trèo lên có kích thước còn hơn vòng tay một người ôm, mãnh thú thông thường, trừ phi to lớn như voi tê giác cố gắng còn có thể húc gãy, chứ hổ hay sư tử thì vô phương. Con
sói chết tiệc này cứ thế mà đụng gãy một cách vô cùng nhẹ nhàng, thật
khó có thể tưởng tượng được.
Lúc này đã không kịp suy nghĩ cái gì khác nữa rồi. Con cự lang sau
khi quay cuồn một lát rốt cuộc đã đứng lại, nó nhìn Ngô Minh bằng một
loại ánh mắt đủ khiến cho bất kỳ người bình thường nào phải cũng không
ngừng run rẫy. Đây là một loại chấn nhiếp, nếu gặp người nhát gan một
chút thì cho dù cử động một chút cũng không dám.
Ngay lập tức, cự lang bổ nhào tới Ngô Minh. Khoảng cách đôi bên chỉ
chừng mười mét. Trong nháy mắt, con sói to lớn này đã xuất hiện trước
mắt hắn.
"Xoạt!"
Ngô Minh như một con lật đật đã kịp lăn qua một bên, trong đầu hắn
thoáng cái có đại khủng bố, một cảm giác như chết chắc đến nơi rồi, đồng thời lại có sự tỉnh táo đến lãnh khốc, khiến hắn trong nháy mắt đã thấy được cơ hội duy nhất.
Trường mâu cũng chưa có đâm thủng bộ não cự lang, nhưng mà một kích
này tuyệt đối đã làm tổn thương não bộ. Trong khoảnh khác nó bổ nhào về
phía trước, Ngô Minh rõ ràng chứng kiến một chân trước mà một chân sau
của nó yếu ớt vô lực, hiển nhiên là đã đã bị tổn thương đến thần kinh.
Nhưng mà dù vậy, tốc độ con cự lang này vẫn nhanh hơn hắn nhiều lắm,
kể cả sức mạnh cũng là to lớn vô cùng. Chỉ cần bị con cự lang này đánh
trúng một cái, hắn sẽ lập tức sẽ mất đi sức hành động. Thậm chí không
cần đến móng vuốt hoặc là hàm răng, chỉ cần bị đụng một cái là có thể
mất một nửa cái mạng. Thực lực chênh lệch giữa đôi bên là rất lớn....
Hơn nữa vừa rồi né được hoàn toàn là do may mắn, hắn cũng không có khả năng may mắn nhiều lần tới vậy!
Lúc này Cự lang cũng đã nhận ra nó chộp hụt Ngô Minh, liền ngay lập
tức dừng đà phóng của mình lại, nhưng chỉ vừa xoay đầu liền thấy Ngô
Minh phóng tới. Nó còn chưa kịp vung mong vuốt ra cản lại thì Ngô Minh
đã nhảy lên trên, chộp vào thanh mâu còn treo trên đầu nó. Hắn làm động
tác như ngoáy mạnh cán của thanh trường mâu xuống dưới, làm mũi mâu bên
trong đầu cự lang kéo lên trên, tạo thành một vết rách bên trong não của nó.
Cự lang điên cuồng gào thét, xoay người đập thanh trường mâu cùng Ngô Minh thẳng xuống mặt đất. Một tiếng trầm đục vang lên, toàn bộ lưng của Ngô Minh bị đập mạnh xuống đất, miệng hắn phun ra máu tươi cũng mãnh vỡ nội tạn, mà thanh trường mâu cũng bị chống thẳng vào mặt đất, tạo ra
phản lực đâm ngược vào não bộ của cự lang. Trong tích tắc, con ngươi của nó lập tức phóng đại, hàm răng của nó cũng chỉ kịp há to ra một cái,
rồi gục xuống không còn nhúc nhích nữa.
Ngô Minh giờ phút này cũng đã hấp hối rồi. Hắn cảm thấy nửa thân dưới đã không còn có cảm giác, nửa thân trên cũng đau nhức kịch liệt, đặc
biệt là phổi. Hắn không ngừng ho ra máu tươi, từng ngụm từng ngụm máu
tươi, làm cho hô hấp cũng vô cùng khó khăn. Dần dần, hắn cảm thấy toàn
thân càng ngày càng lạnh.
"Đánh chết Phong Hành Ma Lang, đạt được điểm số ban thưởng là năm
mươi, rút ra trị số thân thuộc Thiên đạo thành công, mở ra Chủ Thần
không gian."
Trong thoáng chốc, Ngô Minh như nghe được một thanh âm nào đó, sau đó hắn cảm giác trước mắt có một mảnh ánh sáng, lại có một dòng khí ấm áp
rót vào trong cơ thể, làm sự đau đớn của hắn bắt đầu trở nên giảm ớt,
nửa thân dưới cũng dần dần có cảm giác lại. Nhưng hắn không biết là,
hiện tại trước mặt hắn bổng xuất hiện vài con số cùng danh mục. Con số
là năm mươi, nhưng không ngừng giảm xuống, giảm tới 37 thì dừng. Mấy
danh mục thì có năm hạng mục theo thứ tự là:
trong đó chỉ có cùng là có màu phát sáng và có thể click vào. Còn mấy hạng mục còn lại, vô luận là , hay là , toàn bộ đều đen thui.
chia làm rất nhiều nhánh nhỏ, cho dù có lỡ click vào cũng phải tiếp tục
lựa chọn. Chỉ có chỉ cần click một cái là có thể
sử dụng ngay, mỗi một lần gọi người được đánh dấu là tốn mười điểm.
Đúng lúc này, cũng không biết là ý trời khó tránh, hay là do sự lộn
xộn của Ngô Minh, hắn đang trong quá trình chữa trị thân thể, bởi vì
thần kinh xương sống tổn thương, dẫn đến tứ chi của hắn theo bản năng
nhúc nhích, thế là ngón tay của hắn vô tình điểm vào mục . . .
----------------------------------------------
Nơi đây là thành Lục Quang, chủ thành của loài elf, xây dựng trên hài cốt của Thế Giới Thụ ở giữa vô tận lục hải, là nơi cư trú của ước chừng 80% Elf cùng bán Elf trên toàn bộ đại lục.
Alphard là một gã bán Elf Pháp Sư học đồ, vào nửa năm trước theo lão
sư đi đến chủ thành Lục Quang, hơn nữa sống ở bên cạnh phòng thí nghiệm
của lão sư, coi như là tạm thời yên ổn.
Nửa năm trước, cuộc chiến Quang Minh rốt cuộc đã đi đến hồi kết thúc. Liên minh Ánh Sáng đại bại tại bình nguyên Tử Vong cùng sơn mạch Thương Lam. Bao gồm Tổng lãnh thiên thần Edward , tổng cộng sáu vị thiên sứ
Seraphim đã vẫn lạc. Những thiên sứ còn lại tử vong càng nhiều vô kể,
tinh hoa của các các chủng tộc khác trong liên minh như Elf, Human,
Dwarf, Hobbit hầu như đã tử thương không còn. Liên Minh Bóng Tối thừa
thế bắt đầu tấn công lãnh thổ của Liên minh Ánh Sáng, trên đường đi
không ngừng cướp đoạt giết chóc.
Tộc Undead giết sạch tất cả sinh linh chúng gặp được, hấp thu linh
hồn minh khí của bọn họ, tạo ra càng nhiều Undead hơn nữa, trên đường đi ít nhất giết chết trăm vạn thường dân, nghe nói đã có Minh vật cấp bán
thần ra đời.
Tộc Ác quỷ thì bắt nhốt và tra tấn sinh linh , làm cho bọn họ không
ngừng tản mát ra mặt trái ý thức, cũng chính là thức ăn của đám Ác ma
này. Những người đã bị tra tấn sợ cứu được về cũng chỉ là phế nhân.
Tộc Mục rữa bắt đầu hủ hóa vùng đất Liên Minh Bóng Tối chiếm lĩnh
được, hóa những chỗ đó thành đầm lầy cùng mồ mã, sợ là có chiếm lại được những đất đai này, ít nhất trong vòng trăm năm không cách nào cư trú.
Alphard có cha là Elf và mẹ là nhân loại. Lúc trước Liên Minh Ánh
Sáng bắt đầu rút lui, cha hắn với tư cách là kỵ sĩ, mẫu thân hắn với tư
cách là mục sư, tất cả đều đã lên tiền tuyến. Sau đó tin dữ truyền đến,
đôi ngũ hỗ trợ không một ai sống sót, nhưng cũng nhờ nỗ lực của bọn họ,
Liên minh Ánh Sáng rốt cuộc có thể an toàn rút lui, trên cơ bản đã lui
đến chủ thành Lục Quang của loài Elf, chủ thành của tộc Dwarf, cùng với
chủ thành của tộc Thiên sứ.
Trong thời gian nửa năm qua, Liên minh Ánh Sáng không hề có chút khởi sắc nào; trái lại, Liên Minh Bóng Tối vẫn liên tục đột tiến. Nghe nói
là lá chắn của vô tận lục hải đã có một phần ba bị đốt cháy hủ hóa. Có
Pháp Sư dự đoán, trong vòng một tháng, quân tiên phong của Liên Minh
Bóng Tối sẽ tiến công tới thành Lục Quang, tới lúc đó nói không chừng
tộc Elff sẽ diệt tộc.
Alphard không thể lo nhiều như vậy, hắn chỉ là một Pháp Sư học đồ,
dựa theo sư phụ hắn nói, ít nhất hắn còn phải học tập mười năm mới có
thể trở thành Pháp Sư sơ cấp, và thời gian mười năm. . . Khi đó đoán
chừng hắn sớm đã bị hủ hóa, bị nhốt, hoặc là trực bị tiếp giết chết biến thành vong linh rồi a?
Hơn nữa. . . mối thù của cha mẹ, mối thù của thanh mai trúc mã, mối thù của đồng bạn. . .
Alphard suy nghĩ đến nhập thần, bút lông chim đang viết hơi ngoặt bừa một cái, làm cho hắn thoáng cái liền tỉnh táo lại, trên mặt lập tức
liền lộ ra vẻ đau da xót thịt.
Da của dê núi tuyết, máu ma kiêu loại thượng hạng, có thể đề cao 10%
xác xuất chế tạo quyển trục ma pháp, giá cả vô cùng đắt đỏ. Hắn chỉ được phát ba tấm trong một tuần, nếu chế tạo thất bại, còn lại hai tấm thì
xác xuất chế tạo thành công chỉ còn có 50%. Nói cách khác, tuần lễ này
coi như hắn làm không công.
Ngay khi Alphard tiêu hủy tấm da này, bỗng nhiên văn tự trên quyển
trục tự hành di động, biến thành chữ phổ thông mà hắn có thể đọc được:
"Muốn hiểu được ý nghĩa của sinh mệnh ư? Muốn thật sự....sống... không?"
"Yes - No."
Alphard lập tức kinh hãi, thiếu chút nữa vứt quyển trục ra ngoài.
Nhưng đây là quyển trục ma pháp, mặt trên còn có ma lực còn sót lại, nếu không tiêu hủy đúng cách, rất có thể sẽ xuất hiện ma lực cắn trả. Vì
vậy hắn vẫn nắm thật chặc quyển trục, chỉ là trong nội tâm không ngừng
sôi trào.
"Tà Thần? Ác ma? Hay là thứ không thể diễn tả?"
Với tư cách là Ma Pháp Sư, dù chỉ là Ma Pháp Học Đồ, Alphard cũng
biết qua nhiều tri thức thần bí, và trong đó có Tà Thần, ác ma có thể mê hoặc lòng người, thậm chí là làm cho linh hồn mục nát, cùng với thứ
không thể diễn tả, chúng đã từng là những tồn tại thống trị thời đại
Viễn Cổ. Đây là tri thức quan trọng nhất được dạy cho Pháp Sư học đồ,
chính là vì sợ bọn họ đi nhầm đường.
Alphard lập tức định đem nó đưa cho lão sư, nhưng khó hiểu đấy, hắn
lại nhìn những dòng chữ này, ý nghĩa của sinh mệnh, thực sự được sống. . . Trong lòng của hắn xuất hiện gương mặt hiền lành của cha mẹ; xuất
hiện thanh mai trúc mã đã bị một u hồn phụ thể, sau đó tự móc tròng mắt
ra; xuất hiện bạn bè thuở nhỏ ở trên đường trốn chạy bị tộc Mục rữa tập kích, từng người một biến thành khủng bố vặn vẹo.
Hình ảnh cuối cùng xuất hiện lại chính là khuông mặt của lão sư, gần đây liên tục than thở, tóc lại càng thêm hoa râm. . .
Khó hiểu đấy, Alphard nói ra một từ, một từ đơn giản: