Hai ngày sau đó, Ngô Minh luôn tìm cách để có thể
dẫn dụ những kẻ đang có ý đồ đối với hắn. Hiện tại hắn không thể ra khỏi thành, dù sao đây cũng là lệnh của đạo sư, không nên làm trái, vì vậy
mỗi ngày hắn chỉ có thể tiếp tục tuân theo lịch trình sinh hoạt hằng
ngày của mình, khiến cho những kẻ đang theo dõi hắn không tìm thấy cơ
hội để ra tay.
Âm Hồn Kỳ của hắn đã thôn phệ hoàn tất, tổng cộng có hơn ba mươi lệ
hồn, còn lại là âm hồn phổ thông. Chỉ như vậy, uy lực hiện tại của Âm
Hồn Kỳ đã vô cùng mạnh mẽ, không dám nói nhất định có thể đánh thắng
được Ma Pháp Sư cấp hai, nhưng ít nhất sẽ không sợ Ma Pháp Sư cấp hai,
cho dù gặp phải cũng đủ khả năng tự vệ.
Những ngày này, Ngô Minh vẫn luôn tra cứu các loại sách vở, hắn đã
biết được tình hình căn bản của Hồng Hoang Vạn Tộc thời đại này. Tuy gọi là Hồng Hoang Vạn Tộc, nhưng đa số vẫn lấy bộ lạc làm đơn vị phân bố
trên toàn bộ đại lục Hồng Hoang. Tuyệt đại đa số Hồng Hoang Vạn Tộc có
cấp độ văn minh rất thấp, ví dụ như Bán Long chư tộc ở khu vực thảo
nguyên kia chỉ có hình thức bộ lạc nguyên thủy, cho dù không thiếu cường giả, cấp độ văn minh vẫn rất thấp.
Các cấp độ văn minh cao hơn, bình thường đều tồn tại dưới hình thức
liên minh, ví dụ như Liên minh Thương nghiệp, Liên minh Thủy tộc, Liên
minh Vũ dực, Liên minh Cướp bóc..., đây chính là nơi những chủng tộc có
văn minh trung đẳng của Hồng Hoang Vạn Tộc Trung tụ lại một chỗ.
Sau đó là các chủng tộc có cấp độ văn minh cao nhất, thường thường
đều sẽ tự động phát triển thành quốc gia, ví dụ như tộc Elf xếp hạng thứ 20 trong Hồng Hoang Vạn Tộc, đã thống nhất toàn bộ chủng tộc thành Đế
quốc Elf, hùng cứ Rừng Thế Giới, là một đại đế quốc có lãnh địa vô cùng
rộng lớn.
Những bộ lạc văn minh cấp thấp, thường thường đều dựa vào thiên phú
và huyết mạch để kế thừa tri thức về sức mạnh siêu phàm, ví dụ như con
cháu của tế tự, con cháu của trưởng lão, con cháu của tộc trưởng...,
truyền thừa siêu phàm của những bộ lạc này hoặc dựa vào con nối dõi kế
thừa, hoặc dựa vào thiên phú của một số cá nhân xuất chúng, kết hợp với
kỳ ngộ, ngẫu nhiên, may mắn... mà đạt được.
Ở liên minh văn minh trung cấp thì xuất hiện các hình thức học trò,
phối ngẫu, trẻ em để tiếp nhận truyền thừa. Nhưng dù sao sinh mệnh vẫn
là ích kỷ, của mình mình quý mới là lẽ bình thường, ngoại lệ như Pháp sư khô lâu kỳ thật là đã vô cùng thiện lương, Ngô Minh cũng hoài nghi nó
có phải là sinh vật Undead thuần túy hay không. Bên trong văn minh trung cấp, số lượng siêu phàm giả xác thực nhiều hơn so với bộ lạc, nhưng
cũng không nhiều hơn bao nhiêu.
Chỉ có các đế quốc văn minh cao cấp mới phổ biến cơ cấu trường học,
cả nước sẽ tuyển chọn các nhi đồng hoặc thanh niên có thiên phú siêu
phàm, sau đó thống nhất huấn luyện bọn họ thành siêu phàm giả. Tuy rằng
không thể so sánh với Hồng Hoang Thiên Đình, có thể bày ra toàn bộ các
con đường siêu phàm cho dân chúng tùy ý lựa chọn, có thể trực tiếp
download từ trên mạng xuống, những đế quốc này ít nhất phải tốt hơn so
với văn minh trung cấp gấp mười lần. Chỉ có bên trong các đế quốc, người siêu phàm mới có thể xuất hiện số lượng lớn.
Chính vì đã biết những điều này, Ngô Minh mới có thể không sợ mà đi
lại tự do trong thành phố. Thứ nhất, bản thân hắn là u hồn thể, không
phải nhân loại, mà là một thành viên trong Hồng Hoang vạn tộc. Thứ hai, hắn là Ma pháp sư tập sự, coi như là quý tộc tiêu chuẩn trong Liên minh Thương nghiệp, về mặt thân phận không thể bắt bẻ. Thứ ba, hắn có đạo sư là một Ma pháp sư cấp ba, hậu trường cũng coi như vững chắc. Thứ tư,
ngoại trừ việc giết nô lệ, hắn không hề vi phạm bất cứ pháp luật nào của Liên minh, bởi vì pháp luật của Liên minh không hề quy định không thể
giết nô lệ, chỉ là không ai lại đi làm như vậy thôi. Cho nên người khác
tối đa chỉ có thể nói hắn tàn bạo, không thể nào buộc tội hắn, bởi vì
hắn thực sự "vô tội".
Chính vì như vậy, hắn căn bản không sợ những kẻ có ý đồ với hắn,
cường giả cấp bốn trở lên chướng một chút xíu tài sản và Âm Hồn Kỳ của
hắn, cấp ba lại có lão sư đỡ đòn, cấp hai trở xuống, ha ha. . .
Cho dù đối phương định mượn thể chế đe dọa bức bách hắn, thì trước
mắt hắn cũng là người trong thể chế, cũng không có gì phải sợ hãi. Cho
dù đối phương có quyền lực trong thể chế cao hơn hắn, có thể âm thầm lạm quyền hãm hại hắn, nhưng chúng cũng phải cẩn thận không thể để bại lộ,
một khi bại lộ, những kẻ lợi dụng thể chế này sẽ bị thanh lý trước tiên.
Vì vậy bắt kể mặt tối mặt sáng, hậu trường, thực lực, hắn không có lý do để sợ hãi, trái lại, hắn muốn lợi dụng cơ hội lần này để hảo hảo lập uy.
Trước mắt mà xem, có khả năng hắn sẽ ở lại Liên minh Thương nghiệp
này một đoạn thời gian dài, thậm chí đã bắt đầu mưu đồ thành lập lãnh
địa. Nếu để cho người xung quanh nghĩ là hắn may mắn, bản thân không có
thực lực, hoặc thực lực nhỏ yếu, chỉ có hậu trường và tài phú, phiền
toái trong tương lai sẽ rất nhiều, chẳng bằng ngay từ đầu dùng thủ đoạn
máu tanh trực tiếp sát phạt, lập nên uy phong. Tuy rằng làm thế sẽ có
hậu hoạn, kết thù kết oán, thậm chí uy hiếp sau này sẽ càng thêm to lớn, nhưng tốc độ phát triển của hắn tuyệt đối vượt qua sự tưởng tượng của
bất cứ kẻ nào. Đến lúc đó, người nào uy hiếp người nào còn chưa biết
được, không chừng khi đó hắn chính là cao tầng của Liên minh Thương
nghiệp cũng nên.
Vừa đi ra đường, Ngô Minh bỗng nhiên ngửi thấy phía trước có mùi
thơm, lập tức phảng phất có nước miếng từ trong miệng chảy ra. Dưới sự
kinh hãi, hắn lập tức dừng bước.
Hiện tại hắn chính là u hồn thể a, u hồn thể là Undead, bản thân có
thể hấp thu năng lượng âm để duy trì sự sống, cơ bản không cần ăn uống
các loại. Cũng không phải nói u hồn không thể nào ăn uống, mà là không
cần, hơn nữa hắn không phải u hồn chân chính, lại càng không cần ăn
uống, vì u hồn chỉ ăn khi tiến giai mà thôi.
Nhưng hiện tại mùi thơm này lại khiến hắn muốn ăn ngay lập tức.
Âm mưu đã đến
Đây nhất định là thứ gì đó đại bổ đối với u hồn, cùng loại với nước
suối Cửu U, được dùng để câu dẫn hắn. Ngô Minh âm thầm cười lạnh, đồng
thời triển khai giác quan thứ sáu của Thủy Vận Quyết đến cực hạn. Tiếp
tục đi tới, hắn nhìn thấy phía trước có một quầy hàng ăn uống, có một
đám dị tộc đang ngồi ăn trong đó.
Ngô Minh vừa đi tới vừa cười nói: "Hương vị thơm quá, ông chủ cho ta một phần."
Chủ cửa hàng là một Elf dáng vẻ văn nhược, có điều sắc mặt của Elf
này tái nhợt vô cùng, hiển nhiên là một Huyết tộc, Huyết tộc Elf thật sự là hiếm thấy, và ngoại trừ ông chủ này, xung quanh còn có bảy tám gã dị tộc, thoạt nhìn cao lớn thô kệch, hơn nữa sắc mặt cả bọn đều trắng
bệch, bọn chúng cũng là Huyết tộc.
Nghiêm túc mà nói, tộc Undead thật sự kỳ quái, ngoại trừ vài chủng
tộc cá biệt, ví dụ như tộc Nightmare các loại, những tộc Undead khác
chẳng khác nào nồi lẩu thập cẩm, ví dụ như trong U hồn tộc thì có u hồn
của từng chủng tộc khác nhau, tộc Skeleton cũng hình thành từ bộ xương
của từng chủng tộc khác nhau. Cho nên Undead chư tộc không thể chỉ dựa
vào vẻ ngoài để xác nhận chủng tộc, mà xác nhận dựa trên tính chất đặc
thù của mỗi tộc. Trong Huyết tộc đa số là Thú nhân, Goblin, Bán Cự Nhân. Huyết tộc Elf thì tương đối hiếm thấy.
Những dị tộc ngồi xung quanh trên cơ bản đều là Huyết tộc Thú nhân,
tuy bọn họ tuy đang ngồi ăn, tất cả ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào Ngô
Minh, mà Ngô Minh lại tỏ ra không phát giác gì cả, chỉ ngồi xuống ăn món ăn mà ông chủ đem tới, là một thứ sền sệt màu bạc. Sau khi ăn thứ này
vào bụng, hắn cảm thấy một cảm giác ấm nóng bên trong, Thủy Vận Quyết
của hắn không cảm thấy nguy hiểm, thân thể u hồn thì thoáng cái trở nên
mạnh mẽ hơn một chút.
"Bao nhiêu tiền?" Ngô Minh ăn xong lại hỏi
Chủ cửa hàng kia nhìn Ngô Minh bằng ánh mắt âm lãnh: "Ngân huyết tương, một chén một linh thạch."
"Ha ha, không đắt lắm." Ngô Minh cũng không chậm trễ, liền móc ra một linh thạch, thậm chí hắn còn cố ý đánh rơi túi vải của mình trên mặt
đất, tức thì có năm sáu khối linh thạch lăn ra.
Những người xung quanh đều nhìn mấy khối linh thạch với ánh mắt nóng
rực, ánh mắt gã Huyết tộc Elf càng âm lãnh hơn, hắn lại nói: "Khách nhân ăn hai chén, tại sao chỉ đưa một linh thạch?"
Ngô Minh cười lạnh nhặt linh thạch rơi trên mặt đất lên, đồng thời nói: "Ta chỉ ăn một chén, lúc nào ăn hai chén?"
Chủ cửa hàng cũng nở nụ cười lạnh nói: "Chính ngươi đã ăn hai chén,
giờ lại nói thế là sao? Học trò của Ma Pháp Sư cấp ba tính quỵt nợ à?"
Ngô Minh cười ha ha nói: "Người xung quanh có thể chứng thực cho ta, ta chỉ ăn có một chén."
Lúc này, trong đám Huyết tộc Thú nhân đã có người đứng dậy nói: "Ngươi đã ăn hai chén, chúng ta đều tận mắt chứng kiến."
Những Huyết tộc Thú nhân còn lại cũng đứng dậy, từng kẻ một chỉ trích Ngô Minh quỵt nợ, mà chủ cửa hàng càng lớn tiếng quát: "Học trò của Ma
Pháp Sư cấp ba thì hay à, nơi đây chính là Liên minh Thương nghiệp, là
nơi có luật pháp đàng hoàng, ngươi cho rằng ở đây giống như những bộ lạc cấp thấp đó sao? Ăn hai chén, lại chỉ trả tiền một chén, ngươi dám khi
dễ người khác như thế sao?"
Ngô Minh vẫn cười lạnh, khoanh hai tay trước ngực nói: "Thế ngươi muốn như thế nào?"
Chủ cửa hàng lại nói: "Hoặc là trả tiền cho hai chén, đồng thời cùng
chúng ta đi đến toà thị chính một chuyến, hoặc xé bụng của ngươi ra cho
chúng ta kiểm tra, đến cùng ngươi ăn một chén hay hai chén."
U hồn đúng là có thể xuyên thấu vật chất, thậm chí có thể lẻn vào bên trong các loại đồ vật, nhưng bản thân không thực sự hư hóa, vẫn có thể
bị thương tổn, nếu xé bụng ra, trong lúc nhất thời đúng là không chết
được. Nhưng nếu không được trị liệu kịp thời, để vết thương kéo dài quá
lâu, u hồn sẽ bị thất thoát năng lượng âm từ chỗ vết thương, từ từ tan
thành mây khói.
Ngô Minh trầm mặc một cái, lúc này xung quanh đã có hơn mười người
xông tới, hơn mười người này hẳn không phải một phe với đám huyết tộc,
chỉ chạy tới xem náo nhiệt, cũng bởi vì thân phận học trò của Ma pháp sư cấp ba của hắn dễ khơi gợi lên sự ghen ghét đố kỵ. Tất cả những người
này đều liên tiếp chỉ trích Ngô Minh, yêu cầu hắn hoặc là trả tiền, sau
đó đi toà thị chính chịu phạt, hoặc xé bụng ra cho tất cả mọi người kiểm tra.
Ngô Minh bỗng nhiên cười ha hả, hắn trực tiếp chỉ vào một gã đang chỉ trích to tiếng nhất mà nói: "Điểm tâm ngươi ăn chính là cứt! !"
Đó là một Dã thú nhân, hắn sửng sốt một chút, lớn tiếng mắng: "Lão tử ăn ngươi. . ."
Ngô Minh phất một tay lên, Âm Hồn Kỳ liền hiện ra trên tay, lập tức
có hai đầu lệ hồn xuất hiện trước mặt Dã thú nhân, một trái một phải đè
hắn quỳ xuống, Ngô Minh vẫn nói: "Ta nói thứ ngươi ăn vào buổi sáng là
cứt, có đúng hay không?"
Tên Dã thú nhân này bị dọa rồi, nhưng hắn vẫn trả lời theo bản năng: "Không, không phải, buổi sáng ta ăn bánh nướng kẹp thịt. . ."
"Hú!"
Một tiếng hú...uuu vang lên, một con lệ hồn trực tiếp mổ bụng tên Dã
thú nhân này, sau đó móc dạ dày của hắn ra, Ngô Minh nhìn một chút thì
nói: "Nguyên lai là bánh nướng kẹp thịt, còn có thêm một chút phân a,
xem ra ta nói trúng được phân nửa."
Người xung quanh lúc này mới điên cuống thét lên, mỗi tên đều té cứt
té đái chạy ra bên ngoài. Ngô Minh cũng không đi quản, nhìn về phía
Huyết tộc Elf nói: "Buổi sáng ngươi cũng ăn cứt, đúng hay không? Đúng
rồi, còn các ngươi nữa, buổi sáng đoán chừng đều ăn cứt hết đi?"
Trong nháy mắt, chín mươi chín lệ hồn và âm hồn đồng thời xuất hiện,
bao vây đám Huyết tộc này, sắc mặt trắng bệch của bọn họ bị dọa đến muốn phát xanh rồi, trong đó gã Huyết tộc Thú nhân cao lớn nhất mãnh liệt
rống lên, rút vũ khí chém tới một con âm hồn, nhưng con âm hồn này vẫn
lông tóc không hề tổn thương, xông tới đè gã Huyết tộc Thú nhân này quỳ
gối trên mặt đất.
Tên chủ của hàng Huyết tộc Elf cũng bị hai con lệ hồn đè cho quỳ trên mặt đất không thể động đậy, hắn lập tức la lớn: "Ngươi làm gì? Quỵt nợ
không nói, còn có ý định giết người sao? Không, ngươi đã giết người,
ngươi biết ta là ai sao? Ta chính là huyết duệ của Tử tước. . ."
Ngô Minh cũng không thèm để ý đến hắn, đi tới trước mặt một gã Huyết
tộc Thú nhân nói: "Bữa sáng của ngươi có phải là cứt hay không?"
Huyết tộc Thú nhân này đã bị dọa ngốc, hắn nhìn thảm trạng của Dã thú nhân cách đó không xa, lập tức gật đầu nói: "Dạ dạ dạ, buổi sáng ta ăn
cứt."
"Ăn mấy bát?" Ngô Minh vừa cười vừa hỏi.
"Ta, ta. . . Ta không biết đã ăn mấy bát." Huyết tộc Thú nhân vẻ mặt đưa đám nói.
"Để ta giúp ngươi kiểm tra một chút." Ngô Minh vẫn vừa cười vừa nói.
Lập tức, lại một thi thể bị mổ bụng ngã xuống mặt đất, Ngô Minh còn
hảo tâm bóp nát quả tim và đầu của hắn, dù sao cũng không nên để bọn họ
chết một cách chậm rãi thống khổ như vậy nha.
Từng bước từng bước, Ngô Minh đi "hỏi thăm" tất cả những huyết tộc
còn lại. Từng bước từng bước, tất cả những Huyết tộc này đều chết đến
không thể chết hơn, mà khi Ngô Minh đi tới trước mặt gã Huyết tộc Elft,
hắn đã sợ tới mức đái ra quần, Ngô Minh che mũi mà nói: "Thì ra Huyết
tộc còn có thể đi tiểu a, đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy. . . Nói
tiếp, buổi sáng ngươi đã đớp cứt rồi phải không?"
Huyết tộc Elf điên cuồng giãy dụa, nhưng không thể động đậy chút nào, hắn vội la lớn: "Ăn, ăn, không, không ăn, không, ăn. . . Tha cho ta, ta là hậu duệ Huyết tộc Tử tước, cha ta là thân thuộc của Huyết tộc Hầu
tước, ngươi không thể giết ta, không nên, ngươi chỉ ăn một chén, thật
sự, chỉ ăn một chén, ta thề, thật sự chỉ ăn một chén."
Ngô Minh cười hì hì nói vào bên tai Huyết tộc Elf : "Dạy ngươi một
chút. . . Thiết lập bố cục hãm hại ta để mà làm gì? Dựa vào thể chế? Dựa vào quan hệ? Dựa vào hậu trường? Dựa vào dư luận? Một khi bị đe dọa đến sinh tử, ta còn đi quản những điều này làm gì? Còn đi quản hậu trường
của các ngươi làm gì? Cận tại chỉ xích, nhân tẫn địch quốc (*), đừng nói là chỉ có mười mấy thị dân vây xem, người của toàn thành thành phố vây
xem thì thế nào? Nếu ta buộc phải chết thì giết một là đủ vốn, giết hai
có lời, ta không thèm để ý bất cứ chuyện gì, giết sạch hết tất cả các
ngươi đấy, ngươi cảm thấy ta sẽ đi nói đạo lý với các ngươi sao?"
(*)Cận tại chỉ xích, nhân tẫn địch quốc: Một khi kẻ thù đã dí sát
mặt thì phải chơi tất tay với hắn, cho dù hậu trường sau lưng kẻ đó có
là một quốc gia thì cũng mặc kệ.
Huyết tộc Elf đã hối hận đến ruột phát xanh rồi, hắn cũng không phải
là loại quần áo lụa là, bản thân cũng có chút kiến thức, càng có thân
phận, có đọc sách, có truyền thừa, cũng có chức nghiệp, nhưng không phải là Ma pháp sư, hơn nữa cũng chỉ cấp một, vì vậy hắn mới định dựa vào
thể chế, hậu trường, dựa vào dư luận để bức bách Ngô Minh, ít nhất phải
buộc Ngô Minh giao ra kiện Ma khí thao túng âm hồn kia.
Nhưng ai mà biết được tên Ngô Minh này căn bản không thèm để ý đến
những thứ đó, hắn chính là một tên cuồng sát và liều mạng. Đối với loại
người này, trừ khi có thể dùng sức mạnh trực tiếp đánh chết, còn không
thì đừng nên trêu chọc tới hắn, bởi vì ngoại trừ tính mạng và lợi ích
của bản thân, hắn sẽ không thèm nói lý hoặc để tâm tới bất cứ điều gì
khác.
Ngô Minh cho đám lệ hồn xé xác tên Huyết tộc Elf. Cùng lúc đó, xa xa
trên đường phố xuất hiện lực lượng cảnh sát tuần tra tiến tới chỗ quầy
hàng. Bọn họ cầm các loại vũ khí chĩa về phía Ngô Minh. . .