Ngô Minh nghiêm túc nhìn danh sách hoán đổi của Chủ Thần, tám trăm
điểm số ban thưởng đối với hắn mà nói là rất nhiều, tuy nói mở ra một
lần không gian thí luyện cần một nghìn điểm số ban thưởng, nhưng mà tám trăm đối với hắn vẫn là một khoản tiền lớn.
Nếu muốn gom đủ tám trăm điểm số ban thưởng mà không có kỳ ngộ, không giết vạn tộc, Ngô Minh tính toán phải cần hơn nửa tháng mới được, mà
hơn nửa tháng chính là hai lần thành viên tiểu đội Luân Hồi tiến vào Chủ Thần không gian, là hai lần không có không gian thí luyện mới mở ra,
việc này không thể được. Hơn nữa nếu hắn bị khốn ở nơi đây hơn nửa
tháng, vấn đề về an toàn chính là hàng đầu, rất khó hiểu, hắn cảm
giác nếu tiếp tục dừng chân ở trên thảo nguyên này sẽ gặp nguy hiểm, hơn nữa có thể là nguy hiểm rất lớn.
"Vậy không bằng ta làm thế này: trước hết đổi thuốc trong suốt, ta
vẫn còn một chút tạc đạn, lại dùng điểm số ban thưởng còn lại đổi hết
thành thuốc nổ, sau đó lợi dụng đặc điểm của u hồn, lẻn vào lòng đất
hoặc tiến vào thân núi, sắp đặt tạc đạn và thuốc nổ. Nơi này là sơn cốc, ngoại trừ hai bên thông đạo, tất cả phần còn lại đều nằm ngay giữa thân núi, nếu thân núi sụp đổ xuống thì. . ."
Nghĩ tới đây, nội tâm Ngô Minh nhảy loạn một hồi, hắn bỗng nhiên nghĩ tới khả năng này, đó chính là tác dụng phụ thuốc trong suốt có xuất
hiện sau khoảng thời gian từ vài ngày đến một tuần, đây phải xem thực
lực của hắn mà quyết định, hắn cũng không phải là người bình thường, tốt xấu cũng là tu chân giả nhập môn, thời gian an toàn có lẽ phải từ mười
đến mười lắm ngày, trong lúc này hắn hoàn toàn có thể dùng đặc tính u
hồn để trắng trợn giết chóc Hồng Hoang Vạn Tộc, do đó đạt được một lượng lớn điểm số ban thưởng. Những chuyện khác không nói, nếu giết toàn bộ
Hồng Hoang Vạn Tộc bên trong doanh trại trước mắt này mà nói, chỉ sợ mấy vạn, thậm chí hơn mười vạn điểm số ban thưởng cũng có thể, dù sao lúc
trước hắn mới giết có mấy con Kobold đã có một nghìn điểm số ban thưởng, mà ở đây có nhiều Kobold cùng với Hồng Hoang Vạn Tộc khác như vậy, hơn
mười vạn điểm số ban thưởng có lẽ chỉ là chuyện nhỏ.
Ngô Minh cảm thấy kích động vô cùng, bất quá hắn vẫn cẩn thận suy nghĩ lợi và hại của kế hoạch này.
Đầu tiên là trong doanh trại có ba gã người siêu phàm, bọn họ rất có
thể thấy được u hồn, phải hết sức cẩn thận, tiếp theo chính là nếu muốn
đánh sụp cả ngọn núi này, lượn thuốc nổ cần đổi đại khái là, đại khái. . . Trời ạ, rõ ràng hắn lại đi dùng hai chữ đại khái.
Muốn đánh sập thân núi, cần số lượng thuốc nổ lớn đến mức khổng lồ,
nếu không thì phải cần kỹ năng chuyên môn về định hướng kiểm soát việc
kích nổ, hơn nữa phải cực kỳ tinh thông mới được, hắn không có kỹ năng ở phương diện này, đây cũng là một chỗ khó. . .
"Có lẽ. . . Nên hỏi thăm Vương Vũ, ta có thể tiêu hao điểm số ban
thưởng, thông qua Chủ Thần gửi hắn thông tin cho hắn, mạo nhận là thông
tin trực tiếp từ Chủ Thần, nhưng như vậy có thể gây tác động lớn, sẽ
khiến cho hắn hoài nghi."
Ngô Minh không ngừng nghĩ đến tất cả các loại khả năng cùng hậu quả,
lại nhìn doanh trại Hồng Hoang Vạn Tộc trước mắt, cảm nhận cảm giác nguy hiểm mơ hồ nếu tiếp tục lưu lại trên cái thảo nguyên này. Cuối cùng hắn cắn răng một cái, truyền ý thức của mình đến Chủ Thần.
Lúc này, Vương Vũ đang chỉ huy nhân viên điều khiển xe, vận chuyển
kim loại cùng các loại vật tư, đột nhiên một thông tin truyền thẳng vào
trong đầu hắn.
"Trong vòng ba mươi phút giải quyết vấn đề dưới đây, nếu không xoá bỏ."
Vương Vũ có chút sững sờ, trong ấn tượng của hắn, Chủ Thần chưa bao
kết nói vơi ai bên ngoài Chủ Thần Không Gian, cũng sẽ không ảnh hưởng gì đến các đội viên, bất quá hắn lại nghĩ, có lẽ là bản thân đã trải qua
quá ít, dù sao mới qua hai lần không gian thí luyện, sau này có lẽ sẽ
còn xẩy ra những chuyện tương tự, dù sao cũng là âm thanh của Chủ Thần,
hơn nữa hai chữ "xoá bỏ" kia cũng rất rõ ràng, hắn lập tức không dám
chậm trễ, lập tức gào lên gọi tới một đám người, sau đó vẽ ra khu vực
địa hình xuất hiện trong đầu.
"Thuốc nổ chỉ có bao nhiêu đây, nhưng có thể tự do bố trí, cũng chính là có thể đặt thuốc nổ vào bất kỳ địa điểm nào trong lòng núi, vấn đề
là, phải làm sao dùng đúng luợng thuốc nổ này làm sụp đổ hơn phân nửa
thân núi, ít nhất phải vùi lấp hai bên khe núi."
Vương Vũ nói đến đây, lấy ra một máy tính bấm giờ nói: "Hiện tại bắt đầu tính thời gian, trong vòng 20 phút phải hoàn thành."
Vương Vũ nói xong, các quân nhân ở đây lập tức bắt đầu hoạt động, trong lúc nhất thời là một mảnh bận rộn.
Từ khi Vương Vũ bắt đầu xuất hiện điểm kỳ lạ, mặc dù hắn không có nói rõ, nhưng cả quân đội cũng đã bắt đầu nhìn hắn, hơn nữa đây lần thứ hai hắn đem tới kim loại cùng vật tư, đồng thời sau một vài chuyện khác,
hắn được đề bạt lên làm trung tá, quyền hành trở nên to lớn.
Lúc này Vương Vũ bỗng nhiên lên tiếng, hơn nữa triệu tập phần lớn
nhân viên quân sự thâm niên, tin tức của hắn lập tức được mấy người cao
tầng nhất biết được, mấy người kia cũng đoán có lẽ có liên quan với việc Vương Vũ bỗng nhiên xuất ra nhiều vật tư như vậy, vì vậy cuối cùng bọn
họ cũng không quản, dù sao chỉ cần không phải nguy hiểm đến sự sống còn
của tất cả mọi người, Vương Vũ hiện tại chính là cọng rơm cuối cùng của
bọn họ.
Những người kia coi như là tinh anh quân sự được tôi luyện từ trong
chiến hỏa, hơn nữa trình độ của thế giới này vượt xa thế kỷ hai mươi
mốt, rất nhanh không đến mười lăm phút, bọn họ đã soạn ra ba bộ phương
án, cả ba phương án có cả lợi và hại, nhưng mà đều thống nhất là có thể
dùng lượng thuốc có nổ giới hạn để giải quyết vấn đề. Vương Vũ cũng
không dám chậm trễ, lập tức truyền thông tin cho Chủ Thần, nhưng Chủ
Thần không hề trả lời lại, vẫn cao ngạo lạnh lùng như dĩ vãng.
Vương Vũ trầm ngâm suy tư về chuyện này, cuối cùng hắn nghĩ đến bán
Elf Alphard đã có quyền hạn đặc biệt, chẳng lẽ đây chính là khảo nghiệm
của Chủ Thần ? Dù sao trong hai lần không gian thí luyện vừa rồi hắn
cũng xuất lực rất nhiều, nếu Alphard có quyền hạn đặc biệt, như vậy có
thể hắn cũng sắp có hay không? Vì vậy Chủ Thần mới dùng nhiệm vụ như thế này khảo nghiệm hắn?
Nghĩ đến đây Vương Vũ liền chấn phấn, tiếp tục quay trờ về chỉ đạo việc vận chuyển các loại vật tư.
Ngô Minh cũng đã nhận được ba bộ phương án, trọng điểm mỗi một bộ
phương án điểm không giống nhau, nhưng đều có thể đạt thành hiệu quả mà
hắn mong muốn. Hắn lập tức bắt đầu kế hoạch.
"Mặc dù là siêu phàm giả, nhưng lại là siêu phàm giả cấp thấp, phương diện này ta biết rõ, người có sức mạnh siêu phàm cấp thấp tuy rằng so
với phàm nhân có rất nhiều năng lực đặc thù, ví dụ như cảm giác, giác
quan thứ sáu, hoặc là năng lực trinh sát, nhưng thực chất thân thể của
họ không mạnh hơn người bình thường bao nhiêu. Trừ khi là đi đến cấp độ
Trúc Cơ, nhưng cho dù có tiến vào Trúc Cơ, cũng phải xem vấn đề công
pháp được lựa chọn, nếu không phải là công pháp luyện thể, thân thể của
người siêu phàm cấp thấp không mạnh hơn người bình thường bao nhiêu, tối đa có thể chịu được đạn bắn có uy lực thấp, nhưng không có khả năng lấy thân thể cứng rắn ngăn chặn đạn pháo, nếu như bị cự thạch nghìn cân đè
xuống hẳn phải chết chắc."
Nghĩ tới đây, Ngô Minh cảm thấy có thể thực hành kế hoạch này rồi. Có hai yêu cầu, đầu tiên là không để bị phát hiện, sau đó là phải hốt gọn
hết trong một mẻ, vì vậy hành động vào khoảng hai ba giờ rạng sáng là
tốt nhất, lúc này đa số mọi người đều đang ngủ, lẻ tẻ có nhân viên tuần
tra, nhưng cũng không nhiều. Sau khi hắn biến thành u hồn, chỉ cần cẩn
thận tránh mấy gã siêu phàm, tận lực ẩn núp trong bùn đất và đá núi hẳn
sẽ không có vấn đề.
Hôm nay thời gian đã không kịp, hơn nữa còn cần phải trinh sát cùng
thu xếp thuốc nổ cho thật tốt. Ngô Minh tìm một chỗ nghỉ ngơi tạm, ngày
hôm sau hắn an tâm chờ đợi cả ngày, đợi đến rạng sáng, hắn mới đổi ra
thuốc trong suốt, tiếp theo nhìn thuốc này thật lâu, rốt cuộc hung hăng
uống hết vào trong bụng.
Rất nhanh, một cảm giác kỳ lạ truyền khắp toàn thân, Ngô Minh biết rõ trong thế giới quan của vô hạn lưu, có một quan điểm được tất cả tiểu
đội Luân Hồi công nhận: sản phẩm của Chủ Thần luôn luôn là tinh phẩm.
Nghĩ đến thuốc này cũng vậy, hiệu quả diễn ra rất nhanh, cơ bản không có thống khổ, chỉ có điều tác dụng phụ vẫn lớn, chuyện kế tiếp liền phải
xem hắn rồi.
Khi Ngô Minh hoàn toàn nhìn không thấy tay của mình, hắn theo bản
năng bay lên, tiếp theo lại lẻn vào dưới lòng đất, quả nhiên như tác
dụng trên phần ghi chú của thuốc, hắn có thể phi hành, có thể dựa vào ý
nghĩ của mình mà quyết định có tiếp xúc với vật chất hay không. Hắn
không dám chần chờ, lập tức mang theo thuốc nổ bắt đầu lắp đặt bên trong các vị trí của thân núi, trước sau ước chừng hai tiếng, sau khi Ngô
Minh xác nhận thật kỹ mọi thứ đã ổn thỏa, rốt cuộc xem như lắp đặt hoàn
tất.
Tiếp theo Ngô Minh yên lặng chờ đợi trên đỉnh sơn cốc, hắn cũng không dám tới gần doanh trại, tránh cho chạm phải bất kỳ cạm bẫy ma pháp nào. Đến khi xác nhận người trong cả hai doanh trại đều đã chìm vào giấc
ngủ, hắn liền hắc hắc cười lạnh nhấn vào kíp nổ.
Lập tức, đùng đùng một chuỗi liên tục các vụ nổ, khắp nới trên thân
núi bắt đầu nổ tung, âm thanh này truyền ra thật xa trong đêm, nhưng
người trong hai doanh trại trong lúc nhất thời còn chưa phục hồi lại
tinh thần. Rất nhanh, theo các vị trị định hướng bạo phá bị nổ tung, hai bên thân núi lập tức tan vỡ thành từng khối, một khối một khối đá núi
lớn liên tục đổ ào xuống phía dưới, long trời lở đất, chỉ trong vòng
chưa tới một phút, hai doanh trại đã bị chôn vùi dưới hàng tấn đất đá.
Mà ở chỗ Ngô Minh, việc xoát điểm thưởng đã bắt đầu, các thông báo
điểm thưởng xuất hiện liên tiếp làm cho hắn sung sướng, nhưng hắn lập
tức phát hiện mấy chữ này không đúng, một Kobold một điểm số ban thưởng, phần lớn Kobold còn không có điểm, Kobold cường tráng chỉ vừa được hai
điểm, và đám Troll thì cũng chỉ có năm điểm số ban thưởng, còn ba con có điểm số ban thưởng lớn nhất, cũng chỉ lần lượt là ba mươi, năm mươi,
cùng với một trăm điểm, cộng lại còn chưa tới hai trăm điểm.
Và đợi đến khi việc xoát điểm thưởng chấm dứt, Ngô Minh kiểm tra lại
điểm số ban thưởng của mình, chỉ có hơn một nghìn bảy trăm, tuy cũng coi như một khoản thu nhập lớn, nhưng so mấy vạn, mười mấy vạn điểm số ban
thưởng trong tưởng tượng của hắn, đây quả thực là bố thí để đuổi ăn mày
mà!
"Chủ Thần, ngươi nuốt hết điểm số ban thưởng của taaa! !"
Ngô Minh tức giận mắng thật to, bất quá bây giờ cũng không có cách
nào khác, cũng không thể bỏ không thèm Chủ Thần không gian ban sơ này
nữa đi? Hơn nữa hơn một nghìn bảy trăm coi như là một khoản tiền lớn
rồi, chẳng những thuốc giải tới tay, còn có thể đổi một lần không gian
thí luyện, coi như giải quyết nhu cầu khẩn cấp trước mắt.
Ngô Minh than thở cả nửa ngày, lúc này mới bay đến chỗ sâu bên trong
sâu sơn cốc, thấy trong đó có một mảnh ánh sáng vặn vẹo, chiếm cứ hầu
như toàn bộ diện tích trong sơn cốc. Hắn thử nhích tới gần, sau khi phát hiện không bị bất cứ thương tổn hoặc ảnh hưởng nào thì lập tức chui vào trong đó. Sau khi phục hồi tinh thần lại, hắn phát hiện mình đã đứng ở
một nơi hoàn toàn khác.
"Tên U hồn này, đừng có cản đường." Một giọng nói vang lên, Ngô Minh
vội vàng tránh ra, thấy được một cái xác ướp đang cứng ngắc đi tới từ
bên cạnh hắn, con đường xung quanh thì đầy người đến người đi, phảng
phất như chợ. Hắn lại nhìn ra xa xa, thấy được các kiến trúc trông như
một thành phố thế kỷ hai mươi mốt, nơi đây có vẻ là một cửa khẩu giao
thông, cùng loại với trạm thu phí đường cao tốc.